Trần Bảo Ngọc nhanh chóng đứng dậy, tính đi ngoài thay bộ quần áo khác. Nhưng cô chợt nhớ ra cửa đã bị khóa trái, lúc này cô lên tiếng “Có thể nào mở cửa cho tôi được không?”
“Cửa không khóa.” Trương Thiên Hàn đáp.
“Cửa không khóa, vậy anh ta lừa mình sao?” Trần Bảo Ngọc rủa thầm trong lòng, bất giác tức giận thành tiếng “Khốn khiếp.”
Trương Thiên Hàn nhíu mày “Cô nói gì vậy?”
“Tôi đâu có nói gì? Thôi tôi ra ngoài thay bộ quần áo khác đây.” Trần Bảo Ngọc nắm lấy tay cửa, rồi đi vào phòng thay đồ.
Thay xong quần áo, cô thấy Trương Thiên Hàn nói gì đó với bà chủ mà cô không nghe được. Nhưng cô cũng có thể đoán được, chắc lại quyền tiền hoặc quyền lực để mua chuộc bà chủ cửa tiệm.
Kế đến Trần Bảo Ngọc ngồi vào trong xe, cô ngồi bên trong còn Trương Thiên Hàn ngồi bên ngoài, kế đến là Thanh Long. Bình thường chiếc xe này chở bốn con người vô cùng thoải mái, nhưng do sự xuất hiện của cô nên chiếc xe trở nên chật chội hơn. Mà cũng vì chật chội như vậy, nên cô đã nhìn rõ và ghi nhớ hết tất cả khuôn mặt của bốn người đàn ông.
Lúc này Hoàng Ưng lên tiếng “Chào cô gái, sắc mặt hôm nay của cô trông khá hơn rồi đó.”
Trần Bảo Ngọc nhíu mày, có chút khó chịu. Không hiểu người này đang nói gì, anh ta quen cô sao? Lúc này Vô Minh ngồi kế cũng hòa theo “ Đúng là trắng trẻo hồng hào hơn, không giống như hôm trước gặp.”
Càng nghe họ nói Trần Bảo Ngọc càng không hiểu họ đang nói gì, đã có chuyện gì xảy ra sao? Ngoài Trương Thiên Hàn và Thanh Long cô từng tiếp xúc qua. Thật ra cũng không hẳn là tiếp xúc, nhưng cũng có thể nói như vậy. Còn Hoàng Ưng và Vô Minh thì cô ngoài toàn không biết, lúc này mới lên tiếng hỏi “Chúng ta từng gặp nhau sao?”
Hoàng Ưng và Vô Minh bốn mắt nhìn nhau như muốn nói điều gì, nhưng thái độ của Trương Thiên Hàn lúc này vô cùng khó coi, có chút nhíu mày. Bọn họ hiểu ra không nên nói quá nhiều, đành im lặng. Vốn là người rõ ràng rành mạch, chưa kể câu chuyện còn liên quan tới mình. Trần Bảo Ngọc rặn hỏi tới cùng “Tại sao hai người không nói tiếp đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thấy thái độ hỏi dồn dập của Trần Bảo Ngọc, Hoàng Ưng và Vô Minh bị dồn vào thế bí không biết nên nói làm sao, lúc này Trương Thiên Hàn lên tiếng “Quậy đủ chưa.”
Chất giọng lạnh lùng kèm theo sự khó chịu hiện rõ trên gương mặt, làm bầu không khí trong xe trở lên trầm lặng. Trần Bảo Ngọc biết Trương Thiên Hàn đã nổi giận, với tính khí bá đạo của anh ta không biết sẽ làm gì cô.
Lúc này Trương Thiên Hàn liếc nhìn Trần Bảo Ngọc, rồi nói “Tốt nhất cô nên ngồi yên một chỗ đi.”
Ánh mắt vô cùng sắc lạnh, nhưng muốn lấy mạng người khác. Trần Bảo Ngọc nhanh chóng nhận lỗi, để bảo toàn tính mạng của mình “Tôi xin lỗi, tại tôi có chút tò mò."
Trương Thiên Hàn nói tiếp “Hoàng Ưng mau chuẩn bị đi, chúng ta sẽ tới Thái Lan.”
“Thái Lan chúng ta tới đó làm gì?” Trần Bảo Ngọc ngạc nhiên.
Cả bốn người đàn ông trong xe đều im lặng không nói gì, vài phút sau đã tới một bãi đứng trống. Trước mặt của Trần Bảo Ngọc lúc này có hai chiếc trực thăng thế hệ mới, kế đến là xe tăng và vô số các loại súng ống mà lần đầu tiên vô mới nhìn thấy. Cùng phải thôi Trương Thiên Hàn là nhà sản xuất vũ khí, lớn khu vực nhất Châu Á. Có thể nói đây là kho cất giữ vũ khí của anh ta, xem ra muốn bắt giữa con người này không phải một sớm, một chiều là được.
Lúc này Trần Bảo Ngọc bị Trương Thiên Hàn lôi trực tiếp lên trực thăng, người cần lái là Hoàng Ưng. Do diện tích khoang ngồi không quá lớn, nên Vô Minh và Thanh Long đã ngồi một chiếc trực thăng khác. Hai chiếc trực thăng nhanh chóng xuất phát, do là trực thăng thế hệ mới nên chỉ tầm mười phút đã tới địa phận Thái Lan. Thời gian được rút tới 90% so với máy bay thông thường.
Lúc này Trương Thiên Hàn bước xuống máy bay, Trần Bảo Ngọc cũng nhanh chóng bước xuống theo. Trước mặt của cô là một căn nhà gỗ khá đơn sơ, có một người người đàn tóc trắng ra tiếp đón “Xin mời ngài vào trong.”
Trương Thiên Hàn không hề nể mặt người đàn ông, trực tiếp bước vào trong. Dù sao cũng là người lớn tuổi, Trần Bảo Ngọc cúi đầu chào rồi đi vào trong. Vừa bước vào cửa Trần Bảo Ngọc đã nhìn thấy hai, ba nhóm người vô cùng dữ tợn, lâm le. Lúc này có một tên đầu trọc đại diện lên tiếng “Trương lão đại cuối cùng cũng tới rồi sao? Mau ngài chủ trì chuyện này cho chúng tôi."
Trương Thiên Hàn đi vào trong căn nhà, ngồi lên chiếc ghế trung tâm rồi nói “Có chuyện gì?”
“Mấy năm gần bọn “Song Sắt” lấn át từ buôn bán vũ khí, tới ma túy làm những băng đảng nhỏ như chúng tôi không tài nào hoạt động được. Ngài thân người đứng đầu Châu Á có cách nào giải quyết cho chúng tôi được không?” Tên đại diện lên tiếng.
Trương Thiên Hàn mặt mày trầm ngầm “Đó là do các quá yếu kém, nếu không giải quyết được thì tìm cái chết đi."
“Sao ngài có thể nói như vậy được, chúng tôi đã cũng ngài cộng sinh cộng tử bao lâu này, để ngài có vị trí như bây giờ.” Hắn tiếp tục lên tiếng.
Trương Thiên Hàn bật cười “Các người có đủ tư cách để nói ra câu này sao? Hay là ngồi không ăn bát vàng, hưởng thành quả từ người đã khuất."
Nghe xong câu này của Trương Thiên Hàn hắn cứng họng, Trần Bảo Ngọc đứng đó nghe được toàn câu chuyện. Hóa ra anh ta tới đây để giải quyết nội bộ sao? Cô không hề có hứng thú với chuyện nội bộ của các băng đảng, cô bị anh ta ép tới đây. Mục đích tiếp cận Trương Thiên Hàn để lấy thông tin, chứ thật tình cô không hề quan tâm.
Vì quá chán nên Trần Bảo Ngọc lẻn ra ngoài hóng gió, cô đi vòng ra phía sau căn nhà gỗ, hóa ra căn nhà này được dựng trên một cánh đồng. Xung quanh mọc rất nhiều cây cỏ, những thực vật ở đây cũng chẳng có gì đặc biệt chỉ riêng một loại thực vật, làm Trần Bảo Ngọc vô cùng sửng sốt.
Nơi đây trồng cây Anh Túc một loại quả của cây thuốc phiện với diện tích vô cùng lớn, một loài thực vật bị cấm trồng cũng như sản xuất. Nói vậy cô đang đứng trên khu vực Tam Giác Vàng sao? Là nơi giao nhau của ba nước Thái Lan, Lào, Myanmar là nơi đứng đầu sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới. Rất nhiều băng đảng Mafia, các tay anh chị tới đây lấy thuốc phiện về bán nhằm chuộc lợi. Trương Thiên Hàn đích thân tới đây, chắc chắn có liên quan không ít.
Vừa tội danh sản xuất vận chuyển vũ khí trái phép, và tội buôn lậu ma túy. Hai tội danh này mà được cấu thành, ngồi tù cũng không ít đâu. Nhưng hiện tại trong tay Trần Bảo Ngọc chưa có đủ chứng cứ, không thể buộc tội được Trương Thiên Hàn, chỉ còn cách chờ đủ bằng chứng.
Lúc này đây trong nhà gỗ đã diễn ra cuộc tranh luận vô căng thẳng, tất cả các băng đảng đang ép buộc Trương Thiên Hàn phải ra mặt, để lấy lại vị thế cho các băng đảng lớn nhỏ. Mặc khác Trương Thiên Hàn cũng chẳng để tâm bọn chúng nói gì, sự bận tâm của anh ta lúc này là chuyện khác. Do không thấy Trần Bảo Ngọc đâu, anh lên tiếng hỏi “Trần Bảo Ngọc cô ta đâu rồi?”
Thanh Long đứng kế bên lên tiếng “Tôi cũng không biết, chắc ra ngoài dạo chơi gì rồi?”
Trương Thiên Hàn nhíu mày “Trần Bảo Ngọc em dám rời khỏi tôi sao? Mau tìm cô ta về đây.”
Dưới sự tức giận của Trương Thiên Hàn, Thanh Long đi ra ngoài kiếm Trần Bảo Ngọc. Thì lúc này cô lại từ ngoài xông vào, với vẻ mặt vô cùng hốt hoảng “Cảnh sát sắp tới rồi, mau rời khỏi đây.”
“Tại sao cảnh sát lại biết chỗ này, có phải là do cô báo tin đúng không?” Thanh Long nghi ngờ, rặn hỏi cô.
“Cho tôi xin đi, tôi còn không biết chỗ này là ở đây? Điện thoại của tôi mất sóng rồi, làm sao mà báo tin được.” Trần Bảo Ngọc giải thích.
Thật tình là Trần Bảo Ngọc cũng không biết tại sao, cảnh sát lại biết chỗ này. Nếu giờ cô trả vờ báo tin cho bọn chúng, chắc chắn sẽ lấy được lòng tin từ phía Trương Thiên Hàn. Với cô cũng đang muốn tránh mặt một người.
Lúc này đây từ bên ngoài Hoàng Ưng và Vô Minh chạy vào “Lão đại, cảnh sát sắp tới rồi, hay là chúng ta đấu với bọn chúng một trận đi.”
Trương Thiên Hàn nhíu mày “Dây dưa với bọn cảnh cát ở địa phận này cũng chẳng được ít lợi gì, chỉ bằng rời khỏi đây. Trước khi đi nhớ tiêu hủy tất cả mọi thứ.”
Lúc này tất cả mọi người rời khỏi căn nhà gỗ, một ngọn lửa được phóng xuống tiêu hủy tất cả. Cùng lúc một âm thanh được truyền tới “Tất cả giơ tay lên.”
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, Trần Bảo Ngọc liền nhận ra là Lệ Đằng. Cô đã cố ý tránh mặt, nhưng xem không thể trách được cuộc diện này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...