Truy Sát

Ngày hôm sau vào lúc sáng sớm, Trần Bảo Ngọc đã tới địa điểm hẹn mà Nguyễn Thái Triều đưa cho. Đó là một tiệm massage theo phong cách Trung Hoa cổ kính, nhân viên nam nữ ở đây đều mặc trang phục kín đáo, theo phong cách cổ phong. Trần Bảo Ngọc bước vào trong, liền một nhân viên nữ lên tiếng “Cô ơi chúng tôi vẫn chưa mở cửa.”

“Tôi không phải tới đây để massage, tôi muốn gặp người tên là Quỳnh Hoa.” Trần Bảo Ngọc lên tiếng nói.

“Vậy cô đợi một chút, hiện tại bà chủ vẫn chưa tới.” Nhân viên nữ lên tiếng đáp.

Trần Bảo Ngọc dành ngồi lên sofa, chờ người tên Quỳnh Hoa xuất hiện.

Một lát sau,…

Từ ngoài cửa bước vào là một phụ nữ trung niên, mặc một chiếc sườn xám màu xanh đậm, vô cùng sang trọng quý phái. Tóc được búi gọn ra phía sau. Người phụ nữ này vừa bước vào, tất cả nhân viên trong cửa tiệm đều cúi chào lễ phép “Xin chào bà chủ."

Nghe các nhân viên đồng thanh chào, Bảo Ngọc đoán người phụ nữ này chắc là Quỳnh Hoa, liền chạy tới “Bà là Quỳnh Hoa đúng không?”

“Phải là tôi, tìm tôi có chuyện gì?” Người phụ nữ đáp.

“Cục trưởng nói tôi tới gặp bà, để học một số kỹ năng massage.” Trần Bảo Ngọc nói.

“Thì ra là cô sao? Trân Trân đưa đồng phục nhân viên, rồi dẫn cô gái này tới phòng học.” Quỳnh Hoa nói.


Vừa dứt sau câu nói, Trân Trân nhân viên của tiệm massage đưa Trần Bảo Ngọc đồng phục của tiệm, sau khi thay xong liền dẫn cô tới phòng học. Rồi bảo cô chờ một lát, bà chủ sẽ tới.

Trong quá trình chờ đợi, Trần Bảo Ngọc quan sát xung quanh xung căn phòng, xem có gì lạ không. Tại sao cục trưởng lại chỉ định cô tới tiệm massage này, mà không phải tiệm khác. Căn phòng này được trang trí gam màu đỏ rượu, pha chút màu đen tạo nên tổng thể vô cùng bí ẩn, nhưng cũng rất sang trọng. Trong căn phòng này chỉ có hai chiếc giường, cô đoán đây có thể là phòng VIP. Quan sát được một lúc được lúc, Trần Bảo Ngọc thấy nơi đây cũng giống nhưng bao tiệm khác, cũng chẳng có gì đặc biệt. Thì lúc này một giọng nói truyền tới “Quan sát được gì rồi?”

“À…., Tôi chỉ nhìn xung quanh thôi.” Trần Bảo Ngọc ấp úng trả lời.

“Có phải cô đang thắc mắc tôi là ai? Tại sao lão già Nguyễn Thái Triều đó lại kêu cô tới đây?” Quỳnh Hoa lên tiếng chất vấn.

Như bị nói chút tim đen Trần Bảo Ngọc có chút giận mình, nghĩ thầm trong lòng “Người đàn bà này, nhìn thấu được tâm trí của người khác sao?”

Quỳnh Hoa thở dài, nói tiếp “Tôi tên là Quỳnh Hoa, là chủ của tiệm massage này. Hoạt động cũng được mười mấy năm rồi, cô mau lên giường nằm đi. Tôi sẽ dạy cho cô thế nào là massage."

Trần Bảo Ngọc nhìn Quỳnh Hoa với ánh mắt hoài nghi, nhưng sau đó cô cũng lên giường nằm, với tư thế nằm sấp. Quỳnh Hoa tiến dần về phía cô, đặt hai bàn tay lên vai cô từ từ xoa bóp, rồi nói “Hai vai khô cứng, không linh hoạt bình thường cô xách vật nặng lắm sao?”

“Cũng có thể coi là như vậy.” Trần Bảo Ngọc không muốn tiến lộ quá nhiều thông tin, nên chỉ trả lời cho qua chuyện.

Kế đến Quỳnh Hoa lần mò xuống phần eo của Trần Bảo Ngọc rồi ấn mạnh vào, cô kêu lên một tiếng “Á, bà làm gì vậy?”.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngõ Nhỏ Có Người Đang Đợi
2. Trường Phong Độ
3. Chú! Xin Ký Đơn!
4. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
=====================================

“Khí huyết không đều, ta chỉ đang giúp cô lưu thông thôi.” Quỳnh Hoa nói.

“Lưu thông? Sao tôi thấy giống như bà đang lợi dụng tôi vậy?” Trần Bảo Ngọc vừa dứt lời, đôi bàn tay ấy vẫn tiếp tục di chuyển xuống phần bắp đùi, rồi cũng như bắp chân của cô, kéo mạnh tạo nên một âm thanh rắc. Trần Bảo Ngọc nghiến răng than trời vì đau quá. Lúc này Quỳnh Hoa cũng rời khỏi giường, đi tới bên chiếc ghế gần đó cầm một tẩu thuốc hít một hơi dài rồi nói “Thấy cơ thể sao rồi, linh hoạt hơn đúng không?”

Trần Bảo Ngọc ngồi dậy, thử cử động tay chân đúng là linh hoạt hơn rất nhiều, còn có một cảm giác thoải mái, sảng khoái. Không lẽ bà ta thật sự có ý tốt.

Quỳnh Hoa tiếp tục lên tiếng “Đây cũng là kỹ năng mà ta muốn dạy cho cô, vừa giúp người khác thoải mái. Nhưng đồng thời nếu ấn sai huyệt đạo, cũng có thể lấy mạng người khác.”

Trong lời của người phụ nữ này Trần Bảo Ngọc cảm thấy có một hàm ý gì đó, không lẽ bà ta là sát thủ của một tổ chức sao đó. Nhưng tại sao cục trưởng lại giới thiệu cô tới đây, không lẽ hai người này có mối quan hệ bí mật nào đó. Lúc này này Trần Bảo Ngọc lên tiếng hỏi “Tuy có hơi đường đột, nhưng tôi muốn hỏi bà một chuyện?”

“Chuyện gì?” Quỳnh Hoa đáp.


“Bà và cục trưởng Nguyễn Thái Triều có mối quan hệ gì?” Trần Bảo Ngọc hỏi.

Quỳnh Hoa nhếch môi cười “Tôi cung cấp thông tin cho phép cảnh sát, đổi lại tôi sẽ được sự hậu thuẫn, bảo vệ từ phía cảnh sát để duy trì được cái tiệm này. Mối quan hệ chỉ đơn giản là vậy.” Bà ta tiếp tục hít một hơi dài “Dạy thì cũng dạy rồi, còn lĩnh ngộ được bao nhiêu thì tùy ở cô. Còn muốn thực tập thêm thì có thể kêu mất đưa nhân viên ở đây.” Nói xong bà ta đi ra khỏi phòng.

Trần Bảo Ngọc cùng rời khỏi phòng sau đó, ra ngoài bắt gặp với những người nhân viên ở đó học thêm kỹ năng. Trong vài giờ đồng hồ, cô cũng đã bắt đầu thành tháo công việc của nữ massage. Thấy Trần Bảo Ngọc có biểu hiện tốt, Quỳnh Hoa đã giao nhiệm vụ đầu tiên cho cô, nếu hoàn thành có thể rời khỏi đây sớm hơn.

…………

Vào khung giờ chiều cùng ngày, vị khách đầu tiên Trần Bảo Ngọc phải tiếp đón và một vị thương gia chuyên buôn bán, vận chuyển đồ gỗ ra thị trường nước ngoài. Cô biết nhiệm vụ lần này không chỉ đơn là kỹ năng massage, mà là còn kỹ năng nói chuyện tiếp cận đối tượng, nếu thành công cô sẽ dễ dàng lấy được lòng tin từ Trương Thiên Hàn.

Vị thương gia được sắm xếp vào căn phòng VIP chỉ có một giường, hắn ta chỉ quấn phần dưới bằng một chiếc khăn tắm, còn phần trên để trần nằm sấp xuống mặt giường. Trần Bảo Ngọc lúc này cũng đã đi vào trong phòng, kế bên giường có một chai tinh dầu cô đổ ra tay, rồi xoa bóp lên người đàn ông kia. Hắn ta cảm nhận sự vụng về của đôi bàn tay này, nhưng làn da thì vô cùng mềm mại, lên tiếng “Cô em mới tới làm sao?”

“Thưa ngài, đúng là tôi mới đây. Không biết lực tay của tôi như vậy có vừa chưa?” Trần Bảo Ngọc nói.

“Lực rất vừa phải, không biết cô em tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi.” Người thương gia lên tiếng hỏi.

Với câu hỏi này Trần Bảo Ngọc có chút suy nghĩ, nếu như lẽ thường cô sẽ dùng tên giả của mình. Nhưng giờ chẳng phải cô đang muốn công bố cho cả thiên hạ biết mình là ai sao? Nên cũng chẳng cần che giấu làm gì?

“Thưa ngài tôi tên là Trần Bảo Ngọc, năm nay tôi hai mươi bốn tuổi.” Trần Bảo Ngọc đáp.

“Vậy cũng còn trẻ, sao lại đi làm cái nghề này. Chỉ bằng lấy ta làm chồng.” Người thương gia tiếp tục nói.


“Ngài lại kéo đùa, sao tôi có lấy ngài được chứ. Tôi chỉ là hạng gái massage thôi, xin ngài đừng trêu tôi nữa.” Trần Bảo Ngọc nói.

Nhưng người thương gia không dừng lại, vẫn tiếp tục buông lời trêu ghẹo. Lúc này bỗng nhiên hắn chồm người dạy, nắm lấy cổ tay của Trần Bảo Ngọc. Rồi lên tiếng “Nhìn em đẹp như vậy, làm gái massage thật là uổng phí. Chỉ bằng nghỉ việc ở đây, rồi lấy ta làm chồng.”

“Xin ngài hãy tự trọng, đây là nơi làm việc.” Trần Bảo Ngọc lên tiếng.

Nếu như bình thường, lúc này đây cô sẽ đánh hắn ngất xỉu. Nhưng giờ thân phận của cô đã chút khác biệt, nếu đánh hắn sẽ ảnh hưởng tại việc kinh doanh của tiệm. Chưa kể tin tức sẽ lan truyền rất nhanh, nhưng không lẽ cứ để hắn đục nước làm tới.

May sao lúc này đây, có hai người đàn ông cao to chạy vào, ngăn người thương gia gây chuyện. Trần Bảo Ngọc được một pha thoát thân, cùng lúc này Quỳnh Hoa cũng đi vào trong, với vẻ mặt vô cùng đắc ý nói “Đây là bản học dạy cho cô sự kiềm chế, trước mọi tình huống. Nhất là với công việc của một tình báo viên.”

Trần Bảo Ngọc nhíu mày “Hóa ra bà đã biết thân phận tôi từ trước, bà bày ra chuyện này là muốn thử tôi sao?”

Quỳnh Hoa nhíu mày đáp “Cô nghĩ tôi dư thời gian làm chuyện này với cô sao. Là có người nhờ tôi dạy cho cô, giờ khóa học kết thúc rồi cô có thể rời khỏi đây, gặp người cần gặp.”

“Dù sao tôi cũng cảm ơn bà, đã dạy tôi những kỹ năng này. Nhưng thật tâm tôi biết, bà không hề muốn dạy tôi” Nói xong Trần Bảo Ngọc rời khỏi tiệm massage.

Quỳnh Hoa nhìn theo bóng dáng của Trần Bảo Ngọc, đã khuất xa “Đúng là con nhỏ láo xước mà.”

Trần Bảo Ngọc đi được một đoạn rất xa, thấy trong phạm vị này an toàn không ai theo dõi mình. Liền lấy điện thoại ra gọi “Cục trưởng khi nào tôi có thể tiếp cận được anh ta.”

Nhưng Trần Bảo Ngọc không ngờ tới cuộc gọi của mình, đã bị một người khác chụp lại bằng máy chụp hình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui