Vài tiếng sau cùng đã tới hộp đêm Blackmoon, Trương Thiên Hàn bước xuống xe. Hoàng Ưng, Vô Minh cũng đi theo sau, do là gần giữa trưa nên hộp đêm vẫn chưa hoạt động gì, trông khá là yên tĩnh. Thấy Trương Thiên Hàn xuất hiện ở hộp đêm lúc ban ngày thế này, biết chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra.
Thanh Long ở gần đó, vội lên tiếng "Không biết lão đại tới đây, có chuyện gì?”
“Lâm Duẫn đâu?” Trương Thiên Hàn lạnh lùng nói.
Thanh Long đáp “Lâm Duẫn hiện tại đang ở bên trong, tối hôm qua hắn hơi quá chén.”
Trương Thiên Hàn nhìn cảnh tượng chai rượu ngổn ngang, còn có rất nhiều phụ nữ nằm la liệt. Anh ta biết chắc hôm đó có một bữa tiệc tại đây, có khả năng sử dụng cả ma túy. Trong lòng có chút khó chịu, bền đi vào trong kiểm tra. Lúc này nhìn thấy Lâm Duẫn đang nằm dài trên ghế sofa, trong tình trạng mê man quần áo không chỉnh tề.
Thấy sắc mặt Trương Thiên Hàn có chút khó coi, Hoàng Ưng đứng gần đó ra hiệu Thanh Long, và Vô Minh. Như hiểu ý nhau, ra sức kêu Lâm Duẫn dậy nhưng không có tác dụng. Cùng lúc này không biết Thanh Long lấy đâu ra một thao nước tát thẳng vào Lâm Duẫn đang mê man, quá bất ngờ hắn lập tức tỉnh dậy.
Vừa tỉnh dậy Lâm Duẫn đã có thái độ cáu gắt khó chịu “Là ai phá giấc ngủ của ta.” Khi hắn bĩnh tĩnh trở lại, liền thấy Trương Thiên Hàn đang đứng đó. Lập tức đứng dậy hành lễ.
“Là Trương lão đại sao? Xin thứ lỗi do tôi không nhìn thấy, là thất trách của tôi.”
“Hay vốn gì ngươi không coi ta ra gì?” Trương Thiên Hàn lạnh lùng đáp.
“Tôi không hề có ý đó, xin lão đại đừng hiểu lầm.” Tuy ngoài miệng Lâm Duẫn nói vậy, nhưng trong lòng hắn thật sự lo sợ ngày nào đó Trương Thiên Hàn điều tra ra được, những việc hắn làm sau lưng lão đại.
“Ta đã nói người về nước thì ở yên một chỗ, nhưng ngươi lại không nghe lời tự ý hành động. Chưa kể ngươi còn đụng tới bọn cảnh sát?” Trương Thiên Hàn nhíu mày nói.
“Cảnh sát nào cơ? Lão đại nói gì, ta không hiểu?” Lâm Duẫn lắc đầu không hiểu.
Lúc này Vô Minh lên tiếng “Chuyện này ta không bênh ông được rồi, thử nhớ lại xem hôm qua giờ ông đã làm gì?”
“Sao ta không nhớ gì cả.” Lâm Duẫn nghĩ mãi không nhớ ra mình đã làm gì, lúc này Trương Thiên Hàn mất dần kiên nhẫn, nhíu mày nói “Nếu ngươi đã không nhớ, thì ta sẽ làm cho ngươi nhớ.”
Lúc này Trương Thiên Hàn liếc mắt sang Thanh Long, rồi nói “Nội quy trước khi gia nhập của Trương gia là gì?”
“Là phải nghe lời lão đại, phục tùng lão đại. Nếu trái ý lần đầu sẽ chặt ngón tay, còn lần hai giết không tha.” Thanh Long đáp.
Lâm Duẫn thấy vậy liền gặp đầu xin tha “Ta nhớ ra rồi, hôm qua ta có đem bán cô gái vào “Hồng Điệp Phường” giao cho tú bà Hồ Kim Phượng, chỉ có vậy thôi. Cũng chỉ một cô gái bình thường thôi, mong lão đại tha mạng.”
Nghe xong Lâm Duẫn nói xong, sắc mặt Trương Thiên Hàn ngày càng khó coi hơn. Anh ra lệnh cho Thanh Long, và Hoàng Ưng khống chế hai tay của Lâm Duẫn. Hai bàn tay của hắn lúc này được đặt trên bàn, từ trong ống tay áo Trương Thiên Hàn lấy ra một con dao găm bằng bạc, cắm trực tiếp xuống khẽ tay của Lâm Duẫn, làm hắn sợ xanh cả mặt.
“Lâm Duẫn giờ ngươi muốn chặt bên nào, bên trái hay bên phải.” Trương Thiên Hàn lạnh lùng nói.
“Ta đã làm gì sai, mà chịu hình phạt này.” Lâm Duẫn lên tiếng nói.
“Ngươi sai ở chỗ, dám đụng vào người của ta.” Vừa nói xong, con dao găm cứ thế mà di chuyển một đường thẳng, cắt ngang ngón tay út của Lâm Duẫn. Máu văng ra khắp mặt bàn, hắn đau đớn ôm lấy bàn tay của mình.
“Chỗ còn lại giao các ngươi, nhớ dọn dẹp cho sạch.” Trương Thiên Hàn lên tiếng.
Tất cả đồng thanh đáp “Rõ, thưa lão đại.”
Vô Minh nhiều chuyện chạy tới hỏi Trương Thiên Hàn “Lão đại, rốt cuộc cô gái đó có mối quan hệ gì với ngài. Mà ngài lại đối tốt với cô ta, chưa kể còn vì cô ta mà chặt cả ngón tay của Lâm Duẫn.”
“Chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là mượn chuyện dạy cho Lâm Duẫn một bài học. Dám chống lại mệnh lệnh của ta, còn ngươi nữa Vô Minh bớt hỏi những chuyện không liên quan đi. Người biết quá nhiều chuyện thường sống không thọ đâu." Trương Thiên Hàn lạnh lùng đáp, kèm theo lời răn đè. Ánh mắt vô cùng sắc bén.
Vô Minh có chút chột dạ, nói “Thuộc hạ biết rồi.”
Trương Thiên Hàn không biết rõ rốt cuộc giữa hắn và cô gái Trần Bảo Ngọc kia, là có mối quan hệ gì. Là sự yêu thích quan tâm, hay chỉ đơn giản là sự áy náy trong lòng hắn.
[…]
Sự việc xảy ra cách mười lăm năm về trước. Lúc ấy Trương Thiên Hàn chỉ mới là thanh niên hai mươi tuổi, chưa có tiếng tăm trong giới hắc đạo, từ Trung Quốc về Việt Nam lập nghiệp. Lúc bấy giờ mạnh nhất khu vực châu Á là đảng “Song Sắt” thuộc mafia Nhật Bản. Do xảy ra chút mâu thuẫn trong quá trình làm ăn, nên giữa Trương Thiên Hàn và đảng “Song Sắt” đã có một cuộc đấu súng.
“Trương Thiên Hàn, ngươi mau đứng lại cho ta. Ngươi biết trị giá lô này là bao nhiêu không?” Giọng của một người đàn ông truyền tới.
“Đương nhiên ta biết lô hàng đó trị bao nhiêu tiền, nhưng bị bọn cảnh sát bắt được ta cũng đành chịu.” Trương Thiên Hàn lên tiếng.
“Ngươi còn mặt mũi lên tiếng sao? Lẽ ra ngài Takahashi không nên giao lô này cho ngươi, dù gì ngươi cũng chỉ là một thằng nhóc con bỏ xứ mà đi.” Giọng của một gã đàn ông khác truyền tới.
Lời nói như xúc phạm tới lòng tự trọng của Trương Thiên Hàn, anh ta tức giận nổ súng. Viên đạn bay ra với tốc độ ánh sáng hướng về gã gã đàn ông, hắn không trách kịp liền ngã ra đất bất tỉnh. Thấy vậy tên còn lại cũng nổ súng bắt trả, nhanh như chớp Trương Thiên Hàn tránh được viên đạn, dùng lực chân đạp vào bụng hắn. Đồng thời nổ súng vào hai chân, khống chế sự phản kháng.
Do quá tập trung vào một đối tượng, Trương Thiên Hàn không để ý sau lưng mình vẫn còn một người nữa. Hắn ta nổ súng từ phía sau, viên đạn bay xước ngang qua bụng anh. Lập tức Trương Thiên Hàn khụy gối xuống mặt đất, tay ôm lấy vết thương trên bụng.
Hắn ta tiếp dần về phía anh, lên tiếng “Trương Thiên Hàn ngươi làm mất lô hàng lẻ ra phải chịu chết. Nhưng ngài Takahashi quý trọng nhân tài, muốn giữa ngươi lại làm kẻ hầu.”
“Có giỏi thì ngươi giết ta đi, kêu ta làm kẻ hầu cho hắn thì nằm mơ đi.” Trương Thiên Hàn lên tiếng.
Tuy vết thương chảy rất nhiều máu, nhưng với một người như Trương Thiên Hàn tức nhiên sẽ không dễ đầu hàng, cũng như sự sỉ nhục từ người khác. Nhân lúc tên kia đang vui mừng, tưởng đâu đã khống chế được kẻ thù. Nhanh như cắt Trương Thiên Hàn nổ súng nhắm thẳng vào đầu hắn, quá bất ngờ không kịp phản ứng, hắn đã ngã ra sau nằm trên vũng máu.
Sau khi đã hạ được hết đối thủ, Trương Thiên Hàn ôm vết thương trên bụng thở hơi dốc mà chạy. Anh ta không biết mình phải chạy đi đâu, chỉ biết cần biết thoát khỏi nơi đây. Trời lúc này lại đổ một cơn mưa lớn, nước mưa hòa theo dòng máu chảy ra. Càng làm anh ta kiệt sức mệt mỏi không còn sức chạy nữa, bền ngồi sang một góc trên vỉa hè.
Bỗng lúc này có một giọng nói vô cùng trong trẻo tựa như một bé gái, truyền tới “Anh đang bị thương sao?”
Cô bé còn lấy chiếc ô của mình, che mưa cho anh.
☆Nhớ like, comment ủng hộ tác giả. Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆
😘 Mãi yêu.😘
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...