Truy Nã Lệnh: Hoàng Hậu Là Tội Phạm
Thuỷ Dao hoảng loạn, mặt xanh cả lên, vội vội vàng vàng nâng chân chạy ra ngoài
-" Tam tiểu thư người...người đừng làm ồn tiểu thư nhà ta đang nghĩ ngợi".
Hầy, đúng là đời bất công như cọng lông không bao giờ thẳng...Ông trời cũng bất công quá
ta đâu phải 'chiến sĩ diệt mồi' bắt ta ra sân sớm vậy chứ...Lê thân mình như đá tản ngàn năm
ra khiêu chiến...
Một thân đỏ rực chói mắt như không tước xòe đuôi, mắt to mày ngài,làn da trắng hồng, môi nhỏ anh đào
tóc đen được búi lên cẩn thận phụ họa là một đống trang sức đắt tiền làm ta thèm nhỏ dãi...
Ta nói cổ đại gen cũng tốt quá nhỉ ? Đẹp tự nhiên không 'dao kéo' nhỉ ? Thật bất công a...
Nhưng...cái mặt như 'khỉ đít đỏ bị táo bón' nhìn ta chằm chằm như muốn 'ăn tươi nuốt sống' là sao đây...
-" Hừ, xấu nữ đê tiện đó còn chưa chết sao ! Chỉ biết câu dẫn nam nhân của người khác...".
Tiếng chửi rủa bén nhọn, nhục mạ này đến nhục mạ khác từ cái miệng anh đào nhỏ nhắn bay ra
làm ta mất hết niềm tin vào mĩ nữ...Giờ ta mới tin câu " Mĩ nhân rắn rết " là có thật...
Biểu tình! Biểu tình! Thật oan uổng, ta làm gì câu dẫn ai chứ, danh hiệu hai mươi mấy năm F.A của ta
là để không à...cái tiểu thân thể này chỉ là tỏ tình là tỏ tình thôi biết không...đã không đáp lại
còn bị bệnh 'ngủm củ tỏi' thăng thiên giờ đến ta sống lại tự nhiên vát của nợ 'câu dẫn nam nhân'
Aaaaaa! Thiên lý của ta đâu, thiên lôi đâu, gõ một búa cho ta xem coi...
( Anh Lôi:" Ầm! Tiểu Hy:" Gõ chi zị cha" Anh Lôi:"Ngươi kêu" Tiểu Hy:" Tui làm màu cho nó sợ") =.=!
Ôi mĩ quan đôi mắt lỗ tai thần thoại của ta bị con nhỏ " ngực bánh bao chân đùi gà " này phá hoại
rồi...
Dạng này ta tiếp thu không được, Giỡn hoài đứng còn không nổi đâu rảnh hứng võ mồm...
Ta xoay người lếch cái thân thể này vô nằm nghỉ thì...
-" Con ma bệnh, ngươi dám lơ ta!".
Lời ra thân thể cũng theo lúc đó tiến lên đẩy mạnh thân thể
như cọng bún của ta xuống...
-" Á.." Không phòng bị nên theo đà nặng nề ngã lăn ra đất...Đau quá, đầu óc choáng váng, thân thể
đau đớn khắp người.
Hộc hộc...
đau quá! Cái thân thể này cũng yếu quá đi chứ! Đầu óc choáng váng cả lên, ta chậm rãi nâng
thân mình lên.
Nói thì dễ chứ nâng lên thì...Đang cố gắng chống người lên thì...
Mùi hoa lan thơm ngát, tiếng nói như chim hót trong trẻo mượt mà vang lên
-" Đại tỷ, ngươi không sao chứ...Tiểu Lan đến rồi đây"
Cuối cùng ông trời thật...không có mắt !
Ông không thấy ta thảm lắm rồi hay sao mà còn 'lòi' thêm con 'zombie' này nữa.
Thật là cứ tưởng bà tiên ai ngờ ...
Ta rơi vào vòng tay nhỏ nhắn thơm ngát mùi hoa lan,...
Đôi vai gầy được nàng ôm chứ thật chất là đang bị siết chặt...có võ công ! Đây là điều ta nghĩ!
Đau quá! Khớp vai như muốn nứt ra từng mảnh, ra tay mạnh thật!
Ta cố vùng vẫy thoát khỏi đôi tay của nàng ta, yếu ớt kêu lên:
-" Th...Thủy Dao...".
Như hiểu được nàng vội vàng xông tới mặc quy tắc chủ tớ, đẩy người đang ôm ta qua một bên,
rồi ôm lấy ta vào lòng nàng, lo lắng kêu lên:
-" Tiểu thư người không sao chứ ?"
Ta từng nhịp từng nhịp ổn định hơi thở, hít thở đều để ổn định nhịp tim, cảm giác một ánh
mắt khó hiểu cùng khinh thường nhìn ta, loáng thoáng thấy tay nàng đang cố chùi thật mạnh
vào áo váy như chạm phải thứ gì dơ bẩn lắm...
ngước mắt lên nhìn thì...
Oa! Em gái trà xanh là đây!
Dáng người thon thả, khoác trên mình váy màu xanh lam nhạt nổi bật lên nền hoa lê trắng nhỏ
đai ngọc quanh eo, nâng cao bộ ngực sữa cao vút ngạo nghễ kia...Ực! gấp hai lần Thủy Dao chứ
không ít...Môi đầy đặn đỏ hồng, mũi thon nhỏ, mắt phượng hơi tròn nhiễm một tầng nước đáng yêu
tội nghiệp chọc người khác yêu thương che chở, tóc ba ngàn sợi đen suôn mượt được cố định đơn
giản bằng một chiếc trâm ngọc bích...Tổng thể toát lên vẻ nhu mì, nhẹ nhàng, thoái tục không ngờ
như một đóa hoa lan tinh khiết thơm ngát mời gọi chủ nhân tới hái xuống nâng niu như bảo bối...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...