Truy Kích Hung Án

Chung Hàn bên kia có vẻ sốt ruột, thông báo xong liền vội vàng dập máy.

Phương Viên vào phòng bệnh, Đới Húc cúi người, kêu Phương Viên có thể lại gần nói nhỏ bên tai, nghe thuật lại chuyện của Chung Hàn vừa nói một lần. Anh nhíu mày, một cánh tay vừa rồi vì cần lấy điện thoại mà miễn cưỡng xem như được mẹ Trương Ức Dao tha cho, nhưng tay còn lại vẫn bị đối phương nắm chặt, với tình hình trước mắt anh không biết có nên yêu cầu mẹ Trương Ức Dao giúp đỡ hay không, nhưng mau chóng xác định vật dụng cá nhân Chung Hàn tìm được rốt cuộc có phải thuộc về nạn nhân hay không cũng rất quan trọng.

Phương Viên cố gắng khống chế âm lượng để đảm bảo Đới Húc nghe rõ, mẹ Trương Ức Dao cố gắng lắng tai nghe, cảm thấy hiện tại chuyện bọn họ thương lượng chỉ có thể liên quan tới Trương Ức Dao, bà ấy lập tức hỏi: “Có phải lại có chuyện gì với con gái tôi không? Cậu nói cho tôi! Mau nói tôi biết! Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Bà đừng kϊƈɦ độnng, đừng kϊƈɦ động!” Ba Trương Ức Dao đau lòng ở bên cạnh vội khuyên, “Cảnh sát tự có cách làm việc của họ, chúng ta hỏi nhiều cũng vô dụng, bà chú ý sức khỏe của mình!”

“Phương Viên, hai người ra ngoài nói chuyện đi.” Đới Húc nhìn thoáng qua ba Trương Ức Dao, nói với Phương Viên.


Phương Viên gật đầu, hiểu ý của anh. Ba Trương Ức Dao cũng là người hiểu lý lẽ, lập tức theo Phương Viên ra ngoài hành lang. Mẹ Trương Ức Dao vẫn nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, dường như muốn lắng nghe cuộc hội thoại bên ngoài, hai tay vẫn nắm chặt tay Đới Húc không bỏ, giống như sợ chỉ cần buông tay, anh sẽ bỏ chạy, không tiết lộ manh mối cho mình.

Mã Khải nhìn mẹ Trương Ức Dao nắm chặt tay Đới Húc, lại nhìn anh, vài lần muốn nói chuyện, lại bị ánh mắt của anh ngăn cản, có lẽ khoảng một hai phút sau, Phương Viên và ba Trương Ức Dao quay lại, ông ấy nói với vợ của mình: “Bà nghỉ ngơi trước đi, bên Cục Công An nói có vài giấy tờ cần tôi đi ký tên, tôi theo họ đi một lúc sẽ về, bà cứ ngủ một giấc, tỉnh lại tôi đã ở đây.”

“Không được!” Mẹ Trương Ức Dao lập tức phản đối đề nghị này, một mặt còn giãy giụa muốn xuống giường, “Ông đi đâu tôi đi đó, ông tới Cục Công An, tôi cũng đi!”

Ba Trương Ức Dao khuyên nửa ngày, mẹ Trương Ức Dao vẫn kiên quyết không chịu thỏa hiệp, hết cách, bọn họ đành phải đi hỏi ý kiến của bác sĩ, bác sĩ sau khi biết được mọi việc cũng có chút khó xử, cuối cùng chỉ đành kiến nghị bệnh nhân cố gắng giữ cảm xúc bình tĩnh, còn về có qua Cục Công An hay không, đương nhiên vẫn do đương sự làm chủ. Thái độ của mẹ Trương Ức Dao vô cùng quyết liệt, ai cũng không lay chuyển được, cuối cùng mọi người đành phải thỏa hiệp. Thời điểm xuống lầu, Phương Viên thấy Đới Húc luôn lén xoa xoa cánh tay của mình, không khỏi nhìn mấy lần, phát hiện cánh tay của anh đã có máu bầm, có thể nhìn ra vừa rồi bà ấy dùng rất nhiều sức, chỉ nhìn đã cảm thấy đau.

“Không sao chứ?” Cô hỏi Đới Húc, “Vừa rồi nên sớm bảo bác ấy buông tay.”


Đới Húc quay đầu thấy cô nhìn chằm chằm cánh tay của mình, không quá để ý mà lắc đầu: “Việc nhỏ, không quan trọng. Tình hình em cũng thấy đấy, cảm xúc bác ấy đã tới cực hạn, sống chết giữ lấy tôi giống như nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nếu lúc đó tôi gạt tay bác ấy đi, bác ấy sẽ cảm thấy chúng ta từ bỏ mình, từ bỏ vụ án của Trương Ức Dao, không định toàn lực giúp đỡ bác ấy, nói không chừng cảm xúc lại chịu kϊƈɦ động.”

Phương Viên suy nghĩ, xuất phát từ góc độ của mẹ Trương Ức Dao, tâm trạng hình như đúng theo lời Đới Húc nói, chỉ là không ngờ một người đàn ông như anh, trong thời gian ngắn cư nhiên có thể nghiền ngẫm tâm tư tình cảm của đối phương như vậy, trước đó anh luôn nhắc cô phải chú ý chi tiết, cô cho rằng bản thân đã làm đủ, nhưng hiện tại xem ra, không chỉ ở công việc, trong cách giao tiếp thường ngày anh đều suy xét nhiều mặt, thậm chí nuôi dưỡng nó thành thói quen.

“Rất đau đúng không?” Cô thật sự bội phục Đới Húc, vì suy xét bệnh tình của mẹ Trương Ức Dao mà chịu đựng tới bây giờ, cho dù tay đã bầm tím cũng không oán trách một câu, cô không biết biểu đạt cảm giác này của mình thế nào, chỉ đành dùng một câu quan tâm thay thế.

Đới Húc nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, tươi cười thoải mái, lắc đầu: “Không đau, vừa rồi có hơi tê, hiện tại đã tốt rồi.”


Phương Viên trước nay chưa từng thấy Đới Húc cười thỏa mãn như vậy, không khỏi sửng sốt một hồi. Đang ngây người, bên tai lại truyền tới tiếng ho khan, quay đầu liền thấy Lâm Phi Ca đứng sau bọn họ, nhìn cô cười cười, cười đến ái muội. Tuy rằng bản thân không có gì để nói, đối phương cũng không có hành động gì không thỏa đáng, nhưng Phương Viên vẫn bị Lâm Phi Ca làm cho xấu hổ.

Ở đây có Đới Húc, có Mã Khải, còn có ba mẹ Trương Ức Dao, Phương Viên cũng không tiện đi hỏi thái độ vừa rồi của Lâm Phi Ca có ý gì, đơn giản làm bộ không thấy, cũng không tiếp tục nói chuyện với Đới Húc, chỉ yên lặng xuống lầu, lên xe trở về Cục Công An, hội hợp với Chung Hàn.

Chung Hàn tìm được không ít đồ, không chỉ có quần áo giày dép, thậm chí nội y của có. Ngoại trừ quần áo, anh còn tìm được một túi da, bên trong có ít đồ cá nhân, bao gồm di động. Đương nhiên, di động vì đã ngâm trong nước nên không có cách nào khởi động, theo Chung Hàn nói, mấy thứ này có người vớt lên, mở ra thấy bên trong có ít đồ trang điểm và di động bị dính nước, nhưng lại thấy có đồ dính máu, cảm thấy vấn đề nghiêm trọng nên vội giao cho cảnh sát, sợ bản thân chuốc lấy phiền toái. Vì địa điểm vớt được đồ cách vị trí phát hiện thi thể không xa, nghi ngờ túi đồ này liên quan tới vụ án Trương Ức Dao, cảnh sát bên đó liền giao cho Chung Hàn, hiện tại pháp y đang tiến hành xét nghiệm đối chứng vết máu trêи quần áo, bọn họ tranh thủ nhờ ba mẹ Trương Ức Dao tới hỗ trợ phân biệt, xem đây có phải đồ của con gái họ không.

Thời điểm mẹ Trương Ức Dao nhìn túi da và những món đồ bên trong kia đều không có phản ứng, nhưng nhìn tới qυầи ɭót và tất da màu đen kia, lập tức gào lên, nếu không phải Đới Húc và Chung Hàn phản ứng mau lẹ, kịp thời giữ chặt bà ấy, bà ấy đã nhào qua giật lấy quần áo ẩm ướt đầy mùi bùn tanh kia.

“Đây đều là đồ của Dao Dao nhà chúng tôi! Tôi nhận ra!” Mẹ Trương Ức Dao vừa khóc vừa nói, “Con gái đáng thương của tôi… Kẻ nào táng tận lương tâm dám làm ra chuyện như vậy với con gái của tôi chứ…”

“Bác nhìn kỹ lại xem, mấy món đồ này có phải đều của con gái bác không? Biết đâu chỉ là cùng kiểu dáng, nên nhận lầm?” Chung Hàn cảm thấy phản ứng của bà ấy quá qua loa, sợ bà ấy nhận lầm, muốn xác nhận lần nữa.


“Đây đều là đồ lúc nó nghỉ về nhà, tôi và nó đi dạo phố mua, tôi sao có thể không nhận ra, qυầи ɭót này lúc đó con bé một hai cũng muốn tôi mua một cái, tôi ngại mắc, nói mẹ đã từng tuổi này, không thích hoa hòe, không để nó mua. Giày này cũng là tôi mua với nó, đôi giày rất mắc, hình như khoảng hai ngàn nhân dân tệ, nó rất thích, vừa thấy liền bỏ tiền mua, tôi còn nói với nó đừng tiêu tiền loạn, tiền cực khổ kiếm được phải tiết kiệm, nó nói không sao, tiền tương lai có thể kiếm lại, dù sao nó cũng còn trẻ, còn có tương lai.” Mẹ Trương Ức Dao vội lau nước mắt. Từ bệnh viện về Cục Công An, so với lúc trước, bà ấy hình như đã bình tĩnh hơn, cho dù đang khóc nhưng vẫn nhìn kỹ mấy món đồ còn lại, “Áo khoác và mấy món đồ này tôi không biết, nhưng con gái tôi xinh đẹp, thích đẹp, mua quần áo mới, có những món tôi quả thật không nhận ra, di động… Di động này kiểu dáng thì giống, nhưng cái nó dùng màu trắng, không phải màu đen, cũng không lớn như vậy, tôi không biết nó có đổi điện thoại không.”

“Đây là dòng điện thoại tháng trước vừa ra mắt, kiểu dáng xác thật tương tự mẫu năm trước.” Nghe mẹ Trương Ức Dao nói xong, Mã Khải ở bên cạnh xen vào, sợ mọi người không tin mình, cậu ta không quên bổ sung một câu, “Dòng điện thoại này em rất thích, nhưng lại không có tiền mua, cho nên chỉ ngắm từ xa, nhìn nhiều tới nghiện, hiện tại vừa thấy liền nhận ra.”

“Trương Ức Dao thường xuyên đổi điện thoại sao?” Đới Húc đùa nghịch di động đã bị nhúng nước kia, phát hiện xác thật không thể khởi động máy, mở nắp phía sau, ngay cả pin cũng bị ướt, anh đành đặt di động xuống, hỏi ba mẹ Trương Ức Dao.

“Theo tôi là thường xuyên, nếu không mất, chưa đến một năm nó đã đổi một cái, có điều giới trẻ hiện tại đều như vậy, cho nên tôi cũng không nói gì.” Ba Trương Ức Dao trả lời, thuận tiện lấy di động của mình trong túi ra, “Năm ngoái con gái mua điện thoại mới, đưa lại cho tôi cái này.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui