Nhưng phản ứng của Ngô Thư Cầm quả thật dọa được chồng trước của bà ta, chồng trước của bà ta không những không đánh chết bà ta, thậm chí còn dừng tay, sau khi bỏ lại mấy câu mắng chửi thì rời khỏi nhà, qua mấy ngày liền gọi điện bảo Ngô Thư Cầm đến Cục Dân Chính xử lý thủ tục ly hôn.
Hai người họ cứ thế mà ly hôn, không biết là do chồng trước của Ngô Thư Cầm tự thấy đuối lý chột dạ hay do hành động bỏ thuốc lợi tiểu của bà ta dọa, sợ bà ta lại làm ra chuyện kích động, cho nên đối với việc Ngô Thư Cầm bỏ thuốc lợi tiểu vào rượu, chồng trước không hề truy cứu, ngay cả việc phân chia tài sản và vấn đề nuôi nấng con trai Ngô Học Hải cũng có thái độ rất tốt.
Ngô Học Hải thì không cần phải nói, tự nhỏ bị ba ruột coi như bao cát đương nhiên sẽ không muốn đi theo ông ta, cho dù thu nhập của ông ta cao hơn Ngô Thư Cầm làm y tá ở bệnh viện, vì thế trong tình huống cả hai tình nguyện, Ngô Thư Cầm thuận lợi có được quyền giám hộ Ngô Học Hải, hơn nữa sau khi ly hôn việc đầu tiên làm là sửa họ của hắn, xem như hoàn toàn phân rõ giới hạn với chồng trước.
Đới Húc và Phương Viên còn tìm hiểu được sau khi ly hôn, cuộc sống của Ngô Thư Cầm và Ngô Học Hải có thể nói là khó khăn thiếu túng, bởi vì nơi vợ chồng họ ở chẳng qua là một người thân của chồng trước cho mượn, lúc ly hôn đương nhiên không thể dùng để chia tài sản, mà nhắc tới tiền tiết kiệm, Ngô Thư Cầm chỉ là một y tá bình thường, tiền lương đương nhiên không cao, chồng trước bà ta lái xe vận tải đường dài, tuy thu nhập không tệ nhưng vì sở thích uống rượu đánh bài, lại có ham mê đặc biệt, đương nhiên không tích cóp được nhiều.
Có điều dù sao cũng là lỗi của chồng trước, do vậy thời điểm ly hôn, sau khi thỏa thuận, hơn nửa tiền tiết kiệm trong nhà đều thuộc về Ngô Thư Cầm.
Nhưng dù vậy, bà ta cũng chỉ được mấy vạn tệ, số tiền này đừng nói là mua nhà, cho dù mua đống gạch xi măng về xây chỉ sợ cũng không đủ.
Dựa vào thu nhập ít ỏi của mình, Ngô Thư Cầm cố gắng duy trì cuộc sống của mình và Ngô Học Hải, mỗi tháng phải lấy ra một chút từ mấy vạn tệ đó mới miễn cưỡng sống qua ngày.
Mẹ con họ thuê một căn nhà ở khu đang chờ quy hoạch.
Cho nên sau khi thông qua người giới thiệu quen được Kha Hữu Lợi, cho dù sau khi ly hôn việc làm ăn của Kha Hữu Lợi còn chưa đi vào quỹ đạo, nhưng không hề dính vào tệ nạn, cũng không nghe nói từng bạo hành vợ cũ, vì vậy Ngô Thư Cầm vui vẻ xác định mối quan hệ của hai người.
Lúc đó Ngô Thư Cầm cần cải thiện cuộc sống của mình và Ngô Học Hải, Kha Hữu Lợi cũng cần nữ chủ nhân giúp mình chăm sóc gia đình, do đó hai người họ cũng coi như ăn khớp với nhau, trong khoảng thời gian rất ngắn đã cùng nhau tạo dựng gia đình mới.
Chuyện sau khi họ kết hôn Đới Húc và Phương Viên không cần điều tra quá nhiều, điều cần biết họ đều biết cả rồi, còn một số vấn đề lặt vặt khác thì không cần lãng phí thời gian.
"Sau khi tìm hiểu những việc này, em cuối cùng cũng hiểu tính cách của Ngô Học Hải từ đâu mà ra." Trên đường về Cục Công An, Phương Viên cảm thán, "Ba ruột hắn mượn rượu giả điên về đánh vợ con, tính cách có thể nói là không sợ trời không sợ đất, mà Ngô Thư Cầm vì ly hôn không thành bỏ thuốc ông ta, còn nói nếu có lần sau sẽ bỏ thuốc ác hơn, lần này ông ta không phẫn nộ, còn ngoan ngoãn ly hôn, đây không phải là điển hình của việc bắt nạt kẻ yếu sao? Ở trước mặt ba ruột của mình Ngô Học Hải chân tay co cóng, vừa ra ngoài liền bắt nạt bạn bè đồng trang lứa.
Ngày xưa đi học, thầy cô hay kể những đứa trẻ gặp bạo lực gia đình lớn lên đều có xu hướng bạo lực em còn không tin, em cứ nghĩ khi nhỏ bị đánh thì bản thân không nên hận hành động này sao, sao lại làm ra việc tương tự khiến người ta ghét, kết quả bây giờ xem đúng là có chuyện như vậy, có lẽ tuy việc đánh mắng người khác là hành vi không tốt nhưng nó đến từ ba mẹ ruột, vẫn là mẫu mực đối với một đứa trẻ, trong quá trình con trẻ trưởng thành khiến tính cách nó càng trở nên hung bạo, đồng thời cho nó khái niệm chỉ cần bản thân dùng vũ lực là có thể giải quyết vấn đề."
"Em nói rất đúng." Đới Húc gật đầu, "Đặc biệt là với cách giáo dục của Ngô Thư Cầm, bà ta chọn cách lấy bạo lực chế bạo lực chứ không nói với Ngô Học Hải hành vi của ba ruột hắn không đúng, hơn nữa bà ta cũng không thay đổi tính cách Ngô Học Hải ngay từ bé."
Phương Viên thở dài, Kha Tiểu Văn và Ngô Học Hải đều là những đứa con đến từ gia đình ly dị, nếu tạm thời không nhắc tới việc Kha Tiểu Văn bất hạnh bị giết, đem đi so sánh, thật ra Kha Tiểu Văn vẫn may mắn hơn Ngô Học Hải, tuy mẹ ruột Hồng Thanh ích kỷ, nhưng ba ruột Kha Hữu Lợi ngoại trừ sơ ý thì những mặt khác đều không có vết nhơ nào rõ rệt, không tạo ảnh hưởng không tốt đối với tính cách của Kha Tiểu Văn, tuy vì thiếu sự bảo vệ của ba mẹ khiến Kha Tiểu Văn thiếu cảm giác an toàn, nhưng dù sao nó cũng có ước mơ và lý tưởng, nếu không gặp nạn, tin rằng nó sẽ có một tương lai vô cùng sáng lạn.
Mà Ngô Học Hải bên còn lại, ba ruột không làm gương tốt cho hắn, ngược lại làm hắn mưa dầm thấm đất học thói ỷ mạnh hiếp yếu.
Mẹ ruột thì sao, một mặt che chở, giải vây cho hắn, nhưng trước giờ chưa từng nói với hắn đó là những hành vi sai lầm, sửa chữa cho hắn.
Có thể nói hắn mới là đứa bé bị ba mẹ từng bước dẫn đường sai lầm mới biết thành một đứa lưu manh như hôm nay.
Hai người vừa về Cục Công An, Cục Công An liền tiếp đón mấy vị khách đặc biệt, trong đó có người trông rất quen, cũng có người khác lạ, quan trọng nhất là những người tới đều là học sinh mười tám mười chín tuổi.
Mấy cô cậu học trò có người căng thẳng khiếp đảm, có người thì thì thầm to nhỏ với bạn cùng trang lứa, tất cả ríu rít đứng ở cửa văn phòng, không ai dám tiến lên gõ cửa.
Đúng lúc Thang Lực từ văn phòng ra ngoài, vừa mở cửa thì thấy năm sáu học sinh mặc đồng phục đang tụ tập, không khỏi hoảng sợ, hỏi ra mới biết là bạn cùng lớp với Kha Tiểu Văn, do đó liền mở cửa bảo chúng vào trong tìm Đới Húc và Phương Viên.
Phương Viên cũng không ngờ lại có nhiều học sinh chạy tới như vậy, nhìn thoáng qua thì thấy có bảy học sinh, ba nữ bốn năm, tất cả đều mặc đồng phục của lớp chuyên, trên vai còn mang cặp sách, nhìn dáng vẻ chắc là vừa tan học, từ trường trực tiếp chạy đến Cục Công An.
Đới Húc cũng thầm quan sát mấy học sinh này, ba nữ sinh đều rất lạ mặt, trước đây lúc đến trường điều tra trong lớp không có nữ sinh nào chủ động lên tiếng, nhưng trong số bốn nam sinh có hai người khá quen, một người là Trương Siêu mập tròn, người còn lại là Nhiêu Hải vì chơi rubik trong giờ nên bị giáo viên tiếng Anh gọi ra hành lang phê bình.
"Mấy đứa học cùng lớp với Kha Tiểu Văn đúng không? Sao lại chạy tới đây?" Vừa thấy đám nhóc này, không cần đoán Đới Húc cũng biết hoặc là chúng có gì muốn nói, hoặc là muốn hỏi gì đó.
Nghe đới Húc nói như vậy, Trương Siêu đỏ mặt, cứ như đang làm việc riêng trong giờ học bị giáo sư bắt tại chỗ.
Cậu bé thọc eo Nhiêu Hải bên cạnh, ban đầu Nhiêu Hải làm bộ không biết, nhưng bị chọc mấy cái liên tục, cậu nhóc liền dứt khoát trốn đi.
Trương Siêu bất lực, lại đành thay đổi đối tượng, nam sinh kia bị nó thọc mấy cái, bĩu môi: "Cậu thọc tớ làm gì? Đâu phải do tớ đòi tới? Tớ về nhà cùng Khổng Thắng Nhụy, cậu ta muốn đi xem náo nhiệt với các cậu nên tớ mới đi theo tôi!"
"Do tớ được chưa?" Nam sinh tên Khổng Thắng Nhụy bị anh em của mình đột nhiên gọi tên có hơi mất tự nhiên, quay đầu oán giận, "Tớ đi theo để xem náo nhiệt đấy, cậu đi theo tớ làm gì!"
"Nè, mấy người các cậu có phải đàn ông không hả? Toàn sợ phiền phức, vừa rồi rõ ràng nói hùng hồn như vậy, sao bây giờ lại nhát thế?" Trong ba nữ sinh có một cô gái như bị vẻ xấu hổ của bốn nam sinh chọc giận, trừng mắt nhìn bọn họ, nói với Đới Húc, "Em tên Triệu Tử Nam, là bạn cùng lớp với Kha Tiểu Văn, hôm nay bọn em tới để hỏi thăm xem có phải Kha Tiểu Văn đã chết rồi không?"
"Không phải lớp mười hai các em phải học hết tiết tự học buổi tối lúc tám giờ mới tan học sao? Sao hôm nay tan học sớm vậy?" Đới Húc không hề kinh ngạc trước câu hỏi của cô bé, cũng không lập tức trả lời, mà nhìn đồng hồ treo tường, hiện giờ là năm giờ chiều.
"Ngày mai bọn em thi, cho nên hôm nay học xong trường cho bọn em tan học sớm." Lần này người trả lời là Nhiêu Hải.
"Hiếm khi mấy đứa mới được tan học sớm, sao không về nhà hay về ký túc xá ôn tập, tại sao lại chạy tới đây hỏi mấy anh chị vấn đề như vậy?" Đới Húc hỏi.
Cô bé tên Triệu Tử Nam lập tức trả lời: "Chắc do anh chị không biết, sau khi anh chị tới trường bọn em điều tra, trong trường bỗng dấy lên tin đồn học sinh trường bọn em trúng lời nguyền người gỗ, nói có người giữ người gỗ bị nguyền rủa bị giết trong trường."
Triệu Tử Nam dù sao cũng chỉ là một cô bé, lá gan có hạn, chỉ riêng việc giải thích với Đới Húc và Phương Viên chuyện này đã khiến cô bé không khỏi rùng mình.
Sắc mặt hai cô bé bên cạnh cũng trắng bệch, thoạt nhìn rất nghiêm túc, cứ như thật sự tin vào lời nguyền giết người trong trường học.
Dù lời nguyền giết người có phải lời vô căn cứ hay không, bỗng nghe đám học sinh nhắc tới người gỗ, Phương Viên và Đới Húc đều kinh ngạc.
Bọn họ nhìn nhau, lần này là Phương Viên hỏi bọn nhỏ: "Mấy đứa bảo có người gỗ bị nguyền rủa, rốt cuộc là người thế nào?"
Học sinh lớp mười hai đều mười bảy mười tám tuổi, tuy suy nghĩ đã gần giống người trưởng thành như dù sao cũng vẫn còn khá ngây thơ, không ai để bụng vấn đề mình hỏi trước vẫn chưa được trả lời đã bị hỏi lại là không công bằng.
Lần này người đáp là Trương Siêu lúc đầu không dám nói chuyện, cậu bé cẩn thận kể Phương Viên nghe: "Lớp bọn em có một nam sinh vốn học rất giỏi, nhưng có một ngày không biết từ đâu cậu ấy nhặt được một người gỗ trông rất kỳ lạ, từ lúc đó, cậu ấy đột nhiên khác thường, không bao lâu thì mất tích, không thấy xuất hiện trên lớp nữa."
"Nam sinh kia cũng là bạn cùng lớp của các em?" Phương Viên hỏi.
Trương Siêu gật đầu: "Vâng, nếu là lớp khác em đã không dám nói bừa."
"Trong lớp đột nhiên có học sinh mất tích, chủ nhiệm lớp các em chắc biết đúng không?".
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
"Cô ấy..." Trương Siêu nhìn mấy học sinh còn lại, từ dáng vẻ cậu bé vẫn rất sợ cô Đặng, cho nên nhắc tới chủ nhiệm của mình, cậu bé có hơi do dự.
"Cô Đặng nói học sinh mất tích kia xin nghỉ dài hạn, nhưng rất nhiều bạn trong lớp bọn em không tin, đều cảm thấy cậu ấy bị nguyền rủa, cho nên mất tích." Triệu Tử Nam nói thay Trương Siêu.
Nghe vậy, Đới Húc hứng thú nhướng mày: "Tại sao các em không tin cô Đặng?"
"Ha ha." Nhiêu Hải im lặng núp phía sau bỗng cười hai tiếng, cười xong, thấy những người khác kinh ngạc nhìn mình, cậu bé có hơi mất tự nhiên mà gãi đầu, "Mấy cậu nhìn tớ làm gì, vấn đề này còn cần suy nghĩ à? Bây giờ là lúc nào rồi, là lớp mười hai đấy, trong thời điểm quan trọng như vậy các cậu có từng nghe chuyện phụ huynh IQ bình thường xin nghỉ dài hạn cho con mình lần nào chưa?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...