"À, thì ra có cả một quá trình như vậy, chúng tôi không nghe ba mẹ Loan Thượng Chí nhắc tới." Đới Húc tỏ vẻ kinh ngạc.
Trương Đống cười cười: "Việc này ngay cả Loan Thượng Chí tôi còn không dám kể, huống chi là ba mẹ cậu ấy! Ba mẹ Loan Thượng Chí là người rất tốt, chỉ là có yêu cầu hơi cao với Loan Thượng Chí, quản lý cậu ấy cũng rất nghiêm, về tương lai của Loan Thượng Chí bọn họ đã có kế hoạch rõ ràng, cho nên Vương Nghiên Nhã đột nhiên xuất hiện, hai người họ rất giận, dù xét về mặt này thì Vương Nghiên Nhã cũng không giống con dâu cô chú chờ mong, khó trách gia đình họ vì việc này mà mâu thuẫn, nếu để họ biết Vương Nghiên Nhã không chỉ điều kiện vật chất không tốt mà con người cũng tệ, cho dù người ta đã có chuẩn bị, có lẽ vẫn giận đến tái phát bệnh tim."
"Tại sao cậu không nói chuyện này với Loan Thượng Chí? Cậu không sợ anh em tốt của mình bị mắc lừa sao?" Phương Viên cảm thấy quan hệ giữa Trương Đống và Loan Thượng Chí qua lời cậu ta kể dường như không phù hợp với hành động này.
Trương Đổng thở dài: "Việc này bảo tôi nói sao đây? Tôi và Loan Thượng Chí đúng thật là anh em tốt, nhưng có một số vấn đề, không phải cứ thân nhau thì cái gì cũng nói được.
Anh chị nghĩ xem, Vương Nghiên Nhã và người kia nếu thật sự ở bên nhau, tôi đây kể với Loan Thượng Chí, tốt xấu gì cũng có ý nghĩa, nhưng Vương Nghiên Nhã lại quá giảo hoạt, cô ta không làm rõ quan hệ với người kia, chẳng lẽ bảo tôi kể xấu về cô ta với Loan Thượng Chí? Vốn dĩ gia đình cậu ấy đã không chấp nhận mối quan hệ này, tôi cũng không ngờ Loan Thượng Chí cố chấp như thế, cho nên tôi không muốn cậu ấy chịu thêm kích thích nào nữa.
Loan Thượng Chí nói với tôi, ba mẹ cậu ấy ở Mỹ còn giới thiệu bạn gái cho mình, có điều hai người họ không có tiến triển gì cả, bản thân cậu ấy cũng không biết bản thân nên làm gì, một bên thì vẫn còn thích Vương Nghiên Nhã, bên còn lại thì vẫn bị kẹp giữa Vương Nghiên Nhã và ba mẹ mình, cảm thấy rất mệt.
Bởi vậy tôi mới nghĩ, nói không chừng ngày nào đó Loan Thượng Chí mệt rồi, không kiên trì nổi nữa, sẽ chia tay.
Vương Nghiên Nhã có tính toán của riêng mình, cô ta không hề thua thiệt gì cả.
Nói thật, mấy năm nay cô ta đi theo Loan Thượng Chí, Loan Thượng Chí đối xử với cô ta rất tốt, trước khi ra nước ngoài, hai người họ đều ở thành phố A, trên người Vương Nghiên Nhã mặc cái gì dùng cái gì đều lấy tiền trong bóp của Loan Thượng Chí.
Nói chung đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi mà thôi, tôi nói ra, cũng ngại anh chị cảm thấy tôi là người hẹp hòi."
"Không sao, cậu không cần băn khoăn, cứ nghĩ thế nào thì nói đó."
"Được, anh đã nói như vậy thì tôi cũng không khách khí." Trương Đống gật đầu, tiếp tục, "Cá nhân tôi cho rằng Vương Nghiên Nhã chắc chắn sẽ không chia tay với Loan Thượng Chí, không phải thích Loan Thượng Chí đâu, nếu thật sự thích Loan Thượng Chí, cô ta đã không lặng lẽ đi cặp kè với người khác, anh chị thấy đúng không? Hai người họ không phải đang yêu xa sao, Loan Thượng Chí nói với tôi đa phần đều là cậu ấy chủ động liên lạc với Vương Nghiên Nhã, có khi Vương Nghiên Nhã không bận rộn nhưng vẫn tỏ vẻ xa cách, Loan Thượng Chí không vui, có lúc cũng cảm thấy rất mệt, không muốn liên lạc nữa, kết quả cậu ấy vừa vắng vẻ Vương Nghiên Nhã, Vương Nghiên Nhã lập tức liên lạc với cậu ấy, làm nũng gì đó, nói chung cứ qua lại như vậy, hai người họ tiếp tục cặp với nhau."
"Cậu không nói với Loan Thượng Chí chuyện mình thấy, bản thân Loan Thượng Chí không hề phát hiện sao? Nếu đúng như cậu nói cậu ta phát hiện Vương Nghiên Nhã lúc nóng lúc lạnh, chẳng lẽ năm lần bảy lượt như vậy, cậu ta không nghi ngờ gì sao? Hay là cậu ta biết, chẳng qua không nói ra mà thôi?" Phương Viên hỏi.
Trương Đống xua tay: "Không có khả năng đó, chuyện này nếu là người khác, tôi có lẽ còn tin, nhưng nếu là Loan Thượng Chí, tôi thật sự không tin.
Tôi và cậu ấy là bạn bè nhiều năm, dù thế nào con người cậu ấy tôi cũng hiểu một chút, nói dễ nghe thì là người đơn giản, nói khó nghe thì chính là không có chính kiến, ai quạt gió thổi lửa một chút, cậu ấy liền nói ra, trong lòng không che giấu được chuyện gì.
Nếu cậu ấy có phát hiện gì đó lại luôn giữ im lặng, vậy đã không còn là Loan Thượng Chí.
Hơn nữa với quan hệ của chúng tôi, cho dù không nói với người khác, cậu ấy cũng sẽ nói với tôi, với tình cảm của chúng tôi chuyện này không đáng giấu giếm."
Nghe cậu ta nói xong, Đới Húc và Phương Viên đều im lặng, Trương Đống rất nhanh liền phát hiện lời này có chỗ không đúng, dù sao hắn vừa mới thừa nhận mình thấy Vương Nghiên Nhã có quan hệ không rõ với người đàn ông khác, vì sợ làm người xấu nên mới gạt Loan Thượng Chí, bây giờ lại nói quan hệ giữa mình và Loan Thượng Chí tốt đến mức không đáng giấu giếm chuyện này.
Để nói sang chuyện khác, Trương Đống im lặng vài giây, chủ động mở lời: "À đúng rồi, có một việc không biết anh chị đã nghe nói chưa, trước đây Loan Thượng Chí từng bị một người bạn đại học khuyến khích cùng mở công ty, sau đó thất bại.
Chuyện này anh chị biết không?"
Đới Húc và Phương Viên tỏ vẻ không biết, hơn nữa còn hi vọng Trương Đống có thể nói tỉ mỉ.
Nghe vậy, Trương Đống thở phào, thành công dời đề tài khiến tâm trạng hắn lập tức tốt hơn, vì thế hắn hắng giọng, bắt đầu nói sang chuyện khác: "Nhắc tới chuyện này, tôi cảm thấy thật buồn cười, cũng không biết khi ấy Loan Thượng Chí nghĩ gì, nếu ngay thời điểm đó cậu ấy nói với tôi, tôi sẽ mắng cho cậu ấy tỉnh ra, may mà ba mẹ cậu ấy lý trí, bằng không hiện tại cậu ấy khổ biết nhường nào.
Chắc anh chị biết Loan Thượng Chí học ngành Hán ngữ đúng không? Học xong nghề đó, sau khi tốt nghiệp thường sẽ làm giáo viên hoặc là nhà báo.
Điều kiện gia đình Loan Thượng Chí rất tốt, cho nên cậu ấy căn bản không cần lo lắng chuyện công ăn việc làm, không ngờ trước khi tốt nghiệp, cậu ấy bị bạn học khuyến khích mở công ty, vốn chẳng có vấn đề gì, mấu chốt là cái chuyên ngành Loan Thượng Chí học vốn không có kinh nghiệm trong phương diện này, đột nhiên có suy nghĩ đó vốn dĩ đã rất kỳ lạ, hơn nữa nực cười hơn là cái người bạn kia lại nói với Loan Thượng Chí tiền mở công ty do Loan Thượng Chí bỏ ra, còn hắn tự nhận có năng lực, cho nên có thể ra sức, như vậy chẳng khác nào hai người hợp tác mở công ty.
Người nọ đã lên mọi kế hoạch, nói rằng ba mẹ Loan Thượng Chí tuy không ở thành phố A nhưng dù sao cũng mở công ty, nhất định quen biết nhiều trong thương trường, bọn họ có thể lợi dụng điều này làm ăn kiếm tiền."
Đới Húc nghe tới đây, cũng bật cười, cho dù anh không phải thương nhân, cũng không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng chỉ nghe thôi cũng nhận ra người bạn này của Loan Thượng Chí đúng biết tính toán, tiền do Loan Thượng Chí bỏ ra, công việc cũng dựa vào ba mẹ Loan Thượng Chí, cái hắn gọi là hợp tác thật ra tương đương với không làm mà vẫn kiếm được tiền.
"Cách hợp tác như vậy Loan Thượng Chí cũng chấp nhận?" Phương Viên không tin.
Trương Đống thở dài: "Nếu không tôi đã không nói Loan Thượng Chí đơn thuần, việc như vậy người bình thường có thể đồng ý sao? Sau đó cậu ấy kể với ba mẹ mình, ba mẹ cậu ấy lăn lộn trong thương trường nhiều năm, vừa nghe liền biết có vấn đề, lập tức không đồng ý.
Loan Thượng Chí muốn mở công ty, tiền cũng do gia đình bỏ ra, ba mẹ đồng ý, hơn nữa còn nói mở công ty thì tuyệt đối không được, nhưng họ đồng ý bỏ tiền cho Loan Thượng Chí ra nước ngoài học tiếp.
Loan Thượng Chí cảm thấy như thế cũng không tệ, liền đồng ý, nói với người bạn của mình gia đình không cho mở công ty, người bạn kia không chiếm được lợi, chỉ trích cậu ấy một trận.
Chuyện này vốn dĩ tôi không biết, là lần này cậu ấy về hẹn tôi ra ngoài nhậu, vô tình nhắc đến.
Tôi hỏi cậu ấy khi đó nghĩ gì, có phải đầu óc có vấn đề không, cậu ấy bảo bản đầu không nghĩ gì, sau này nghĩ lại mới cảm thấy không đáng tin.
Loan Thượng Chí còn kể vì chuyện đó, cậu ấy và người bạn kia cãi nhau, mãi đến sau này cậu ấy ra nước ngoài, hai người mới làm hòa.
Trong bữa nhậu tôi chọc cậu ấy, nói cậu ấy cẩn thận một chút, đừng để sau mới vừa làm hòa lại, đối phương lại tìm tới muốn mở công ty.
Loan Thượng Chí bảo không đâu, việc làm ăn của người ta bây giờ rất thuận lợi.
A, nói vậy chắc anh chị cũng tin đầu óc Loan Thượng Chí đơn thuần rồi đúng không!"
Đới Húc dở khóc dở cười gật đầu: "Người bạn kia của Loan Thượng Chí tên gì vậy?"
"Chết, tôi quên mất, tên hình như có hai hay ba chữ gì ấy.
Tôi và Loan Thượng Chí không phải bạn cùng đại học, cho nên bạn của cậu ấy tôi không biết, trước đây cậu ấy có kể với tôi, có điều tôi không quá để ý."
"Lần này Loan Thượng Chí về nước gặp cậu, cậu biết cậu ta trở vè thăm Vương Nghiên Nhã đúng không? Cậu ta có nói với cậu giữa mình và Vương Nghiên Nhã có chuyện gì không?" Phương Viên hỏi.
"À, việc này thì tôi biết, có điều cậu ấy không chủ động nhắc tới Vương Nghiên Nhã, tôi cũng không hỏi, có điều tôi nhớ Loan Thượng Chí có nói với tôi, lần này về nước, cậu ấy thế mà gặp bạn của Vương Nghiên Nhã, là nữ, tên Cát Niệm Lôi."
"Cát Niệm Lôi này có chỗ nào đặc biệt sao?" Phương Viên hỏi.
"Đặc biệt! Rất đặc biệt! Cát Niệm Lôi này là bạn đại học của Loan Thượng Chí, không biết thế nào, trời xui đất khiến lại quen Vương Nghiên Nhã, còn thành bạn thân.
Cô gái đó tôi có gặp một lần, bề ngoài cũng bình thường, có điều tính cách rất kỳ lạ, hơn nữa hình như không thích Loan Thượng Chí lắm, lúc nào cũng châm ngòi quan hệ giữa Loan Thượng Chí và Vương Nghiên Nhã, thích lo chuyện bao đồng.
Vương Nghiên Nhã đến với Loan Thượng Chí đúng là vì điều kiện nhà cậu ấy, nhưng Cát Niệm Lôi kia cho dù có nói toạc ra thì có ích lợi gì, trừ khi cô ta có cái miệng quạ đen, nói ba mẹ Loan Thượng Chí phá sản, vậy có lẽ Vương Nghiên Nhã sẽ tự mình rời đi, không cần ai châm ngòi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...