Truy Kích Hung Án


"Có thể kể cụ thể không?"
Trương Dĩnh bĩu môi, hình như đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng chị ta không thể hiện ra ngoài: "Thật ra đây là vấn đề nhạy cảm giữa vợ chồng chúng tôi, tốt nhất đừng nhắc tới, nhắc tới chấc chắn sẽ cãi nhau, hơn nữa mỗi lần đều y hệt, tôi nói muốn ra cửa hàng, anh ấy liền bảo tôi đừng mệt nhọc, tôi nói họ hàng nhà anh ấy xa lánh tôi, không cho tôi tham gia vào việc làm ăn của nhà mình, rõ ràng là muốn biến cửa hàng nhà chúng tôi thành của họ, Quản Vĩnh Phúc liền bảo tôi gây rối vô cớ, nếu tôi đã rảnh rỗi như vậy, còn không bằng nghĩ cách làm sao có con, lần này cãi nhau lớn, anh ấy đóng sầm cửa bỏ đi, đi rồi thì không trở về, chuyện sau đó anh chị cũng biết đấy, tôi sợ anh ấy gặp tai nạn gì, nên vội đi báo án, sau đó anh ấy gọi về báo không sao, bảo tôi mau đi hủy án.

Sau đó nữa, không phải anh chị đã tới đây sao?"
"Vậy khi đó chị và Quản Vĩnh Phúc liên lạc với nhau thế nào? Trước đó chị nói mấy ngày nay hai người chưa từng gặp mặt đúng không?" Phương Viên muốn xác nhận cẩn thận tình hình của Quản Vĩnh Phúc.
"Đúng thế, anh ấy không dám về, không phải tôi nói rồi sao, sợ người ta bắt được, sẽ mất tay mất chân." Trương Dĩnh gật đầu, lúc nói chuyện không hề lo lắng, ngược lại giống như thuật lại chuyện nhà người ta.
"Chị không lo cho sự an toàn của anh ta sao?" Phương Viên nhíu mày, hỏi.
Trương Dĩnh xấu hổ, muốn cười nhưng lại cảm thấy không phù hợp, biểu cảm lập tức trở nên quái dị.

Chị ta lắc đầu, nói: "Có gì phải lo lắng, không phải anh ấy vẫn tốt sao? Tuần trước chúng tôi còn liên lạc, anh ấy gọi cho tôi, nói anh ấy vẫn khỏe, bảo tôi đừng lo lắng, còn hỏi ở nhà có ai tới gây chuyện không.

Tôi nói với anh ấy, không sao, có Tiểu Đậu Tử ở đây, ở nhà vô cùng an toàn.

Nếu ai dám tới kiếm chuyện, tôi có thể báo án.


Hơn nữa đi đâu tôi cũng dẫn theo Tiểu Đậu Tử.

Con có thể bảo vệ mẹ, phải không Tiểu Đậu Tử?" Nói rồi, chị ta vỗ về chú chó đã mơ màng ngủ đi.
"Ngoại trừ anh ta liên lạc với chị, chị có chủ động liên lạc với anh ta không?" Đới Húc hỏi.
Trương Dĩnh lắc đầu: "Tôi có thử, nhưng không được, anh ấy tắt máy, vì thế chỉ có anh ấy gọi về hỏi thăm tình hình ở nhà.

Ngày thường khi không muốn liên lạc anh ấy sẽ tắt máy, tôi không gọi được thì thôi, đành chờ anh ấy gọi về báo bình an, anh ấy bảo đang ở nhà bỏ trống của bạn, có đồ ăn có thức uống, không có chuyện gì cả.

Anh chị nói xem, nếu đã thế, tôi có gì phải lo lắng, chỉ cần chờ là được.

Tôi muốn nghĩ cách giúp anh ấy, anh ấy không cho, tôi muốn báo án, anh ấy cũng không cho, tôi chỉ có thể cùng Tiểu Đậu Tử nương tựa nhau chờ anh ấy về thôi."
"Tần suất Quản Vĩnh Phúc liên lạc về nhà thế nào?" Đới Húc hỏi, "Ý tôi là là cách mấy ngày anh ta gọi về một lần? Liên lạc với chị vào buổi sáng hay tôi?"
"Sau khi anh ấy đi, ngoại trừ lần bảo tôi rút đơn báo án thì chỉ liên lạc với tôi một lần vào tuần trước, tôi cho anh chị xem điện thoại, đỡ cho anh chị phải hỏi thêm." Trương Dĩnh không muốn tiếp tục nhận câu hỏi từ Phương Viên và Đới Húc, đứng dậy vào phòng lấy điện thoại.
Phương Viên nhân cơ hội này đánh giá căn phòng, nhà của Quản Vĩnh Phúc và Trương Dĩnh không nhỏ, nhìn qua chắc chắn rộng hơn 100m2, phòng vì thời gian dọn tới không quá dài nên đồ đạc vẫn còn mới, cũng được Trương Dĩnh dọn dẹp không một hạt bụi, cạnh cửa sổ phơi rất nhiều quần áo, khăn trải giường và chăn, cảm giác như nếu không biết chuyện nam chủ nhân nhà này mất tích, hoặc là đang bỏ trốn, ai cũng sẽ nghĩ mọi người trong nhà sống với nhau rất hòa thuận, không hề có chút khác thường.

Rất nhanh, Trương Dĩnh cầm di động ra, trực tiếp đưa cho Đới Húc, chỉ vào nhật ký cuộc gọi trên màn hình: "Đây! Chỉ có một cuộc như vậy! Anh ấy gọi cho tôi, bảo không sao, hỏi tình hình trong nhà thế nào, tôi bảo trong nhà vẫn bình thường, sau đó tôi hỏi anh ấy khi nào mới về được, anh ấy nói mình không biết, để sau này sẽ nói với tôi, rồi tắt máy."
Đới Húc nhìn nhật ký trò chuyện trên di động, đúng là chỉ có một cuộc gọi đó, thời gian nói chuyện chỉ hai mươi mấy giây ngắn ngủi.
"À, tôi mới nhớ ra một chuyện, lúc Quản Vĩnh Phúc cãi nhau với chị, giận dỗi bỏ nhà đi, anh ta có mang theo đồ sạc điện thoại không?" Đới Húc bỗng ngẩng đầu hỏi Trương Dĩnh.
Trương Dĩnh sửng sốt: "Việc này làm sao tôi biết, hôm đó chúng tôi cãi nhau rất lớn, anh ấy phủi tay liền bỏ đi, trên người có lẽ không mang theo bao nhiêu tiền, người bình thường lúc bỏ nhà đi ai còn nhớ mang theo sạc di động, anh nói thế có khác nào đùa đâu chứ, tôi đoán có lẽ còn nằm ở nhà."
"À, nếu là thế, pin di động của Quản Vĩnh Phúc dùng lâu thật, cả một tuần vẫn còn pin." Đới Húc cười nói.
"Vấn đề này ai biết, nói không chừng ngoại trừ gọi cho tôi anh ấy luôn tắt nguồn di động."
"Cũng đúng, đã là như vậy, nếu chị yêu cầu, chúng tôi có thể giúp chị điều tra xem Quản Vĩnh Phúc rốt cuộc xảy ra mâu thuẫn với ai, sau đó giúp anh ta giải quyết, chị thấy được không?" Đới Húc hỏi.
"Không cần không cần!" Vừa nghe đề nghị này, Trương Dĩnh lập tức từ chối, liên tục xua tay, "Cảm ơn anh chị! Công việc của anh chị không phải rất bận sao? Anh chị cứ lo làm việc của anh chị đi! Coi như tôi nhờ anh chị, được chưa? Bằng không nếu để Quản Vĩnh Phúc biết, anh ấy lại mắng tôi.

Anh chị đừng nghe để ý vụ chặt tay chặt chân, chẳng qua là người ta đe dọa mà thôi, chắc chắn không dám làm thật, không thể vì việc này mà chiếm lấy thời gian của anh chị.

Anh chị vẫn là dành thời gian đi giúp người khác đi.

Tôi cảm ơn anh chị, cảm ơn anh chị!"

Đới Húc gật đầu, đứng dậy, trả điện thoại cho Trương Dĩnh, chuẩn bị rời đi.

Phương Viên cũng đứng dậy.

Đới Húc để lại danh thiếp, Trương Dĩnh cười nịnh nọt nhận lấy, tiễn họ tới cửa.
"Tiểu Đậu Tử! Chú với dì phải đi rồi, con không ra tiễn sao? Không lễ phép như vậy không phải đứa trẻ ngoan!" Tới cửa, Trương Dĩnh quay đầu gọi chú chó đen.

Chú chó đen giật giật lỗ tai, ngay cả mí mắt cũng không mở, chỉ lo tiếp tục ngủ.

Trương Dĩnh cười nói, "A, đứa nhỏ này, chỉ đón khách, không tiễn khách."
Đới Húc cười với chị ta, cùng Phương Viên vào thang máy, thời điểm cửa thang máy đóng lại, bắt đầu chuyển động, Đới Húc sờ túi, phát hiện ngoại trừ bút bi, sổ ghi chép đã để quên trên xe, anh thuận tay kéo tay Phương Viên, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, viết lên mu bàn tay cô một dãy số điện thoại, sau đó nói: "Lúc về trước khi rửa tay nhớ giúp tôi ghi lại dãy số này, sau đó chúng ta điều tra thân phận chủ sở hữu của nó.

Tôi sợ mình nhớ không kỹ, lát nữa sẽ quên."
"Vậy anh cũng có thể suy xét tới việc viết lên tay mình." Nghe lời giải thích, Phương Viên không khỏi dở khóc dở cười.
Đới Húc sờ đầu, cười nói: "Quên mất, tôi đúng là bỏ gần tìm xa."
Phương Viên bật cười, không quá để bụng chuyện này, giơ tay nhìn dãy số trên mu bàn tay mình, có thể khiến Đới Húc ghi nhớ như vậy, nhất định là số điện thoại trong nhật ký cuộc gọi của Trương Dĩnh.


Tuy đoán được tám phần, nhưng Phương Viên vẫn nghiêm túc hỏi: "Đây là số di động của người gần đây thường xuyên liên lạc với Trương Dĩnh?"
"Đúng vậy, hôm nay trước khi chúng ta tới, vào buổi sáng có một số đã gọi tới." Đới Húc gật đầu, "Tôi cảm thấy dãy số thật thú vị, liên lạc thường xuyên với Trương Dĩnh, hơn nữa còn là gần đây nhưng từ đầu tới đuôi Trương Dĩnh không hề nhắc tới sự tồn tại của nó, vì vài nguyên nhân, Trương Dĩnh không lưu tên người này lại, nhưng chị ta đã quen tới mức vừa nhìn liền có thể nhận ra, nói không chừng là Quản Vĩnh Phúc, hoặc cũng có thể là người khác, việc này trước mắt chưa thể xác định, chỉ có thể từ phản ứng của Trương Dĩnh mà đoán chị ta căn bản không quá để ý tới cái Quản Vĩnh Phúc gọi là ở ngoài tránh họa, cũng không hề lo lắng, bằng không là chắc chắn Quản Vĩnh Phúc ở bên ngoài vẫn bình an, cho nên không cần lo lắng.

Thời gian cú điện thoại của Quản Vĩnh Phúc quá ngắn, không đủ chứng minh hắn có thật sự liên lạc với Trương Dĩnh không, hay là Trương Dĩnh tự biên tự diện, hiện tại chuyện duy nhất chúng ta có thể khẳng định chính là Quản Vĩnh Phúc "mất tích", sau lưng chắc chắn có vấn đề khác."
"Trương Dĩnh nói Quản Vĩnh Phúc bỏ nhà đi, ngay sau đó lại đổi thành gặp phiền phức trốn đi, em cảm thấy cả quá trình nghe rất bất hợp lý, mức độ đáng tin hình như không cao." Phương Viên gật đầu tán đồng ý kiến của Đới Húc, "Thái độ của Trương Dĩnh trước sau cũng rất mâu thuẫn, ban đầu nói mình không rõ sự việc, luôn tìm lý do, nói Quản Vĩnh Phúc dính vào chuyện nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức mất tay mất chân, nhưng sau khi anh đề nghị hỗ trợ điều tra và giải quyết, chị ta lập tức lật lọng, nói đừng chuyện bé xé ra to, không muốn lãng phí thời gian của chúng ta.

Theo em thấy tình cảm của Trương Dĩnh đối với Quản Vĩnh Phúc có khi còn không bằng với chú chó đen kia."
Đới Húc cười cười: "Đúng thế, Trương Đĩnh đối với chú chó kia như con cái, không biết vì chuyện năm đó sảy thai không mong muốn hay vì vốn có tình cảm với thú cưng hay không, vấn đề này chúng ta không phải người trong nghề, không thể tự tiện phân tích.

Có một việc tôi có thể nhìn ra một chút, em nói tình cảm giữa Quản Vĩnh Phúc và Trương Dĩnh không tốt, theo tôi, không chỉ tình cảm giữa họ gặp vấn đề, trong cuộc tình này có khả năng xuất hiện thêm người thứ ba."
"Gì cơ?" Phương Viên mở to hai mắt, kinh ngạc hỏi, "Anh phát hiện điểm bất thường trong nhà Trương Dĩnh sao? Vừa rồi em chỉ cảm thấy cuộc sống của chị ta vẫn như chồng mình đang bình thường, mọi thứ đều không hề xáo trộn, em không phát hiện ra gì cả."
"Là phản ứng của chị ta nói tôi biết, em còn nhớ tôi từng hỏi chị ta Quản Vĩnh Phúc ở bên ngoài ó va chạm vào phụ nữ không nên va chạm, hay làm ăn buôn bán gì khác ngoài cửa hàng thú cưng không? Em có nhớ phản ứng của Trương Dĩnh trong mỗi trường hợp là sao không?" Đới Húc hỏi Phương Viên.
Phương Viên nghĩ nghĩ: "Trương Dĩnh đều phủ nhận, nói Quản Vĩnh Phúc không thể có quan hệ chính đáng với phụ nữ ở bên ngoài, bởi vì...!A, đúng vậy, sau đó nếu anh không hỏi về nguồn thu nhập, chị ta sớm đã gạt vấn đề này đi, hơn nữa nếu tình cảm giữa chị ta và Quản Vĩnh Phúc bình thường, lúc nói chuyện chị ta không nên để lộ chuyện vợ chồng mình nhiệt tình.

Nói cách khác, phản ứng của chị ta trong phương diện nam nữ với Quản Vĩnh Phúc tương đối mãnh liệt, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao!"
"Đúng thế, chính là giấu đầu lòi đuôi." Đới Húc búng tay, "Phản ứng mãnh liệt của Trương Dĩnh làm tôi nảy ra giả thiết này, em nói đúng, chị ta tìm mọi cách để thể hiện mình không để ý, mục đích chính là phủ nhận khả năng này, như vậy chứng minh trong tiềm thức của chị ta vô cùng bài xích, không muốn người khác nhắc tới, bởi vì đáp án phía sau có thể là chị ta không muốn đối mặt, hoặc là chị ta sớm đã biết, thậm chí là chấp nhận, cho nên mới càng muốn lảng tránh.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui