"Nguyên Cầm? Nguyên Cầm nào gọi ngươi? Tại sao ngươi có thể tùy ý bỏ lại Đường nhi một mình?!"
Phàn Phù Dung quỳ giữa sảnh đường, gương mặt trầm trọng chất ngất âu lo, nàng biểu hiện lộ rõ ra ngoài như vậy là đang thực sự vô cùng lo lắng cho Phương Hải Đường.
"Thưa, có một gia nô bảo mẫu thân con cần tìm rất gấp gáp, dự định đi rồi sẽ quay lại ngay, và sau khi chính mẫu thân nói không hề cho gọi thì con đã trở lại rất nhanh, nhưng mà..."
Nguyên Cầm Nguyên Thi nhíu mày nhìn nhau, quả nhiên sự thể xảy ra có điều khuất tất.
Từ sau khi biết chuyện tới nay chỉ trôi qua chừng một canh giờ nhưng thần sắc Nguyên Thi nhợt nhạt thấy rõ, Nguyên Cầm phải ở một bên dìu nàng, chờ đợi ba người nam nhân trong Nguyên phủ trở về.
"Tại sao Đường nhi bị bắt đi mà ngươi thì không? Đáng lẽ ngươi cũng nên bị bắt theo mới đúng chứ?"
Hàn Yên ngồi trên ghế chủ mẫu nghi hoặc nhìn xuống Phàn Phù Dung.
"Con không biết, không biết vì sao lại..."
Hàn Yên đập bàn làm chén trà rơi xuống đất vỡ nát, cắt ngang lời Phàn Phù Dung.
Nàng bước xuống gần chỗ Phàn Phù Dung, giơ cao tay định hạ cái tát thì đột nhiên dừng lại, đôi mắt như nổi lửa nhìn hài nữ đang quỳ mà tâm tư rối bời.
Rốt cuộc không đánh nàng.
Thay vì vậy, Hàn Yên tự day trán mình, thân thể lão niên có chút chao đảo nếu không nhờ Nguyên Cầm và Nguyên Thi đỡ kịp thì hẳn đã ngã gục rồi.
Nguyên Thi nghẹn ngào châu lệ ứa sa.
"Mẫu thân xin hãy gắng bình tâm, con tin phụ thân trở về sẽ có cách tìm thấy Đường nhi mà.
Chưa chắc nàng đã bị yêu quái gì đó bắt đi đâu, chưa chắc..."
Nói đoạn, Nguyên Thi bật khóc, chính mình cũng chẳng thể lừa mình về sự ổn yên trong thời khắc hiện tại.
Những nữ hài bị bắt chưa từng trở về nhà, tất cả mọi người đều xem như các nàng chết rồi, tìm kiếm chỉ là vô vọng, bây giờ tai họa này lại rơi ngay xuống đầu Phương Hải Đường thì Nguyên Thi làm sao sống nổi?
"Muội muội và đại nương hãy vững lòng, phụ thân trở về chắc chắn có cách, còn cả muội tế và Phàn Sơ cùng tam quân tướng sĩ, ắt sẽ sớm tìm được Đường nhi."
Hàn Yên nghe Nguyên Cầm lên tiếng thì nhìn nàng, như thường lệ Nguyên Cầm bèn cụp mắt không dám đối diện, lại nhìn xuống tay nàng đang dìu mình, Hàn Yên nhẹ nhàng rút ra không để nàng chạm nữa.
"Lo dìu con gái của ngươi đi, ta thấy nàng sắp quỳ không nổi nữa rồi."
Buông hờ một câu rồi Hàn Yên khó nhọc trở về mộc đôn ngồi xuống, Nguyên Cầm lúc này mới dám đến đỡ Phàn Phù Dung, ngập ngừng dìu nàng đứng dậy cũng không thấy Hàn Yên phản đối.
Bấy giờ, toàn gia Nguyên phủ bị nhuốm lên một màu ảm đạm bất an.
...
Lại nói về Phương Hải Đường, không biết nàng đã bất tỉnh bao lâu, đến khi thức dậy thì mới mờ mịt thấy mình đang nằm trên một lớp rơm trải khắp nền đất tỏa ra hàn khí cùng mùi tanh hôi khó tả.
Phương Hải Đường kinh hoàng choàng dậy, trước mắt là một mảnh tối tăm u ám nhưng vẫn đủ để nhìn ra mấy chấn song sắt đang bao vây lấy mình, nàng bây giờ y phục nhếch nhác, đầu bù tóc rối cũng chẳng quan tâm, sợ đến mức chỉ muốn khóc òa lên.
Có điều, tiếng uất ức chưa kịp bật ra thì đã cảm nhận được có ai đang quan sát mình, nhìn lại mới thấy ở trong góc lồng là bốn năm nữ hài trạc tuổi, họ nép sát vào nhau, co ro như những con chuột nhỏ.
Trong số đó có nữ hài kia đưa ngón tay bị cụt mấy đốt lên miệng "Suỵt" một tiếng ra hiệu nàng hãy im lặng.
Ngón tay trỏ của nữ hài coi bộ chỉ mới cụt không bao lâu, phần thịt chỗ vết thương vẫn còn ửng hồng và rỉ ra chất dịch, ở chỗ đứt đoạn còn trông thấy được cả đốt xương trắng hếu, không biết làm sao nàng ta chịu đựng được nỗi đau đớn này...
Phương Hải Đường không dám khóc mà cũng không khóc nổi, nàng hãi hùng thở dốc để cho dòng nước mắt cứ tùy nghi tuôn trào xuống mặt, toàn thân vô lực tựa hồ sắp ngất đi lần nữa.
Ngay tại lúc này có tiếng bước chân vang lên từ đằng sau lưng, mấy nữ hài kia nghe được thì lại càng thu mình nép sát vào nhau hơn, ai nấy rẩy run nhắm chặt đôi mắt không dám hé nhìn.
Chỉ có mỗi Phương Hải Đường đang ngồi trơ trọi một mình, nàng cũng không biết thứ đang đi tới là gì bèn vô thức xoay lại.
Ai đó hoặc giả là thứ đó rất nhanh liền xuất đầu lộ diện giải đáp thắc mắc cho nàng, đứng ngay trước cửa lồng là dáng hình to lớn đồ sộ đến kinh người, hắn chỉ mặc độc nhất mỗi chiếc quần bố, trên thân để lộ tấm lông màu nâu sẫm bị bê bết bởi thứ chất lỏng không rõ.
Và trên cái nơi đáng lẽ ra phải là đầu người thì với hắn lại là cái đầu của một con gấu, nói đúng hơn kẻ đang đối diện trước Phương Hải Đường đây chính là một con gấu nâu không những biết mặc quần mà còn biết lăm le dao phai trên tay chỉ về phía nàng!
"Lời đồn đã sai, cái gì mà mặt dơi mình lợn béo ú ụ? Đây rõ ràng là một con gấu vạm vỡ...một con gấu với ánh nhìn của một tên đao phủ thủ..."
Phương Hải Đường khóc không thành tiếng khi nghe gã người gấu nọ bắt đầu cất lên chất giọng ồm ồm trầm thấp của hắn.
"Chưa phải là ngươi."
Đoạn, hắn chuyển hướng mũi dao về phía mấy nữ hài còn lại, dường như chọn được một kẻ xấu số rồi mới bèn mở lồng chui vào trong lôi đi.
Thân hình to lớn vừa chui vào chiếc lồng liền choáng chỗ không ít, mùi lông thú xen lẫn cùng mùi máu...ơ...đúng rồi, là mùi máu! Vậy thứ chất lỏng bết trên lông hắn chính là máu!!
Gã người gấu chộp lấy cánh tay khẳng khiu của nữ hài bị cụt ngón trỏ ban nãy, kéo một cái liền mang nàng ta gọn lẹ ra khỏi lồng.
Không một tiếng quấy khóc chống cự, nàng ta buông xuôi để mặc cho hắn đưa đi, lúc ngang qua Phương Hải Đường, nàng trông thấy có giọt lệ ứa ra từ nơi khoé mắt nữ hài đáng thương ấy, đó là nỗi bất lực lớn lao và tuyệt vọng nhất mà lần đầu tiên Phương Hải Đường cảm nhận được ở một con người.
Hắn đi rồi, lúc lâu sau cũng không thấy quay trở lại, căng thẳng nãy giờ rốt cuộc có thể tạm thời đặt xuống.
Trái tim bị thắt nghẹt của Phương Hải Đường dần dần ổn định nhịp đập, gắng gượng hít thở trong cái mớ nhơ nhớp tanh tưởi này.
Quá mỏi mệt, nàng tựa vào song sắt ngó nhìn mấy nữ hài còn lại bằng cặp mắt đờ đẫn rã rời, lúc này mới dám mở lời thì thào khẽ hỏi.
"Đây là đâu vậy? Các ngươi là ai? Hắn...cái tên gớm ghiếc ấy là ai?"
Ban đầu, không ai dám trả lời nàng, đợi mãi rốt cuộc mới có một nữ hài trông có vẻ lớn tuổi nhất đáp lại bằng thanh âm khàn khàn.
"Ta tên Tiểu Lương, chúng ta bị yêu quái bắt rồi."
Một lời này càng thêm muôn phần bất lực.
Phương Hải Đường mếu máo, mím chặt môi cố nén nỗi lo sợ chất chồng.
Dường như Tiểu Lương kia đã quá quen thuộc với thái độ khó tiếp nhận ban đầu của những nữ hài mới bị bắt về.
Nàng không nói thêm chi, để yên cho Phương Hải Đường từ từ chấp nhận hoàn cảnh bi đát này.
Vật lộn với cảm xúc của mình đủ lâu, Phương Hải Đường mới nghẹn ngào hỏi tiếp.
"Ta nhớ Nguyên phủ, ta muốn về nhà, phải làm sao mới có thể về nhà?"
Một nữ hài khác nhếch môi cười như tự giễu người giễu mình.
"Nếu chúng ta biết cách thì bây giờ ngươi còn thấy chúng ta ở đây sao? Hỏi thừa."
Phương Hải Đường trở thành rồng sa bãi cạn đã đủ thê thảm rồi, lại còn bị kẻ khác ăn nói xấc xược khiến nàng dù trong hoàn cảnh này vẫn bất giác bộc phát phẫn nộ, vốn đã là tâm tính xưa nay.
Nàng ghìm giọng, gạt nước mắt trừng trừng nhìn nữ hài nọ.
"Ngươi mới là nói lời thừa thãi, bổn quận chúa hỏi một câu thì các ngươi phải trả lời một câu, để ta trở về Nguyên phủ nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
Lúc này, tất cả những nữ hài nằm la liệt trong lồng sắt mới tỏ ra kinh ngạc hướng Phương Hải Đường mà nhìn.
Tiểu Lương cau mày suy nghĩ, gương mặt nàng lấm lem, trên cổ chi chít không ít vết xước hẳn do đã bị móng vuốt của gã người gấu kia chộp lấy.
"Nguyên phủ? Bổn quận chúa? Ngươi chính là Phương Hải Đường?"
Phương Hải Đường hất mặt.
"Đích thị là ta!"
Chợt, ngoại trừ Tiểu Lương, còn lại những nữ hài kia đều bật cười, dù phải kiềm chế nhưng xem chừng họ vui vẻ lắm, nhất là nữ hài ban nãy xấc xược với nàng càng cười tươi gấp bội.
"N..ngươi, các ngươi cười cái gì?!"
Phương Hải Đường bức xúc lớn tiếng khiến cho Tiểu Lương hoảng hồn vội lết tới che miệng nàng.
"Buông, buông cái tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi bổn quận chúa ngay!"
Tiểu Lương thở dài làm theo ý nàng, lại thì thầm to nhỏ khuyên nhủ.
"Ngươi nói nhỏ tiếng một chút, đừng để đánh động huynh đệ Hắc Hùng."
Phương Hải Đường nghe vậy thì không đành nhưng cũng phải thu liễm, sợ sệt rụt cổ.
Tiểu Lương lại nhìn sang nữ hài kia nói tiếp.
"Còn ngươi nữa A Miên, chúng ta rơi vào bước đường này đã đủ khổ rồi, sao còn cười cợt nhau?"
Chỉ thấy A Miên bĩu môi, đáp.
"Khổ thì cùng khổ, được cùng chịu khổ với tiểu quận chúa Nguyên gia thì cũng vinh quang."
Lời lẽ sặc mùi trào phúng mỉa mai, đây là lần đầu tiên có kẻ dám cả gan nói thế với nàng, Phương Hải Đường tất nhiên không nhịn bèn lao tới chộp lấy cánh tay A Miên toan động thủ với nàng ta.
Ai ngờ...
Thứ mà Phương Hải Đường nắm được chỉ là ống tay áo trống rỗng của A Miên, thình lình như ngộ ra điều gì đó, nàng trợn tròn mắt lui dần về phía sau.
A Miên dường như bị đau, nằm trên đất nhăn mặt chịu đựng, vẫn không quên châm biếm thêm một lời.
"Quận chúa quả nhiên là quận chúa, rơi vào đường cùng rồi mà còn bắt nạt lê dân, thật không hổ danh."
Tiểu Lương chen ngang, giảng hoà.
"Thôi mà, mọi người nhường nhịn chút đi..."
Lại lết đến bên đỡ A Miên dậy tựa vào mình.
Phương Hải Đường nhíu mày nhìn toàn bộ cảnh tượng mà không khỏi hồ nghi.
"Tay của nàng ta đâu rồi? Còn chân ngươi bị gì vậy?"
Tiểu Lương gượng cười.
"Tay phải A Miên bị Nhị Hùng chặt rồi, hai chân ta thì bị đánh gãy.
Nửa tháng trước, sau khi bị chặt tay thì A Miên sốt mê man, suýt nữa nàng đã chết nhưng rốt cuộc lại không, thật xui xẻo."
Nghe qua lời này, Phương Hải Đường càng thêm nghi vấn, có lý đâu người được thoát chết mà lại nói là xui xẻo bao giờ? Biết được nỗi thắc mắc của nàng, Tiểu Lương mới nói tiếp.
"Thà rằng là chết còn được giải thoát, bằng không sắp tới chúng ta sống không được mà chết cũng không xong mới là tận khổ."
"Rốt cuộc ở nơi quỷ quái này đang xảy ra chuyện gì? Ngươi mau kể đầu đuôi ta nghe."
Phương Hải Đường ít nhiều cũng mang huyết thống của Nguyên Thế trấn quốc đại tướng quân lừng lẫy một thời, nói nàng nhát gan thì không hẳn, chỉ là chưa từng chịu cảnh lầm than nên không thấu được nguy hiểm gian truân thật sự mà biết đường ứng phó.
Tiểu Lương ôm A Miên trong vòng tay mình, xoa dịu cho nàng vơi bớt cơn đau, lại tường thuật mọi sự với Phương Hải Đường.
Nghe Tiểu Lương kể đến đâu, Phương Hải Đường lạnh ngắt sóng lưng đến đấy, mới tận tường mình đang ở trong hiểm cảnh khốn cùng ra sao.
Chuyện là...
Hai gã người gấu nọ tự xưng huynh đệ Hắc Hùng, gã bặm trợn ban nãy chính là Nhị Hùng, hắn lĩnh trách phận biến đổi những nữ hài bị Đại Hùng bắt về trở thành...một hình dạng mới.
Mà cái hình dạng mới này đúng như Tiểu Lương đã nói, quả thật sẽ khiến người ta sống không bằng chết.
Vậy cái gì gọi là sống không bằng chết đây? Chính là bị chặt bỏ tứ chi, lại bị nhổ hết răng đi, khoét mù đôi mắt, đục thủng lỗ tai, trở thành một thứ sinh vật người không ra người, thú không ra thú bò lê lết dưới đất.
Những nữ hài này, nói đúng hơn là những nữ hài còn sống sót qua quá trình này sẽ bị Đại Hùng đưa đi đến một nơi khác nữa, đó là bước cuối cùng mà họ còn trong tầm tay huynh đệ Hắc Hùng.
Hắn sẽ chuyển họ ra khoang thuyền, đưa đến một hòn đảo gọi là Vạn Yêu đảo, tại đây những nữ hài bị biến đổi ấy sẽ được bán cho những nhân thú khác, giống y như cái cách con người đã mua bán đổi chác loài thú vật.
Chỉ là nó được thực hiện bằng cách thức rùng rợn hơn gấp bội, à mà không...cũng chưa chắc là đã rùng rợn hơn những gì loài người từng làm trong suốt nhiều thế hệ qua.
Vạn Yêu đảo, nơi ngỡ như chỉ tồn tại trong từng câu chuyện xưa tích cũ, trong lời kể để hù doạ trẻ con mỗi khi chúng nghịch ngợm hư hỏng.
Nhưng không, ngày hôm nay Phương Hải Đường biết rồi, biết rằng nơi trong câu chuyện cổ ấy hoàn toàn có tồn tại, cũng như những nhân thú kia vẫn sống đâu đó giữa thế gian này mà bây giờ bọn chúng mới chủ động hạ thủ với loài người.
Bọn chúng bắt đi những đứa trẻ và không bao giờ để những đứa trẻ ấy có thể về nhà.
Phương Hải Đường đang rơi vào hang hùm động gấu thực thụ, liệu rằng nàng còn có thể sống sót trở về không đây? Hay là....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...