Edit: Huyết Mạc Hoàng.
Cho tới giờ Tom Riddle vẫn chưa từng nghĩ tới, sẽ có lúc mình dùng tới pháp thuật này trong đời. Hồi trước khi Abraxas nói tới sự huyền diệu của Bạch ma pháp, mình còn hung hăng cười nhạt một cái. Nhưng giờ xem ra, có lẽ Abras mới là người duy nhất hiểu mọi thứ.
The baptism of light (*) chẳng phải loại pháp thuật gì khó khăn, nhưng đối với Tom thì dùng cũng được nhưng lại không hề đơn giản. Bởi vì The baptism of light giống phần lớn bạch ma pháp, cần sự lương thiện và hy vọng.
(*): tạm dịch là lễ rửa tội của ánh sáng.
Những thứ hắn thiếu nhất.
Nhưng có lẽ giờ đã không còn quan trọng nữa rồi, gia tộc Malfoy luôn nhất mạch đơn truyền, hắn từng đáp ứng với Abras sẽ bảo vệ con cháu của cậu ấy, thề với danh nghĩa hậu duệ của Slytherin.
Bất luận có thể hay không, dù chỉ là vì một lời hứa…hắn cũng sẽ làm được.
Luồng sáng trắng ánh lên một chút, rồi biến mất.
“Ai ở đó?” Voldemort chĩa đũa phép sang hướng Tom.
Tom giấu đũa phép rồi đi ra khỏi rừng cây.
“Đã lâu không gặp, Voldemort.” Tom nhếch miệng: “Rất kinh ngạc phải không?”
“Quả thật là thế.” Voldemort nhướng mày: “Trên thế giới này đâu mấy ai có cơ hội thấy chính mình.”
“Không, ta không phải ông.” Tom lắc đầu: “Ta chỉ là ta mà thôi.”
“Nếu mi là chính mi, vậy giờ mi chạy đến đây làm gì?” Voldemort hừ lạnh: “Giúp Potter? Vì cảm ơn nó đã giúp mi hồi sinh?”
“Không, ta chỉ đáp ứng cậu ta sẽ không theo hẳn phe nào, phe nào thắng thì ta giúp phe đó.” Tom nhàn nhạt trả lời.
“Rất hiểu bản tính của Slytherin, Potter?” Voldemort quay sang Harry: “Tiếc là mi không ở Slytherin.”
“Tôi không cần biết.” Harry trả lời: “Tôi vĩnh viễn lấy Gryffindor làm vinhdự.”
Voldemort lại giơ đũa phép lên, nhưng đột nhiên một tiếng rống phát ra từ chỗ Dibiyasi, một cột sáng màu trắng đang bao phủ nó, ma lực như một tấm màn mỏng được kéo giãn ra bao phủ Dibiyasi và Draco lại.
“Chính là lúc này, Potter!” Tom nhanh chóng chạy về phía Malfoy.
“Colloportus!” Theo âm thanh hô thần chú của Harry, cuộc chiến lại bắt đầu.
Vì nồng độ ma lực ở xung quanh tế đàn rất cao nên không độn thổ được, Tom chỉ có thể dùng cách chạy để đến gần Malfoy.
“Loài người chết tiệt!” Bạch ma pháp đột nhiên đánh tới khiến toàn thân Dibiyasi đau đớn như bị thiêu cháy. Tom thừa dịp này kéo Draco chạy về phía rừng cây.
“Tom Riddle!” Voldemort xoay người định đuổi theo, nhưng lại bị một tia sáng đỏ sượt qua trước mũi, Harry đang đứng cách đó không xa lạnh lùng nhìn hắn.
“Đối thủ của ông là tôi, Voldemort.”
“Đúng vậy.” Voldemort dừng bước: “Ta không nên quên, cậu Potter.”
Hắn giơ đũa phép lên, rồi bên cạnh Harry đột nhiên mọc lên vô số cây đại thụ vây cậu lại bên trong.
Là thần chú sinh trưởng.
“Diffindo! Diffindo!” Harry không hề do dự phá đống cây trước mặt, sau 4-5 cái thần chú cắt cậu thuận lợi thoát khỏi đám cây. Nhưng cậu lại thấy chiếc roi bằng Hắc ma pháp đang quất lên cái lồng được tạo ra từ The baptism of light.
Vầng sáng trắng sắp tan rã.
Không, là đã tan rã mới đúng, Dibiyasi giãy dụa thoát khỏi đó, tạo thành một mũi tên nhọn màu đen phóng về phía Tom và Draco ở cách đấy không xa.
Không còn kịp nữa rồi!
Harry dường như có thể cảm nhận được sự tức giận đang dâng trào trong lồng ngực: “Crucio!” Cậu hướng về phía Voldemort rống lên, nhưng thần chú lại bị tránh được.
“Diffindo.”
“Colloportus.”
“Stupefy.”
“Expelliarmus!”
Lúc này pháp thuật đánh trúng Voldemort.
Đây là pháp thuật cậu rành nhất.
Nhưng đũa phép của Voldemort không hề bay đến tay cậu, nó chỉ vặn vẹo một chút, trì hoãn câu thần chú tiếp theo.
Sau đó, cậu nghe thấy một tiếng la thảm thiết.
Là tiếng của Draco Malfoy.
Cậu quay đầu lại theo bản năng, thấy được khoé miệng đầy máu tươi của — Tom.
Sao lại như vậy……?
Vừa rồi Dibiyasi rõ ràng là chạy về phía Draco mà.
Nhưng lỗ hổng lớn trên ngực Tom đã chứng tỏ mọi thứ, chuyện gì đã xảy ra.
Dibiyasi đã biến mất……khoan đã, giữa ngực Tom có một thứ gì đó màu đen đang cử động.
Đó là nguyên hình của Dibiyasi.
“Crucio!” Thất thần trong phút chốc, nên Harry rốt cuộc đã trúng ma pháp của Voldemort.
“Cảm giác thế nào Harry Potter.” Nhìn thiếu niên đang co người trên mặt đất, Mắt Voldemort đầy khoái ý.
“Tốt lắm, cực kỳ tốt.” Harry hít sâu, cầm chặt đũa phép, ý đồ phá vỡ thần chú.
“Không cần phí sức, Harry Potter.” Voldemort hạ đũa phép: “Mi không cứu được hai người đó đâu.”
“Vẫn còn, không nhất thiết phải……” Harry nâng đũa phép, thiếu chút nữa cậu đã có thể chặt đứt được pháp thuật của Voldemort.
Chỉ cần một chút thôi.
Nhưng giây tiếp theo, tất cả pháp thuật đều đột ngột dừng lại, đũa phép của Voldemort rơi trên mặt đất. Hắn che ngực lại và hét lên đau đớn, gương mặt vặn vẹo.
Harry đứng lên, theo bản năng nhìn về phía Draco và Tom.
Khoảng cách hơi xa nên cậu không nhìn rõ, nhưng chắc chắn vẻ mặt Tom cũng vặn vẹo như thế, như đang rất đau đớn.
Cái gì đã gắn kết hai người kia lại.
“Ta sẽ không để ông thoải mái đâu Voldemort.” Đôi mắt đỏ tươi của Tom nhìn chằm chằm vào Voldemort: “Nếu nó chết thì ông cũng thế, ông không thể thoát khỏi khế ước này!”
“Tom Riddle, mi điên rồi.” Voldemort quát lên.
“Không, ta không điên, cả đời ta cần phải giữ vững một lời hứa.” Tom cười khẽ, máu tươi trào ra từ khoé miệng: “Ông còn nhớ năm đó đã hứa gì với Abras không?”
Voldemort không nói gì.
“Ông không nhớ rõ.” Tom cười lạnh: “Nhưng ta thì nhớ rất rõ!”
“Tom Riddle, dừng tay!” Có lẽ cảm nhận được ma lực đang trở nên kỳ quái, nên Voldemort dùng tất cả sức lực chĩa đũa phép về phía Harry Potter: “Ta nhất định phải giết mi Harry Potter.”
Harry đứng đó, cũng giơ đũa phép lên: “Tôi sẽ không để ông làm được điều đó.”
Trong phút chốc, trời đất rung chuyển!
Harry và Voldemort đều tê liệt ngã xuống đất.
Cách đó không xa, ma lực màu đen trên người Tom cũng nổ tung! Đó là do Dibiyasi để lại, Hắc ma pháp cường đại nổ tung trong thân thể của Tom.
Đồng thời, thân thể Voldemort cũng biến đen một cách khó tin, rồi sụp đổ…hoá thành bột phấn.
Đã kết thúc.
Harry cảm thấy khó mà tin được.
Cứ thế kết thúc sao?
Nhưng Voldemort quả thật đã biến mất, mặt đất đột nhiên lay động…cậu cảm thấy sau ót đau xót rồi ngất đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cuối cùng, phải chết đều chết hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...