Edit: Huyết Mạc Hoàng.Hối tiếc có vị như thế nào…từ dạ dày đến trái tim, mỗi chỗ đều như bị xiết chặt lại, bóp nghẹt đến không thở nổi.
Hoặc đây đã không đơn giản chỉ là hối tiếc, mà là một loại sâu sắc hơn…cảm giác đau đớn hơn cả khi biết được chân tướng của Lời tiên đoán năm đó.
Lục phủ ngũ tạng đều run rẩy.
‘Thật sự không thể vãn hồi rồi’ ngồi bên giường trong bệnh thất, ánh mắt của Snape vẫn bình tĩnh như cũ mà nhìn Harry, nghĩ.
Nhưng thế thì sao, y sẽ không thay đổi quyết định của bản thân, dù lòng đau đến chết lặng.
Bởi vì họ không thể trở thành nhược điểm của nhau, huống chi y không thể để Harry ỷ lại vào y, cái Cứu thế chủ cần là sự độc lập, kiên cường, mà không phải ỷ lại.
Trong lòng hạ quyết tâm, Snape đứng lên khỏi ghế.
Sau đó y nghe được một tiếng nói mớ, nhẹ nhàng vang vọng bên trong bệnh thất vắng vẻ.
“Severus.” Đó là thanh âm của Harry, nhưng Harry vẫn chưa tỉnh lại, cậu chỉ trở người một chút rồi lại ngủ.
Snape nắm tay thành quyền, rồi cắn răng, vén áo chùng đen rời khỏi bệnh thất.
Khi cửa bệnh thất đóng lại một lần nữa, Harry ở trên giường mở mắt, trong mắt hoàn toàn không có sự mê mang khi mới tỉnh lại mà là thanh tỉnh, vài tia sáng lóe lên trong đó.
Cậu xiết chặt góc chăn, thấp giọng gọi: “Severus.”
Nhưng lúc này, ngay cả làm người nọ tạm dừng lại cũng không được vì y đã đi rồi, không chỉ đi khỏi bệnh thất, mà e rằng cũng là đi khỏi cuộc sống sau này của cậu, thậm chí là sự do dự cũng không thể thay đổi sự thực là người nọ không ở đây.
Tàn khốc nhưng chân thật.
Kỳ thật khi tỉnh táo lại thì Harry đã sớm hiểu được ý đồ của Snape, lý trí đã nói cho cậu hành vi của y là đúng, thậm chí ngay cả bản thân cậu cũng chưa chắc tìm được biện pháp tốt hơn. Nhưng vẫn không thể vơi đi cảm giác khó chịu trong lòng.
“Harry, trò tỉnh?” Bà Pomfrey đi vào bệnh thất liền thấy Harry đang ngồi trên giường “Severus đâu?”
“Con không thấy, giáo sư Snape vừa ở đây sao?” Harry lắc lắc đầu, trả lời.
“Cậu ta luôn ở đây, lúc ta đi vẫn còn, chắc mới rời đi thôi.” Bà Pomfrey lắc đầu “Severus cũng thật là, lúc ta giáo huấn y còn chẳng nói một lời. Ta còn nghĩ y biết bản thân làm sai, biết bản thân tốt xấu gì cũng là một giáo sư mà lại không quan tâm đến học trò của mình, nhưng không nghĩ tới y lại bỏ đi. Thôi quên đi, dù sao toàn bộ Hogwart đều biết tính cách không tốt của y, tuy là một năm trước bỗng dưng tốt lên nhiều, nhưng bản tính vẫn không thay đổi a~.”
“Một năm trước?” Harry nắm được mấu chốt, hỏi “Là lúc nào?”
“Nếu không lầm thì là sau khi Voldemort sống lại.” Bà Pomfrey nói “Khoảng thời gian đó hình như Severus đột nhiên trầm ổn và ẩn nhẫn đi nhiều. Bất quá sở thích và tính tình cũng chẳng thay đổi, có thể là do Voldemort đột nhiên sống lại nên làm y thay đổi. Dù sao, năm đó Severus là bạn tốt của mẹ trò_Lily, chủ mưu hại Lily nằm ở bệnh viện thánh Mungo bỗng dưng hồi phục, thì Severus cũng chẳng vui vẻ gì, cho dù…… ”
Bà Pomfrey bỗng ngừng lại, liếc sang Harry một chút.
“Kỳ thật Bà Pomfrey, con nghĩ Dumbledore đã nói vói bà chuyện của con, trên thực tế con rất rõ chuyện giữa Snape và mẹ con.” Harry gật đầu với phu nhân Pomfrey “Vậy nên thật ra bà không cần kiêng dè, tiếc là vì con sợ Voldermort giám thị bệnh viện thánh Mungo, nên cho đến bây giờ con cũng chưa từng đến thăm cha mẹ.”
“Harry, trò còn nhớ rõ James và Lily sao?” Bà Pomfrey hỏi.
“Nhớ rõ, rất rõ.” Harry nhắm mắt lại “Con như còn có thể cảm nhận được mùi hương cỏ xanh khi con nằm trên lưng James chơi đùa ở đồng cỏ.”
“Lưng?”
“A, ân, lưng.” Harry ngây người ra một lúc, rồi mới nhớ khi đó James ở hình thái Gạc Nai, tất nhiên điều này không thích hợp để nói cho Bà Pomfrey.
Cũng may Bà Pomfrey không có hỏi nhiều mà chỉ nói: “Nhiệt độ của trò đã hạ rồi, nếu trò muốn thì có thể trở về. Nhưng hôm nay trước mắt thì không cần đi học, thay vì đó nghỉ ngơi tốt một chút, ngày mai hẵng đi học lại, dù sao đối với trò thì mất một hai tiết học cũng chẳng sao.”
“Con hiểu được.” Harry đứng dậy khỏi giường, sửa sang tốt quần áo, sau đó thu nhỏ quà của Hermione và Ron lại bỏ vào túi, chống nạng đi về phía lò sưởi “Vậy thì…Bà Pomfrey, gặp lại sau.”
Thấy Harry biến mất trong lò sưởi, bà Pomfrey liền lắc đầu:“Ta cũng không muốn thường xuyên thấy trò ngã vào giường bệnh thất của ta, điều này thực sự sẽ giúp Hogwart bớt đi một cái lo lắng.”
Harry cũng không trở về phòng, mà thông qua lò sưởi đến phòng nghỉ của Gryffindor, nếu không sai thì bây giờ đã kết thúc lớp thứ hai của buổi chiều, tiếp theo là bữa tối. Phần lớn học trò nhà Gryffindor đều đã trở lại phòng sinh hoạt chung để nghỉ ngơi hoặc sắp xếp lại cặp sách, mà cậu tới nơi này là để chờ Hermione và Ron.
Không ngoài dự liệu của Harry, khoảng 10 phút sau, cửa chân dung phòng nghỉ nhà Gryffindor mở ra, một đám học trò kết thúc lớp học nối đuôi nhau đi vào, nhưng khi nhìn thấy người ngồi trong phòng tất cả đều ngây người ra một lúc.
Sau đó một học trò năm ba thử kêu lên một tiếng:“Harry Potter.”
“Đúng vậy.” Harry gật đầu “Tôi đến tìm Ron và Hermione.”
“Ân, học trò năm nhất sao? Lớp bọn họ vừa mới xong, chắc phải mấy phút nữa mới trờ lại phòng nghỉ.” Một học trò năm ba có mái tóc xoăn màu nâu nói “Tôi tên là Manning Kundera, rất vui được gặp cậu.”
Nhìn cái tay đưa đến trước mặt, Harry ngây ra một lúc rồi bắt tay lại: “Harry Potter, tôi nghĩ anh đã biết tôi.”
“Đương nhiên.” Đối phương cười có chút khẩn trương, nhưng vẻ mặt vẫn thoải mái như trước “Harry Potter đại danh đỉnh đỉnh, mọi người đều muốn kết bạn với cậu.”
“Cám ơn.” Harry lễ phép cảm ơn lại “Tuy rất cảm ơn sự yêu mến của anh, nhưng tôi nghĩ thanh danh của tôi không phải do chính bản thân tôi đạt được.”
“Harry……” Đối với câu trả lời của Harry, Kundera nhất thời có chút xấu hổ, lúc này trong phòng sinh hoạt chung lại truyền đến giọng của một nam sinh khác.
“Manning, Potter không muốn để ý đến cậu, nhưng lại không dám nói thẳng, cậu sao lại không hiểu được ý của người ta chứ.” Giọng điệu mỉa mai nhưng thanh âm không ngờ lại rất tốt.
Loại thanh âm này vừa như kim ngọc chàng kích, lại vừa như băng hạ lưu thủy.
Harry quay đầu lại, thấy được một mái tóc vàng rực rỡ.
“Đó là anh họ của tôi, Allen Stuart, năm nay là năm tư, gốc Đức.” Kundera nói khẽ với Harry.
Harry nghĩ trong trí nhớ của cậu hình như cũng có một cái tên như vậy, bởi vì lúc ấy tuổi cách nhau quá nhiều nên không chú ý lắm.
Bất quá, vì sao một người Đức lại gọi là Stuart?
“Anh ta có quan hệ gì với gia tộc Stuart sao?” Harry thấp giọng hỏi Kundera.
“Ân, anh họ là trưởng tử của một nhánh thuộc gia tộc Stuart, nếu dựa theo tước vị thì hình như được phong là Tử Tước.”
Nguyên lai là con cháu quý tộc, Harry đau đầu nhớ tới thời niên thiếu của Malfoy, nhưng lại hoàn toàn không ngờ thực ra nhà Potter cũng được coi là một thế gia quý tộc không nhỏ.
“Manning, trở về, không cần giao tiếp với kẻ giống Slytherin, thật không biết nón phân viện sao lại phân tên đó vào Gryffindor.” Allen hối thúc Manning.
“Thực xin lỗi, hình như anh họ có gì hiểu lầm cậu.” Manning chớp mắt xin lỗi Harry rồi chạy qua chỗ Allen.
Mà Harry lại sững sờ ngồi tại chỗ ‘Ai có thể nói cho cậu, trên người cậu rốt cuộc có sợi lông nào giống Slytherin chứ? Cậu rõ ràng là một Gryffindor từ đầu tới đuôi.’
Cũng may cậu chẳng ngây người được thêm bao lâu, vì cặp sinh đôi nhà Weasley đã nhanh chóng cắt ngang.
“Nga, nhìn xem ai này?” Một mái tóc đỏ.
“Nga~ đúng vậy, George, tôi nhìn thấy.” Lại thêm một mái tóc đỏ.
“Không nghĩ tới chỗ này cư nhiên có thể gặp được, đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta –”
“Harry Potter!” hai thanh âm cùng vang lên.
“Vậy, rốt cuộc là cái gì…… ”
“Khiến cho ngài Potter của chúng ta hạ mình tới phòng nghỉ nhà Gryffindor.”
“Mà không bị lão dơi ở hầm kia ăn tươi chứ?”
“Hầm?” đột nhiên giữa cặp sinh sinh đôi xuất hiện thêm một mái tóc đỏ, không ai khác là Ron “Hai anh sao lại biết Harry ở hầm?”
“Nga~.”
“Tiểu Ronnie của chúng ta ”
“Sao lại biết Harry ở hầm chứ?” Fred khoác tay phải lên vai Ron, nói.
“Đó là bởi vì hôm nay em và Hermione phát hiện Harry không có đi học, cùng giáo sư McGonnagal đến phòng Harry tại hầm thì phát hiện Harry té xỉu ở trong.” Mặt Ron đỏ lên, lắp bắp giải thích.
“Té xỉu?” George trợn tròn hai mắt, mà Fred bên cạnh còn khoa trương hơn mà làm một tư thế té xỉu, tiếp theo George đỡ lấy Fred để nằm xuống đất.
“Té xỉu cũng không phải là truyền thống tốt của Gryffindor.” Fred xoay người đứng dậy.
“Chúng ta là học viện Gryffindor dũng cảm.”
“Tất cả học trò đều phải dũng cảm.”
“Cho nên té xỉu cái gì chứ….”
“Tiểu Harry của chúng ta.”
“Em cần phải tăng cường rèn luyện a~.” cuối cùng cặp sinh đôi đồng thanh một câu.
“Đủ rồi George, Fred, thân thể Harry vừa mới tốt lên, hai người đừng ép cậu ấy.” Ron đẩy cặp sinh đôi đang chắn trước người Harry ra.
“Không, tiểu Ronnie của chúng ta.” Fred lắc đầu.
“Chúng ta đây cũng không phải là ép Harry.”
“Chúng ta là thật lòng yêu mến em ấy.”
“Cho nên ……” George dùng sức vỗ vỗ bả vai Ron.
“Vị Vladimir duy nhã đang ngủ say này……liền giao cho nhóc.” Fred chụp bả vai còn lại của Ron.
“Chúng ta muốn đi đối phó với bài tập của Snape.”
“Nga~ còn có, chúc nhóc may mắn vào thứ sáu.” Cặp sinh đôi nói xong thì trở về phòng ngủ của nam sinh, bỏ lại Ron ở phòng sinh hoạt chung.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chú ý: ta vừa biên soạn riêng cho mình một quyển cổ tích của Ma pháp giới, chuyện xưa cùng loại với người đẹp ngủ trong rừng.
Đầu tiên, chương này xuất hiện một nhân vật quan trọng, khụ khụ, mọi người đoán xem là ai?
Mặt khác, trong chương này có một câu nói trọng điểm mang ẩn ý không biết mọi người có nhìn ra không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...