Vi Lực mang trà cùng điểm tâm đến đình nghỉ cho Tiêu Nhiễm.
Mối quan hệ hiện nay giữa Tiêu công tử và Bảo Chủ nhà hắn, tuy không nói ra nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ. Mặc dù thế tục luân lý không thể chấp nhận, nhưng hạ nhân cũng có bổn phận của hạ nhân. Cho nên tất cả mọi người cho tới bây giờ dù là trước mặt, hay sau lưng Tiêu Nhiễm đều không dám nhiều lời, thậm chí đến ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không có. Tựa hồ mọi chuyện vẫn diễn ra hết sức bình thường, nếu có gì khác biệt, bất quá chỉ là vị trí của nữ chủ nhân, lại do một nam nhân chiếm giữ. Huống hồ, Tiêu Nhiễm tài mạo song toàn, phẩm hạnh lại tốt, chưa bao giờ khiến người khác cảm thấy khó chịu. Vậy nên đa số những người ở đây đều có cảm tình với y.
“Tiêu công tử, đây là trà và điểm tâm của Hoa Trai vừa đưa đến.” Vi Lực nói.
“Nga?” Tiêu Nhiễm buông kinh thư trong tay xuống: “Cám ơn ngươi.”
“Vậy ngài cứ dùng tự nhiên, ta xin phép lui xuống trước.” Vi Lực cười nói.
“Hảo.” Tiêu Nhiễm gật đầu với hắn một cái.
Điểm tâm trước đắng sau ngọt, kỹ thuật của Hoa Trai quả nhiên tinh xảo. Tiêu Nhiễm liền hướng cảm giác trong miệng mà tự hỏi. Dựa vào trực giác trời sinh cuả mình, y thấy rõ ràng có cái gì đó không đúng. Mặc dù hết thảy đều rất bình thường, nhưng lần này y không tài nào nhìn ra được bất ổn ở chỗ nào.
Chẳng lẽ là bởi vì Lôi Vô Nhai? Nam nhân kia quả thật là khắc tinh của y sao?
Nghĩ tới chuyện này thâm tâm Tiêu Nhiễm liền có chút bực mình. Bất giác y thuận theo thói quen mà ăn hết điểm tâm trên bàn. Dạo này Lôi Vô Nhai vì đề phòng việc y cao hứng ăn nhiều quá, dễ tổn hại dạ dày, cho nên mỗi lần đều dặn Vi Lực chỉ chuẩn bị một phần vừa đủ mà thôi.
Tại sao? Hắn xem y là một tiểu hài tử, bất cứ lúc nào cũng cần người khác chăm nom không bằng… Chuyện này mà đồn ra ngoài không phải là hình tượng Tiêu công tử anh tuấn tiêu sái của y sẽ bị hủy tan tành hay sao. Nhất là nếu qua tay bọn người nhiều chuyện, lắm mồm, chuyên bán tin của y cho Trang Kỳ.
Ôi…
Thở dài một hơi mới giật mình, Tiêu Nhiễm y không ngờ lại có ngày có thể an phận thư thả ngồi uống trà, thở dài thế này!
Ai, tình hình không ổn rồi, y đã thay đổi quá nhiều, nhiều lắm, nhiều đến nỗi chính y còn không nhận ra được chính mình. Tiêu Nhiễm cau mày, nhãn thần chợt lóe lên một tia sắc bén.
Lại thêm mấy hôm nay, Lôi Vô Nhai phải ra ngoài để bàn chuyện làm ăn cũng có ý muốn mang y theo cùng, Tiêu Nhiễm đành miễn cưỡng nói với hắn y muốn ở nhà họa một bức tranh. Vì vậy Lôi Vô Nhai liền cười, rồi lưu y lại phân đà. Trước khi đi, thậm chí còn không thèm để ý sự có mặt của những người xung quanh, đã hôn y một cái thật nồng nhiệt.
Nhìn bóng lưng của Lôi Vô Nhai ra khỏi cửa, Tiêu Nhiễm khẽ chớp mắt, lắc đầu, sau đó liền đi chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh.
Lôi Vô Nhai chỉ mới đi một lúc, nhưng vừa ngồi xuống bàn, tinh thần liền bất an. Hắn phải cố gắng lắm mới có thể giữ được bình tĩnh, cùng các thương nhân khác luận bàn thương sự. Mấy trợ thủ phía sau không hẹn mà cùng nhìn nhau, khẽ cười thầm. Xem ra Lôi Bảo Chủ của bọn họ không thể rời xa Tiêu công tử được rồi.
Rốt cục cũng đã bàn xong, Lôi Vô Nhai vội vã từ chối bữa tiệc xã giao của các thương nhân khác liền phóng thẳng lên lưng ngựa, cấp tốc trở về phân đà.
Nhưng Tiêu Nhiễm quả nhiên đã không còn ở đấy.
Trên bàn trong thư phòng, quả thật có một bức tranh. Trong tranh chính là chân dung tự họa của Tiêu Nhiễm đang khẽ nhíu mày mà cười.
Trong phân đà, không ai biết Tiêu Nhiễm đã đi đâu, thậm chí còn không hề hay biết y đi tự lúc nào.
Mọi người đều nói Tiêu công tử tĩnh lặng như nữ nhi, thân thủ nhanh như bạch thố, xem ra quả thật không phô trương chút nào.
“Bảo chủ?” Vi Lực thử dò xét hỏi Lôi Vô Nhai còn mãi đang ngắm nhìn bức tranh trên bàn mãi không chớp mắt.
Lôi Vô Nhai thoạt đầu không nói lời nào, sau cùng cũng khẽ thở dài một tiếng. Hắn lấy ra tờ giấy trắng trong bức thư của Trang Kỳ, lấy bút viết lên mấy chữ. Sau đó liền phong lại, rồi giao lại cho Vi Lực: “Nhanh chóng giao đến địa chỉ này cho ta.”
“Tuân lệnh.” Vi Lực nhận lấy, sau đó liền gật đầu xuất môn.
“Tiêu Nhiễm, ngươi tốt nhất không nên để cho bản thân gặp bất trắc gì.” Lôi Vô Nhai gần như nỉ non. Sau đó hắn liền đứng dậy, đem bức tranh nọ cẩn thận cất lại trong mật thất. Hắn chờ đến khi tìm được Tiêu Nhiễm về rồi sẽ cho người treo nó lên.
Trong quán trà, một nam nhân mặc y phục toàn đen, trên đầu đội nón đen che khuất mặt, đang nhàn nhã uống trà. Hơn nữa trên bàn còn để một thanh bảo kiếm, khiến cho kẻ khác không dám liếc nhìn lấy một cái. Người nhát gan vừa thấy thế liền vội tránh xa, còn người ở xa thì đang vội tìm chỗ trốn. Còn những kẻ to gan lớn mật, thì đang ngồi đánh giá y.
Bên dưới nón, Tiêu Nhiễm khẽ cười lạnh. Sở dĩ chọn y trang này, đơn giản chỉ vì nó vô cùng bắt mắt mà thôi. Còn vũ khí sở trường của y, cũng không phải là kiếm. Hơn nữa, đã nhiều năm không hành tẩu giang hồ lần này đi quả thật tâm huyết bỗng trào dâng.
Ngô, quán trà này nằm trên đường núi, quả nhiên là dùng lá trà do dân bản địa tự chế để pha.
Thỏa cơn khát, Tiêu Nhiễm để lại vài đồng bạc vụn lại trên bàn, cầm lấy kiếm tiêu sái rời đi.
Đại khái là không qua hết đêm nay sẽ có thể tìm ra được chân tướng, mặc kệ là do y hay Lôi Vô Nhai dẫn dụ được người kia tới. Quả nhiên, vừa đi không được bao lâu, đã phát hiện có người theo dõi. Khẽ nhíu nhíu mày, nhưng vẫn bất động thanh sắc, từ từ dẫn hắn ra khỏi đường lớn, hướng một đường nhỏ mà đi.
Cuối đường là một tòa sơn thần miếu đã bị bỏ hoang từ lâu.
Bước nhanh vào trong, y tìm một chỗ miễn cưỡng có thể xem như là sạch sẽ để ngồi xuống, tựa lưng vào một cây cột đã bị tróc hết hơn phân nửa nước sơn, hai tay vòng ôm bảo kiếm, tựa như muốn nghỉ ngơi một chút.
Một lúc sau, dị động bên ngoài liền biến mất, tựa hồ như người kia đã rời đi đâu đó. Tiêu Nhiễm tháo chiếc nón trên đầu xuống, đặt qua bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái vô cùng.
Hiện tại cứ nhàn nhã tận hưởng, chỉ cần chờ màn đêm buông xuống, tất cả hắc ám sẽ đồng loạt nổi lên.
Giấc ngủ vừa qua, Tiêu Nhiễm đã tỉnh được một lúc, bên ngoài trời đã tối đen như mực. Xoa xoa cái cổ hơi đau của mình, Tiêu Nhiễm khẽ cau mày đứng dậy.
An Vương gia không biết ở đâu liền bước vào.
An Vương gia cũng tự biết việc này phải tiến hành càng bí mật càng tốt, nên hắn cũng không bày binh bố trận gì rầm rộ, chỉ dẫn theo mấy người tâm phúc. Đồng thời bên ngoài có thêm một nhóm sát thủ mà hắn đã dùng rất nhiều tiền mời về mai phục sẵn.
“Đã lâu không gặp, Tiêu công tử.” An Vương gia cười nói.
“Vâng, đúng vậy. Vương Gia gần đây vẫn khỏe chứ?” Tiêu Nhiễm cũng cười đáp lại.
“Không tốt lắm… Lão phu gần đây ăn ngủ không yên, bởi trong lòng có một cái gai không nhổ không được. Cho nên mới không màng nguy hiểm, lặn lội đến tận nơi này để tìm ngươi.” An Vương gia vẫn mang bộ mặt giả trang hiền lành hòa ái như cũ.
“Ngày thường không làm chuyện trái lương tâm, ban đêm không sợ ma gõ cửa.” Tiêu Nhiễm chỉ bâng quơ nhìn hắn.
“Nếu vậy ngươi quả thật là nghé con mới sinh không biết sợ oai danh của lão hổ rồi.” An Vương gia cau mày nói.
Tiêu Nhiễm khẽ cong nhẹ khóe môi, thản nhiên cười: “Tiêu Nhiễm này chưa bao giờ biết sợ.”
Lời này là sự thật, “sợ hãi” là loại thần tình mà không biết từ khi nào đã không còn xuất hiện trong đầu của y. Mạng đã tận thì phải chấp nhận. Nhưng đương nhiên, đã là người ai lại không muốn kéo dài nó thêm một chút.
“Ngươi dường như đã tính trước.” An Vương gia đã thu lại nụ cười giả tạo của mình. “Nhưng kế hoạch đó gồm những gì? ”
“Chỉ là chút tiểu kế mà thôi.” Tiêu Nhiễm cũng cố ý chỉ nói một câu.
“Là ý chỉ Đại Lý Tự, Lưu Binh Trúc sẽ đến đây tiếp ứng?” An Vương gia lắc đầu: “Đáng tiếc, trên đường đi, hắn đã gặp một chút rắc rối quẩn chân rồi.”
“Nga?” Tiêu Nhiễm khẽ nhíu mày.
“Trang Kỳ tiểu tử kia đang vì chuyện phụ thân của hắn nhận hối lộ mà sốt ruột đến sứt đầu mẻ trán, tình hình cũng chẳng hơn gì ngươi đâu.”
“Vẫn còn non nớt vậy sao, xem ra lần này ta đã tính sai rồi.” Tiêu Nhiễm khẽ cười, thở dài.
“Dùng bản thân mình làm mồi câu để dụ lão tử ra mặt, quả thật rất dũng cảm. Nhưng Tiêu Nhiễm này, không phải tất cả may mắn trên đời này là chỉ dành riêng cho một mình ngươi đâu.” An Vương gia dùng ngữ khí thành khẩn, nhưng hàm ý sâu xa.
“Như vậy tất cả đều đã nằm trong kế hoạch của An Vương gia ngài rồi. Vì chuyện hoàng kim cứu trợ mà kiên quyết phải giết cho được ta để diệt khẩu sao?” Tiêu Nhiễm nhíu mày hỏi.
“Cho dù ngươi có thể moi được tin từ miệng ta thì sao chứ? Hôm nay ngươi muốn thoát khỏi đây còn khó hơn lên trời.” An Vương gia thản nhiên nói.
“…” Tiêu Nhiễm không rời mắt theo dõi từng cử động của hắn. “Không cần phải thu thập thêm tin tức gì từ miệng của ngươi cả. Tất cả vật chứng cần thiết ta đã tự mình tìm đủ, Trang Kỳ đang giúp ta sắp xếp lại cho hoàn hảo. Nội trong ngày mai sẽ thượng tấu lên triều đình.”
“Ngươi vẫn còn muốn lừa ta sao?” An Vương gia nhìn y cười chế giễu.
“Dẫn dụ ngươi tới đây, không phải là muốn có thêm tin tức gì.” Tiêu Nhiễm thản nhiên nói: “Nữ nhi đáng thương của ngươi, ngươi cho rằng nàng thật lòng xem ngươi là phụ thân sao, cam nguyện vì ngươi mà trợ Trụ vi ngược à? Trong lòng nàng chỉ nhớ hình ảnh đáng thương của mẫu thân mình khi bị người người khinh khi, bị ngươi phụ bạc. Đến mức hai mẹ con nàng phải lưu lạc đầu đường xó chợ, cơm không đủ no, bệnh tật triền miên, rồi phải bỏ mạng nơi đất khách quê người. Nàng sớm đã bí mật lên đường đến kinh thành, trong khoảng thời gian ngươi Nam hạ này, cũng đã đủ để nàng cùng phu nhân ngươi đàm đạo. Mà phu nhân của ngươi, cũng không biết lần này ngươi Nam hạ để làm đại sự gì, không biết chừng sẽ hiểu lầm là ngươi tình cũ chưa phai cũng nên. Nữ nhân một khi đã lên cơn ghen, giận quá mất khôn, xuất khẩu bất cẩn cũng là chuyện rất bình thường.”
An Vương gia liền biến sắc, biểu tình vô cùng khó coi.
Tiêu Nhiễm vẫn tiếp tục nói: “Bát Vương gia nhận hối lộ là thật, Có điều người hối lộ cho ông ấy chính là tại hạ.”
“Hay lắm!” An Vương gia đột nhiên cười ha hả: “Quả nhiên không hổ danh là Bát Diện Tiêu công tử, càn khôn bát quái đều không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi! Chỉ tiếc là hôm nay ngươi chết đi, lão phu sẽ có thể an bày một chút mẹo vặt, bình yên thoát thân như thường.”
“Bòn rút một lượng lớn tài ngân như vậy, hại chết vô số bá tánh vô tội ta thử hỏi ngươi làm sao thoát thân?” Tiêu Nhiễm lớn tiếng hỏi.
“Thiên tai nhân họa là chuyện thường tình. Bọn tiện dân đó chết cũng chỉ là thuận theo thiên ý, vốn không cần phải tốn một lượng lớn tiền tài để lo cho bọn chúng! Lão phu làm vậy cũng chỉ là thay hoàng thượng lo nghĩ cho hậu vận của vương triều mà thôi!” An Vương gia phất tay áo, chắp tay lại nóng nảy nói.
Tiêu Nhiễm không hề biến sắc, nhìn không ra y đang nghĩ cái gì, cũng không buồn mở miệng tiếp tục đấu khẩu với hắn.
An Vương gia cuối cùng sợ sẽ đêm dài lắm mộng, lòng muốn sớm an bài thỏa đáng, nên liền vung tay hạ lệnh: “Không cho Tiêu Nhiễm trốn thoát, kẻ nào đem được đầu của y dâng cho bổn vương sẽ được trọng thưởng.”
Đột nhiên từ trong góc tối, vang lên thanh âm của nam nhân mà không ai dám tưởng tượng đến: “Trẫm thấy tốt nhất là ngươi tự đem đầu đến gặp Trẫm thì đúng hơn.”
Tiêu Nhiễm vô cùng kinh hãi, xoay người lại, bất ngờ chứng kiến một trung niên nam tử cực kỳ uy nghiêm đang bước ra.
Cùng xuất hiện còn có Trang Kỳ, theo sự an bài của Tiêu Nhiễm mà chuẩn bị mấy vị quan nhân. Tuy quan chức không lớn, những người có lòng dạ chính trực, dám bất chấp nguy hiểm để bảo vệ kỷ cương nước nhà, cùng đến đây để làm nhân chứng cho những gì An Vương gia nói hôm nay. Tuy nhiên, có thể thấy được vẻ mặt này của Tiêu công tử, quả thực không uổng sống kiếp này mà.
“Hoàng…” Tiêu Nhiễm há hốc mồm, không sao nói tiếp chữ còn lại.
“Trẫm đã xuất cung, ngươi chỉ cần gọi Trẫm một tiếng đại ca là được rồi.” Nam nhân trước mặt, khí thế bất phàm, khẽ cười nhìn y, thản nhiên nói. Mặc dù thần sắc hết sức nghiêm túc, nhưng ngữ khí bất giác lại lộ ra vẻ nhẹ nhàng, thân thiện.
Tiêu Nhiễm liền trừng mắt nhìn thẳng vè phía Lôi Vô Nhai đang núp sau lưng hoàng đế.
Lôi Vô Nhai lại tỏ vẻ vô tội, cười cười nhìn lại y.
Trang Kỳ lại thầm cảm thán trong lòng, không lẽ khi yêu một người, phải tự biến mình thành kẻ ngốc như vậy sao? Vẻ mặt hiện giờ của Lôi Vô Nhai và Tiêu Nhiễm quả thật đã hết tám phần giống nhau rồi.
Tiêu Nhiễm lại mấp máy môi, khó khăn lắm mới nói ra được hai chữ: “Hoàng thượng…”
Trang Hiển lại khẽ thở dài một cái: “Thôi được rồi, đành phải xử lý cái gai trong mắt trước đã rồi tính sau.”
Mặt An Vương gia hiện tại đã trở nên trắng bệch, cắt không còn một giọt máu. Hắn là thúc thúc của đương kim hoàng thượng, là bậc trưởng thượng của hoàng đế. Bình thường hoàng đế còn phải nể y đến ba phần. Nhưng bây giờ, hắn không hiểu sao lại bị một áp lực không tên ép đến mức không tài nào thở nổi. Cái này không phải là do Trang Hiển đột nhiên xuất hiện, mà là do cái kẻ lúc nào cũng trưng ra bộ mặt hiển nhiên, không chút phiền não như Tiêu Nhiễm, giờ phút này lại trở nên vô cùng bối rối, bất an.
“Hoàng thúc…” Trang Hiển lên tiếng: “Việc đã đến nước này, chân tướng cũng đã rõ ràng. Chuyện mà kế tiếp Trẫm đáng phải làm là gì, chắc khanh cũng đã rõ.”
“Ha ha ha, lão phu hôm nay lại thua vào tay của một thằng nhóc như y. Thật là mất hết sĩ diện, mất hết tôn nghiêm mà!” An Vương gia cười khổ, tự giễu.
Tiêu Nhiễm qua cơn hỗn loạn, đã khôi phụ lại thần trí, khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Làm ác tất bị quả báo. Không phải là không báo, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.”
Dứt lời, sắc mặt y chợt biến, trực giác trời sinh buộc y phải tiến lên phía trước, dùng thân mình để che cho Trang Hiển. Nhưng trong chớp mắt lại thấy mình bị một bờ vai rộng lớn chắn phía trước. Thanh âm xé gió của hung khí sắc nhọn xuyên qua da thịt làm cho toàn thân y phát lãnh, trái tim dường như ngừng đập. Xoay người lại đã thấy Lôi Vô Nhai ngã gục lên vai mình.
Bên tai ầm ầm rung động, cái gì cũng không nghe thấy, dường như chỉ còn lại một cái xác không hồn. Khiến cho y cảm giác thấy thời gian trôi qua thật lâu, lâu như ngàn vạn năm rồi. Cho đến khi nghe thấy được tiếng Trang Kỳ không ngừng gọi mình, y mới có thể định thần lại, phát hiện trên mặt mình toàn là nước mắt.
“Lôi… Vô Nhai?” Tiêu Nhiễm lên tiếng, thanh âm dường như tắc nghẽn trong cổ họng, khó khăn lắm mới nói được thành lời.
“Ân?” Lôi Vô Nhai ráng nén đau, ngẩng đầu lên cười an ủi người trong lòng “Yên tâm đi, mũi tên chỉ khẽ trượt qua đầu vai, không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Ngươi không thể chết được.” Tiêu Nhiễm vẫn còn kinh hãi, chỉ vô thức thì thào với hắn.
“Ta sẽ không chết.” Lôi Vô Nhai khẽ tựa đầu mình vào vai của Tiêu Nhiễm “Ta không nỡ bỏ ngươi lại một mình.”
Thích khách đã chạy mất hút, nhưng mọi người đều tin rằng đây là do An Vương gia an bài. Trước tham ô tài ngân, sau thích sát hoàng thượng, tội chứng xác thực. An Vương gia nghiêm mặt, thần sắc vẫn trắng bệch như cũ, không cam tâm bị ám vệ hoàng gia áp giải đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...