Tận đến giữa trưa ngày thứ hai thì Tiêu Nhiễm mới có thể rời giường. Lôi Vô Nhai cũng một mực ở trong phòng cùng y, hầu hạ y ăn cơm, tắm rửa. Sau đó mới ngồi vào bàn bên cạnh để xử lý công vụ.
Tiêu Nhiễm nằm nghiêng một bên, tiểu huyệt phía sau do lâu ngày vận động quá độ nên mặc dù đã dùng dược nhưng vẫn đau ê ẩm. Nếu Nhan Ngôn biết được là dược do chính tay mình đặc biệt điều chế lại bị Tiêu Nhiễm thoa vào cái địa phương đó, không biết hắn sẽ nghĩ sao nữa.
Thương thế trên lưng thật sự đã khá lên rất nhiều, hôm qua phóng túng như vậy, vết thương cũng không bị rách ra.
“Người mà hôm qua ngươi đến gặp là ai vậy?” Lôi Vô Nhai vừa xem một thư hàm vừa thuận miệng hỏi.
“Không phải chuyện của ngươi.” Tiêu Nhiễm miễn cưỡng trả lời. “Được rồi, nghe nói Lam Ngọc ở Tây Hạ đã xảy ra chuyện.”
Lôi Vô Nhai có chút ngạc nhiên, mới thở dài, nói: “Lam Ngọc từ nhỏ đến lớn đâu phải chưa từng xảy ra chuyện? Lần này nói không chừng cũng sẽ gặp dữ hóa lành thôi.”
“Nếu chỉ bằng sức của một mình hắn không thể xoay chuyển càn khôn thì sao?” Tiêu Nhiễm hỏi.
“… Hắn cũng không cần ta trợ giúp.” Lôi Vô Nhai thở dài nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Ta cũng không cần ngươi trợ giúp.” Tiêu Nhiễm đáp.
“Phải, phải, phải, tất cả là ta đơn phương tình nguyện quấn lấy ngươi không buông.” Lôi Vô Nhai bất đắc dĩ cười nói. “Ngươi và Lam Ngọc hoàn toàn không giống nhau. Lam Ngọc luôn tìm mọi cách để cầu sinh. Còn ngươi, ngay cả chính tính mạng của mình cũng có thể dám đem ra đặt cược. Cho nên ta phải hảo hảo ở bên cạnh coi chừng ngươi.”
“Ta…” Tiêu Nhiễm hừ mũi một tiếng.
“Kỳ thật, tại sao ngươi không thử suy nghĩ theo một hướng khác. Mọi người đã chấp nhận hi sinh chỉ vì muốn ngươi được sống tốt, ngươi vì vậy càng phải quý trọng tính mạng của mình.” Lôi Vô Nhai chăm chú nói.
“Ta cũng đã bình yên vô sự sống đến bây giờ đó thôi.” Tiêu Nhiễm nói. “Kế tiếp có phải nên tìm một cô nương kết nghĩa phu thê cùng nhau sống đến bạc đầu, để an ủi vong linh của bọn họ trên trời không?”
“Bình yên vô sự – bốn chữ này tuyệt đối không thích hợp với những người như ngươi…” Lôi Vô Nhai nhíu mày: “Lần này chỉ sợ là ta phải đi gặp bọn họ dập đầu tạ lỗi rồi.”
“Vậy còn ngươi?” Y hiểu được ý của hắn, nhưng tạm thời không đề cập tới. Tiêu Nhiễm lại hỏi: “Nghe nói phụ mẫu ngươi ngao du tứ hải, một tháng nữa sẽ ghé về Lôi Gia Bảo.”
Dưỡng một thủ lĩnh của Thiên Võng bên cạnh đúng là tiện nha, Lôi Vô Nhai nghĩ vậy liền hỏi: “Bọn họ định ở lại bao lâu?”
“Khoảng chừng ba tháng, sau đó sẽ đến Thiếu Lâm Tự tìm Tàm Tâm đại sư để so kỳ nghệ.”
“Chúng ta nên nhanh chóng xử lý tốt chuyện ở đây thôi còn tranh thủ về kịp lúc để có thể cùng phụ mẫu gặp mặt.” Lôi Vô Nhai trả lời. “Hai người họ cũng có nhiều cảm tình với ngươi, nói ngươi tuổi trẻ tài cao, có dũng có mưu.”
Tiêu Nhiễm cũng không thèm nói thêm, trở mình nằm lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Mối quan hệ của y và Lôi Vô Nhai càng lúc càng khó hiểu. Bây giờ thậm chí còn không phải là tình nhân, nhưng dường như vẫn có chút nhập nhằng… Quên đi, bất quá chỉ đơn giản là muốn tìm một đối tượng để hoan ái. Về phần đè người hay bị người ta đè, y căn bản chưa hề quan tâm… Nghĩ vậy, liền có cảm giác mọi chuyện đã trở nên đơn giản hơn nhiều.
“Có thể…” Lôi Vô Nhai cuối cùng cũng có chút do dự. “Giúp ta điều tra một chút tin tức của Lam Ngọc được không?”
“Ta…” Tiêu Nhiễm lại đáp bằng giọng mũi.
Lôi Vô Nhai chợt mỉm cười: “Ngươi ghen sao?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.” Tiêu Nhiễm trở mình, xem thường.
Thật sao? Lôi Vô Nhai cười khẽ, hắn bây giờ một điểm cũng không cấp bách. Hắn chỉ cần đem Tiêu Nhiễm giữ chặt trong tầm tay. Nghe nói trước khi gặp hắn, y chưa hề cho ai thấy được tâm tình thật của mình.
…
Nụ hôn nồng nhiệt vừa kết thúc, mặt của thiếu niên đã trở nên đỏ ửng, thở hổn hển tách khỏi đôi môi của hoàng sam nam tử. Sau đó mới phát hiện hai tay của mình đang gắt gao siết chặt lấy vạt áo của nam tử, vừa thẹn vừa giận, vội phủi mạnh đôi tay đang dò xét định tiến vào bên trong y phục của mình.
Trang Kỳ khẽ thở dài, quên đi, sớm biết chuyện muốn ăn tươi nuốt sống người này không phải là chuyện dễ dàng trong một sớm một chiều. Lúc đầu hắn dùng tin tức của Tiêu Nhiễm để làm điều kiện trao đổi, mỗi tin sẽ đổi lại mười cái hôn. Nhưng mỗi ngày lại không được nhiều, chỉ được một cái mà thôi. Ngay từ đầu, thiếu niên gắt gao phòng thủ, tuyệt không cho hắn dây dưa lâu, nhưng bây giờ không phải đã tiến triển lên rồi sao?
Nhan Ngôn cũng than khóc cho chính mình, sớm đã không chịu nổi sức hấp dẫn cùng sự khiêu khích ngày càng gia tăng của Trang Kỳ… Về phần hắn hiện đang ngồi trên đùi của Trang Kỳ là sự thật, hắn cũng không biết phải lý giải thế nào.
“Ân…” Trang Kỳ khẽ nhếch môi, cười nói: “Lại có tin tức mới đó.”
“…” Ách, nợ cũ vẫn còn chưa thanh toán xong.
“Không thích nghe sao?” Trang Kỳ nhíu mày, nội tâm cực kỳ mâu thuẫn. Vừa muốn hắn tiếp tục “giao ước” này, lại vừa muốn hắn nói không. Vì như thế có thể chứng minh trong lòng không hề có hứng thú với Tiêu Nhiễm.
Nhan Ngôn cũng do dự, vừa muốn nói không để tránh bản thân càng lún càng sâu, nhưng lại tránh không được mình lo lắng cho tình trạng của Tiêu Nhiễm.
“Ân?” Trang Kỳ nhìn người trước mặt đang nhíu mày, trong lòng có chút rầu rĩ. Hắn vẫn còn thích Tiêu Nhiễm đến như vậy sao?
“Ngươi đúng là đồ hèn hạ.” Nhan Ngôn chỉ mặt hắn mắng.
“Thiên hạ này không có bữa cơm nào miễn phí.” Trang Kỳ nhún vai.
“Vậy tại sao ngươi lại nhất định, nhất định…” Nhan Ngôn đỏ mặt. “Nhất định phải dùng phương thức này?”
“Ngươi còn có cái gì giá trị hơn sao?” Trang Kỳ hỏi ngược lại.
Nhan Ngôn nhất thời trừng to mắt, cả giận nói: “Ngươi cho ta là cái gì?”
Trang Kỳ ôm chặt lấy thiếu nhiên đang giãy giụa tính vùng ra: “… Quên đi.”
“Buông ta ra!”
“Giao ước đó hủy bỏ đi.”
“Hỗn đản, ngươi đang uy hiếp ta sao?”
“Không phải.” Trang Kỳ thở dài. “Ta sẽ không chạm vào ngươi. Không cần phải trao đổi, ta sẽ cho ngươi tin tức của Tiêu Nhiễm.”
Nhan Ngôn ngây ngẩn cả người, sau đó lại trầm mặc. Còn hơn cả chuyện lúc nãy, những lời này của Trang Kỳ làm hắn thấy mình bị tổn thương.
Thấy hắn không thèm nhắc đến nữa, Trang Kỳ bất đắc dĩ cười nói: “Không giận nữa sao?”
“Vậy ngươi còn ôm ta để làm gì?” Lời này nói ra cũng không phải là những gì hắn đang suy nghĩ.
Trang Kỳ hé miệng, buông tay.
Nhan Ngôn lúng túng từ trên người bước xuống, trong lòng hết sức khó chịu.
“Ân, tin tức lần này chính là, Lôi Vô Nhai đã… ân… đã hoan ái với Tiêu Nhiễm rồi. Mà còn rất… kịch liệt…” Trang Kỳ vừa nói, vừa quan sát phản ứng của Nhan Ngôn. “Nghe nói còn dùng hết cả nửa bình Thần Tiên Túy.”
“Nửa bình?” Nhan Ngôn tức giận. “Không cần đói khát đến mức đó chứ.”
“Hình như hai người đó không hề biết mình đang ở trong tình huống nào.” Trang Kỳ nói, tiểu tử này, quả nhiên không vui rồi. “Ngươi muốn ta như thế nào?”
“Cái gì như thế nào?”
“Muốn chia rẽ bọn họ cũng không phải là chuyện khó.”
“…” Trong lòng Nhan Ngôn chợt thấy đắng chát, hắn quả nhiên rất thích Tiêu Nhiễm. “Vậy ngươi cứ chia rẽ họ đi.”
“Nga.”
“Lôi Vô Nhai muốn biết thân thế của Tiêu Nhiễm.”
“… Kỳ thật.” Nhan Ngôn nhướn mi nói. “Mặc dù, ngươi thích y. Nhưng trên thực tế mà nói, ngươi không thích hợp ở bên cạnh y bằng Lôi Vô Nhai.”
“Chờ một chút, ta… thích người nào?” Trang Kỳ nhíu mày.
“Còn ai trồng khoai đất này.” Nhan Ngôn bĩu môi.
Trang Kỳ giật nhẹ khóe môi, tựa hồ rất vô lực: “Được rồi, Tiêu Nhiễm y chính là sinh tử chi giao của ta, là bằng hữu suốt cả đời. Nhưng ta cho tới bây giờ chưa hề có ý niệm bất hảo nào với y.”
“Không có sao?” Nhan Ngôn hừ lạnh một tiếng, mặc dù không tin, nhưng trong lòng không ngăn được có chút cao hứng cùng chờ đợi.
“Y… là… thân… thúc… thúc… của… ta.” Trang Kỳ bất đắc dĩ, nói gằn từng chữ.
“Vậy thì sao? Dù sao y cũng không lớn hơn ngươi bao nhiêu.” Nhan Ngôn cong môi. “Nếu không tại sao ngươi lại muốn chia rẽ bọn họ.”
“… Người muốn chia rẽ bọn họ không phải là ngươi sao?”
“Ta nào có?” Nhan Ngôn cau mày. “Ta đã nói rồi, chỉ có nam nhân vừa ngu vừa ngốc như Lôi Vô Nhai mới là kẻ thích hợp ở lại bên cạnh Tiểu Nhiễm nhất. ”
“Lôi Vô Nhai cũng không hề ngốc.” Trang Kỳ lại nói. “Hắn thậm chí còn đoán ra được phần nào quan hệ giữa ta và Tiêu Nhiễm.”
“Hắn đoán được?” Chuyện này thật đáng ngạc nhiên.
“Ân, hắn hình như đã do thám được là ta và Tiêu Nhiễm có quan hệ huyết thống.” Trang Kỳ gật đầu.
“Sao lại có thể… Trên đời này không quá mười người biết cơ mà?”
“Không nên coi thường Lôi Gia Bảo, đại bộ phận phương Bắc đều dựa vào nó để duy trì trật tự.”
Nhan Ngôn lại cau mày, không muốn nói thêm gì nữa.
Tiêu Nhiễm chính là hài tử do Tiên hoàng trong lúc say rượu loạn tính, cùng một cung nữ sinh ra. Sau đó thân mẫu của y chỉ được sắc phong làm một Tài nhân bé nhỏ, phải nhận hết thảy mọi khinh khi của các thế lực trong hậu cung. Thế nhưng Tiêu Nhiễm từ nhỏ bản chất thiên phú thông minh, khiến cho mọi người càng lúc càng đề phòng rồi dẫn đến công kích. Cuối cùng, vì để bảo toàn tính mạng của Tiêu Nhiễm, thân mẫu của y, cam tâm tình nguyện uống cạn ly rượu độc mà hoàng hậu ban cho. Trước đó nàng đã căn dặn nhũ mẫu của y ngay trong đêm phải bằng mọi cách mang y trốn khỏi hoàng cung. Sau đó, Tiên hoàng tự thấy hổ thẹn với đứa con này, nên muốn y quay về nhận tổ quy tông, lại còn có ý định sắc phong thành Thân Vương, nhưng lại bị y khéo léo từ chối. Lại vì y quá mức thông minh, hoặc nói cho chính xác là giảo hoạt, khiến cho hoàng đế trước sau đều phải đề phòng. Nhưng trên một phương diện khác, toàn bộ mạng lưới mật thám của hoàng cung, đều do Tiêu Nhiễm phụ trách.
Trên đời này có rất ít người biết về thân thế của Tiêu công tử. Điều này Trang Kỳ biết được vì hắn vốn là con cưng của Bát Vương gia. Huống hồ, hắn và Tiêu Nhiễm đã có giao tình từ trước. Đương nhiên, e rằng lúc đó Tiêu Nhiễm đã biết rõ về hắn rồi. Còn về phần Nhan Ngôn, là vì ca ca hắn Nhan Tụ là hảo bằng hữu của Tiêu Nhiễm, hai huynh đệ hắn do vài lý do khách quan đưa đẩy mà biết được phần nào về chuyện này.
“Vậy ngươi có định nói cho Lôi Vô Nhai biết sự thật không?” Nhan Ngôn hỏi.
Trang Kỳ trầm ngâm một lúc: “Việc này không phải chuyện đùa, không phải đơn giản mà quyết định là nói hay không…”
“Vậy nếu Lôi Vô Nhai là bạn tình cả đời của y thì sao?”
“Sao ngươi lại nói như vậy?” Trang Kỳ hỏi. “Cả ngươi và ta đều biết trái tim của Tiêu Nhiễm từ lâu đã có một bức tường ngăn cách lớn đến dường nào.”
Nhìn như đa tình, thật ra lại là vô tình.
“Cho nên những người cực kỳ thông minh không bao giờ lọt vào mắt của y, giống như ngươi chẳng hạn.”
“Ta đã nói là ta không có ý gì với y!” Trang Kỳ có chút tức giận rồi. “Người thích y không phải là ngươi sao?”
“Ta là do y một tay nuôi lớn, ngươi cảm thấy ta có thể yêu được một người mà mình xem như phụ thân sao?” Nhan Ngôn cũng nổi giận quát.
“…”
“…”
“… Tiếp tục nói về Lôi Vô Nhai đi.” Trang Kỳ nhún vai, khóe môi không giấu được một nụ cười.
“Cho nên mới nói người đáng ghét như ngươi không bao giờ lọt vào được mắt Tiêu Nhiễm. Chỉ có Lôi Vô Nhai, cái loại nam nhân khi vừa mới sinh ra đã bị ngựa đá đến hư não như hắn, mới có thể xông vào trái tim băng lãnh của y. Trái tim của Tiêu Nhiễm, trước giờ đều bị sắt đá bao quanh, lại còn phủ ngập trong tuyết lạnh. Cũng là cái tên ngốc đó, từng chút, từng chút một cùng sự ngốc nghếch của mình ăn mòn tầng tầng lớp lớp trở ngại đó, để lộ ra huyết nhục bên trong, khiến cho Tiêu Nhiễm vì hắn mà thương tâm.”
“Nói như vậy, chuyện Tiêu Nhiễm bị tổn thương, ngược lại là chuyện tốt sao?” Trang Kỳ khẽ cau mày.
“Nhìn theo một góc độ nào đó thì đúng vậy.” Nhan Ngôn tức giận “Chỉ là cái tên hỗn đản Lôi Vô Nhai đó, ta vĩnh viễn không vừa mắt được. Nhưng có thể làm cho trái tim của Tiêu Nhiễm sống lại nói hắn không có công lao thì cũng có khổ lao. Nhưng hắn vẫn là ngốc đến hết thuốc chữa, cư nhiên dám xem Tiêu Nhiễm như hạt bụi trong mắt, phũ phàng gạt bỏ. Bây giờ biết rồi, hối hận rồi, nhưng việc hắn muốn theo đuổi Tiêu Nhiễm, hừ…”
“Đầu tiên, phải biết rằng tất cả mọi chuyện liên quan đến Tiêu Nhiễm, đều là một quá trình vô cùng gian nan, phức tạp. Sau đó, còn liều mạng bảo vệ an toàn cho Tiêu công tử yêu thích mạo hiểm của chúng ta, thậm chí còn muốn cùng người kia đối địch. Hơn hết, hắn dường như đã có được sự tha thứ của Tiêu Nhiễm… Nói thế nào thì ta cũng cảm thấy có chút đồng tình với Lôi Vô Nhai.” Trang Kỳ mặc dù nói như vậy, nhưng không hề che giấu vẻ hả hê đang hiện rõ trên mặt mình cùng ngữ khí của mình.
“Kẻ đáng thương tất cũng có chỗ đáng hận.” Nhan Ngôn khịt mũi. “Ta nói rồi, ta không có khả năng nhìn hắn thuận mắt.”
Đại khái chính là tiểu hài tử đang khó chịu vì bị kẻ khác cướp mất “phụ thân”. Trang Kỳ vừa nghĩ, liền cười.
…
Tiêu Nhiễm một thân bạch y, đang nằm trên tháp quý phi đọc sách. Còn Lôi Vô Nhai đang ngồi xem văn kiện trên bàn. Hai người nhìn như không ở cùng một thế giới, rồi lại kỳ dị mà dung hòa làm một.
“Bảo Chủ, đây là văn kiện vừa nhận được hôm nay.” Vi Lực bước đến, cung kính đưa lên thư quyển đang cầm trên tay.
“Được rồi, để đó cho ta.” Lôi Vô Nhai ngẩng đầu, cười nói. “Khổ cực rồi.”
“Không có gì đâu ạ. Bất quá Bảo Chủ, người tính khi nào sẽ quay về Lôi Gia Bảo?” Vi Lực hỏi.
“Để bàn sau đi.” Lôi Vô Nhai nói. “Lôi Thiên Ngạo tiểu tử kia thế nào rồi?”
“Tiểu thiếu gia cũng không tệ lắm. Nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, trên vai gánh trọng trách, không tránh khỏi có chút bất kham…”
“Ta chấp chưởng Lôi Gia Bảo khi mới mười bốn tuổi, tiểu tử kia chính là cần phải hảo hảo rèn luyện thêm.” Lôi Vô Nhai thản nhiên nói.
Lôi Thiên Ngạo chính là thiếu niên mà mấy năm trước Lôi Vô Nhai đã thu dưỡng, công bố với thiên hạ nhận hắn làm nghĩa đệ. Nhưng tất cả mọi người trong Lôi Gia Bảo đều biết hắn chính là người mà Lôi Vô Nhai đang ra sức bồi dưỡng thành đương gia tương lai.
Bởi vì Lôi Vô Nhai đã biết rõ bản thân có thể sẽ không có hậu đại. Lúc chưa gặp Tiêu Nhiễm, hắn một lòng muốn ở bên cạnh Lam Ngọc, ôm mộng sẽ được sớm chiều có nhau. Bất quá nếu không thể nào có được Lam Ngọc, hắn mới tính đến việc lấy vợ sinh con. Nhưng từ khi gặp được Tiêu Nhiễm, cùng y ân ái đã ba năm, hắn mới bắt đầu quyết tâm đem Lôi Thiên Ngạo một lòng bồi dưỡng thành người thừa kế Lôi Gia Bảo.
Tiêu Nhiễm cũng biết sự tồn tại của Lôi Thiên Ngạo, nhưng Lôi Vô Nhai thường xuyên phái hắn đi thị sát các nơi, nên hai người cũng ít có cơ hội gặp mặt. Mà lần này để bọn họ có thể thoải mái “du ngoạn”, Lôi Thiên Ngạo đã được điều trở về chấp chưởng sự vụ hằng ngày của Lôi Gia Bảo ở phương Bắc.
Vi Lực vừa ra khỏi phòng, Lôi Vô Nhai liếc nhìn Tiêu Nhiễm một cái, rồi mở phong thư lúc nãy ra.
Tiêu Nhiễm, tuy mắt cũng không buồn nhướn lên, nhưng vẫn lãnh đạm hỏi: “Là gì vậy?”
“…” Trực giác của y quả nhiên nhạy cảm vô cùng. “Là hồi âm của Trang Kỳ.”
“Ngô? ” Tiêu Nhiễm có chút hứng thú, ngẩng đầu hỏi: “Hắn nói gì trong đó?”
“Cái gì cũng chưa nói.” Lôi Vô Nhai giơ tờ giấy trắng trên tay lên, có chút bất đắc dĩ.
Tiêu Nhiễm chợt cau mày, Trang Kỳ làm vậy là có ý gì đây?
Thân thế của y vốn rất kinh thế hãi tục, không muốn cho Lôi Vô Nhai biết cũng là có lý do của nó. Vốn y không muốn nói rõ, vì quan hệ của hai nguời lúc đó còn quá mập mờ, cái gì cũng dường như không có, căn bản là không đủ thân cận để có thể tin tưởng lẫn nhau. Thậm chí hiện nay hai người vừa tiến được một bước lớn, khoảng cách đã từng chút rút ngắn lại, nhưng lòng y vẫn có chút bất an. Bất quá, nếu Lôi Vô Nhai kiên quyết cố tình dò xét, y cũng sẽ không ngăn cản. Có vẻ như y không hề phản đối việc hắn muốn bước vào cuộc sống của mình.
Dần dần thả lòng thân thể đang căng cứng, nam nhân thỏa mãn xoay người xuống, vừa bình phục khí tức, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể xích loã của người đang nằm bên cạnh. Chung quy vẫn cảm thấy chưa đủ.
Kể từ hôm cùng Tiêu Nhiễm giao hoan trên thuyền, đây là làm đầu hai người thân mật lại, tính ra cũng đã hơn nửa tháng. Căn bản vì hai người đều cần thời gian để “tĩnh dưỡng” cho tốt. Lần này hắn thử dò xét cầu hoan, không ngờ Tiêu Nhiễm lại không hề cự tuyệt. Tuy cao hứng nhưng hắn vẫn không khỏi lo lắng trong này tất có gian trá.
“Ngoài dục vọng của nam nhân ra, còn cách giải thích nào tốt hơn sao?” Tiêu Nhiễm thản nhiên đáp, vừa nói, vừa chơi đùa đồng ngọc sơn thủy đáng lý thuộc về y trên cổ Lôi Vô Nhai. Nam nhân này thật xem nó như bảo vật, một khắc cũng không rời.
Đây là một trong rất ít di vật của mẫu thân còn lưu lại cho y, y đã mang nó từ lúc còn rất nhỏ. Từ một góc độ nào đó, ý nghĩ của vật này, chính là cái khóa có thể khóa chặt cuộc đời y. Chính vì vậy y coi trọng nó nhưng lại không hề thích nó.
Lúc đưa cho Lôi Vô Nhai, y cũng có một chút do dự. Nhưng bây giờ xem ra hết tám phần là hắn không muốn trả lại cho y rồi. Cũng được, Thiết Lệnh tượng trưng cho quyền lực tối thượng của Lôi Gia Bảo, đại khái đã trở thành bùa hộ mạng cho hài tử kia. Tiểu hài tử đó hình như cũng đã ra khỏi hoàng thành, đang trên đường đến Giang Nam. Nói không chừng một ngày nào đó sẽ lại tìm đến y.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Lôi Vô Nhai nghiêng người hỏi, một tay chống đầu dậy, một tay tiếp tục vuốt ve thân thể tuyệt mỹ của Tiêu Nhiễm.
“Đồng ngọc sơn thủy này…”
“Là của ta!” Lôi Vô Nhai lập tức ngắt lời. “Ta không trả. Dù sao ta cũng không muốn ngươi trả Thiết Lệnh lại cho ta.”
Quả nhiên. Tiêu Nhiễm lãnh đạm cười: “Quên đi, coi như ta cho ngươi luôn đi.”
Mặc dù đây là món quà duy nhất mẫu thân đã tặng cho y.
“Tiêu Nhiễm…” Lôi Vô Nhai cũng nhu hòa nhìn y cười. “Ngươi có thể nói cho ta biết ngươi đang có kế hoạch gì không?”
Tiêu Nhiễm ngay cả mắt cũng không thèm nhướn lên nhìn hắn: “Chính mình thăm dò mới có ý nghĩa.”
“…” Lôi Vô Nhai thở dài “Ta thật sự hoài nghi, có phải ngươi đang dùng mỹ nam kế với ta không nữa…”
Tiêu Nhiễm liếc hắn một cái, bỗng nhiên nở một nụ cười cực kỳ quyến rũ lại không kém phần diễm lệ. “Kỳ thật Mai, Tiểu Nhu, mấy người bọn họ đã dạy ta rất nhiều chiêu thức thú vị…”
Lời chưa kịp dứt, đã bị đôi môi của Lôi Vô Nhai mãnh liệt ngăn chặn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...