Nó bị Hà Phương xoay vòng vòng trong cửa hàng quần áo đến choáng cả người. Từng bộ váy giá trị lên tới bảy con số 0 cứ lần lượt khoác lên người nó rồi sau đó bị cởi bỏ một cách nhanh chóng.
-Bộ này nhìn lớn quá!
-Đây thì lại quá hở hang!
-Còn cái này thì quá trẻ con, không thích hợp!
-Đây lại...
-Cái này lại...
Đây, đây đây...
Quá trình chọn đồ cho bữa tiệc bắt đầu cách đây một tiếng rưỡi đồng hồ, hơn ba mươi bộ đồ cũng đã được nó mặc thử. Người nó đổ cả mồ hôi, vừa mệt vừa choáng, còn mệt hơn cả chạy bộ nữa. Những người nhà giàu mỗi lần tham dự tiệc tùng đều phải trải qua khâu "chuẩn bị chế biến" thế này à? Làm chi cho cực vậy trời! Cứ mặc đại một bộ đồ đi không được sao?
-Cái này thì lại...
-Dì, dì, khoan đã,... Con thấy bộ này trông cũng được đấy dì ạ, chúng ta cứ lấy bộ này đi nhé!
Thay bộ đồ thứ ba mươi lăm đứng trước mặt Hà Phương, nhìn lại còn thấy cả đống đồ còn xếp ở phía sau chờ mình thử, nó nuốt nước miếng cái ực, chặn ngay câu Hà Phương định nói.
Đùa à, thay cả đống đó biết khi nào mới xong!
Tay trái cầm một bên váy giơ lên, nó nhìn Hà Phương nở nụ cười bất đắc dĩ, tay còn lại chỉ vào bộ váy mình đang mặc, nó đề xuất, cũng chằng thèm nhìn chiếc váy một cái:
-Con thấy bộ này cũng được rồi dì, con thích bộ này này... ha... ha...
Làm ơn đừng có thử đồ nữa!
-Nhưng mà...
-Không có nhưng mà gì nữa hết dì à, lấy bộ này luôn đi nhé!
-Nhưng mà... Y Nhã, con chắc chứ?
Hà Phương ngập ngừng nói, vẻ mặt hơi cứng ngắt, tay chỉ chỉ vào bộ váy nó đang mặc.
Nó khó hiểu quay lưng nhìn vào tấm gương phía sau. Không nhìn còn đỡ, nhìn rồi chỉ muốn hét lên.
What the...? Cái quái gì thế này!
Nhìn thân dưới của nó bây giờ như một cái bình hoa. Chính là phần giữa eo thì thít chặt, dưới lại phồng ra rồi tới phần cổ chân lại thít chặt lần nữa, ghê gớm hơn là còn có cả phần tà áo dài lưa thưa ở phía sau, lại còn màu xanh lá chuối!
Bộ đồ gớm ghiếc thế này mà cũng đem ra cho mình thử, ghê chết đi được!
Nó có thể tưởng tượng ra cái cảnh mình trở thành tâm điểm bữa tiệc và cả hình ảnh Lăng Hạo Thiên cười nhạo nó như thế nào khi nhìn thấy nó mặc cái này.
Không khí bỗng im lặng trong phút chốc, nó xoay người lại, méo mặt cười nụ cười cứng ngắt với Hà Phương, nói:
-Dì,..., con đổi ý rồi!
Hà Phương đồng tình gật gật đầu.
Thế là quá trình đi chọn đồ cũng kết thúc, cuối cùng nó khoác lên người chiếc váy hai dây màu vàng nhạt dài trên gối một chút, gắn vài viên đá nhỏ lấp lánh trước ngực, phần bên dưới gồm hai lớp hơi xòe ra với một số họa tiết bắt mắt màu vàng ánh kim nổi bật trên làn váy.
Nó đứng trên đôi guốc màu trắng đi loạng choạng đến trước mặt Hà Phương, mày hơi nhăn lại khó chịu với lớp phấn mỏng thoa ở mặt, tóc được búi lên gon gàng lộ ra phần cổ thon trắng nõn cùng với chiếc dây chuyền đính viên đá quý màu vàng lấp lánh. Hà Phương nhìn nó cực kì hài lòng, mỉm cười gật gật đầu rồi nói:
-Chúng ta đi thôi! Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi!
**********
***************
********************
Nhà hàng Luxury hôm nay được bao trọn bởi chủ tịch tập đoàn Hoàng Ngụy, không khí tiệc tùng lan tỏa khắp nơi. Những người có máu mặt trong giới kinh doanh- bạn bè thân thích của hai nhà Hoàng Ngụy và Lăng Khiêm- chủ tịch, giám đốc của những tập đoàn lớn cùng các quý phu nhân đều được mời tới. Dĩ nhiên, có cả Hạ Đông Triều, Vương Khanh, anh em Dương gia và một nhân vật chính nữa của bữa tiệc - Lăng Hạo Thiên.
Nó bị Hà Phương kéo đi hết từ chỗ này tới chỗ khác, tụ họp cùng các vị phu nhân nói chuyện phiếm. Hà Phương trông có vẻ rất vui, lòng nghĩ thầm cuối cùng Y Nhã cũng đã chịu mở lòng chấp nhận mình. Trước đây Y Nhã chưa bao giờ tham dự bất kì bữa tiệc nào có mặt bà, điều này luôn làm cho bà rất buồn. Nay cuối cùng cũng đã khác, khóe môi Hà Phương treo một nụ cười mỉm, cả khuôn mặt như sáng lên lạ thường.
Đám người Dương Thế Tĩnh đứng ở một bên, nhìn thấy nó vẻ mặt gắng gượng ngồi bên mấy vị phu nhân đang đưa ánh mắt cầu cứu nhìn bọn họ trông đến tội.
Cuối cùng Lăng Hạo Thiên cũng bước đến giải thoát cho nó. Nó hiểu ý, kéo kéo cánh tay Hà Phương ra hiệu mình muốn đứng dậy, lại không biết động tác nhỏ của nó vô tình lọt vào mắt mấy vị phu nhân xung quanh. Bọn họ ánh mắt cười cười nhìn nó rồi lại nhìn Lăng Hạo Thiên, cuối cùng vẫn là một người lên tiếng nói:
-Chúng ta cũng nên để bon trẻ đi với nhau rồi, không nên cứ bắt Y Nhã ngồi đây nghe mấy bà già này nói chuyện mãi được.
Xung quanh cũng rất kết hợp rộ lên tràng cười khúc khích của mấy vị phu nhân khác. Nó hơi hơi cúi mặt, một bộ dạng xấu hổ của tiểu thư đài cát hiện ra càng làm cho bọn họ dường như cười vui vẻ hơn. Có trời mới biết bây giờ tâm trạng nó như thế nào.
Có cái gì đáng cười đâu cơ chứ?
Nó đứng dậy, hơi cúi người chào mấy vị phu nhân, lập tức khoác tay Lăng Hạo Thiên rồi xoay người nhanh chóng li khai. Miệng còn không quên nói nhỏ thúc giục:
-Đi nhanh lên, đi nhanh lên, tôi đói đến muốn xỉu rồi đây này! Các cậu cũng thật quá đáng, không thấy tôi đang gặp rắc rối hay sao mà không tới giúp hả?
-Thế cậu tưởng tôi tới chỗ cậu làm gì? Tham gia góp vui chắc?
Lăng Hạo Thiên liếc xéo nửa con mắt về phía nó, mở miệng trả lời. Nó không nói gì, chỉ bĩu môi đáp trả, cũng quên luôn tay mình đang khoác tay Lăng Hạo Thiên.
Vương Khanh nhìn theo bóng dáng hai người đang rất "thân mật" cùng nhau đi kia bằng ánh mắt ghét bỏ, lại dùng giọng điệu không biết là hỏi ai nói:
-Bọn họ đi đâu thế?
-Đi đến nơi họ cần đến. -Ai đó lên tiếng đáp trả.
-Để làm gì? -Vương Khanh tiếp tục thắc mắc.
-Để làm những gì họ cần làm.
-Cần làm gì?
-Làm những gì họ sẽ làm!
-Họ sẽ làm gì?
-Làm những gì họ cần làm!
-Họ cần làm gì?
-Làm những gì họ sẽ làm!
(=_=")!
Này! Giỡn mặt hả! Đứa nào vậy?
Vương Khanh rốt cuộc cũng nổi cáu sau một loạt câu đối thoại không đâu vào đâu. Hắn tức giận quay sang nhìn Hạ Đông Triều. Không cần nói cũng biết chắc chắn lại là con nhóc này chọc hắn.
-Này, một ngày cô không chọc tức tôi là ăn cơm không ngon đúng không?
Hạ Đông Triều đối với tầm mắt Vương Khanh chính là không thèm để ý. Cô nhún vai một cái, cảm thấy bây giờ mình cũng thật rảnh rỗi để mà đáp lại từng câu hỏi của Vương Khanh.
Hôm nay Hạ Đông Triều mặc chiếc váy cúp ngực màu xanh dương được trang trí đơn giản mà bắt mắt, phần váy bên dưới hơi ngắn xòe ra để lộ đôi chân trắng nõn thon dài, khuôn mặt hôm nay lại được trang điểm nhẹ nhàng càng làm tăng thêm nét xinh đẹp vốn có, mái tóc uốn xoăn phần đuôi được xõa dài sau lưng. Hạ Đông Triều đứng ở đó thật sự trông như một con búp bê bằng sứ xinh đẹp khiến ai cũng phải liếc nhìn một vài lần. Nhiều người vì sắc đẹp của cô mà chú ý cũng có nhiều người lại vì thân phận là người thừa kế F-World của cô mà muốn tiến lại gần đều bị Hạ Đông Triều cười nhẹ một cái từ chối.
Vương Khanh nhìn cảnh đó tự dưng bỗng thấy hơi bực mình, chính hắn cũn không rõ tại sao. Chắc chắn là do lúc nãy cô ta lại chọc tức mình nên hắn mới cảm thấy vậy.
Hừ một cái, Vương Khanh không thèm để ý đến Hạ Đông Triều nữa, quay người nở nụ cười với đám tiểu thư đang tiến lại gần.
**********
***************
********************
Nó bận rộn với đĩa bánh thứ ba trên tay. Miệng nhai đến miếng bánh cuối cùng mà mặt đầy thỏa mãn. Rốt cuộc cũng được cứu rồi!
-Miệng cậu dính đầy kem rồi kìa, ghê chết đi được!
Giọng Lăng Hạo Thiên vang lên đầy ghét bỏ nhưng tay rất nhanh lấy khăn lau miệng cho nó. Thấy ánh mắt nó trợn to như không tin vào mắt mình, Lăng Hạo Thiên cũng biết bản thân đang hành động thật kì quặc, hắn lập tức dừng lại, để nguyên vị trí chiếc khăn trên miệng nó, rút tay về, nói:
-Cậu tự lau đi.
Thấy ánh mắt nó đầy nghi ngờ nhìn về phía mình, tay lại tiếp tục lấy khăn chùi miệng, Lăng Hạo Thiên bỗng nảy lên ý xấu, ác ý nói ra:
-Khăn lau bàn đấy!
Quả nhiên sau đó nó đứng hình, chiếc khăn trên tay nó không ngần ngại mà rơi tự do xuống đất, mặt nó biến sắc, trông cũng biết là nó sắp nổi bão.
-Cậu... cậu... Cái tên chết...
Đúng lúc này, giọng ai đó vang lên cắt đứt lời nó định nói.
-Jim!
Một người đàn ông trung niên đi tới, vẻ mặt vui mừng bắt tay Lăng Hạo Thiên. Lăng Hạo Thiên mỉm cười đáp trả rồi nói một tràng tiếng Nhật mà nó không hiểu với người đàn ông.
Người đàn ông một lúc sau mới chú ý tới nó, thấy mặt nó ngơ ra, liền nói một câu gì đó với Lăng Hạo Thiên. Nó nhìn nhìn hai người, chẳng hiểu Lăng Hạo Thiên nói cái gì mà mặt người đàn ông như bừng tỉnh, sau đó hướng nó giơ tay ra như muốn bắt tay, cười cười nói với nó cái gì đó.
Nó níu áo Lăng Hạo Thiên, nhìn hắn bằng ánh mắt cầu cứu.
-Ông ấy nói chào cậu, muốn bắt tay với cậu.
Lăng Hạo Thiên tốt bụng giải thích.
Nó "À!" một tiếng, giơ hai tay ra bắt, miệng còn cố nói vài chữ tiếng Nhật mà mình biết:
-A...Arigato... Arigato...Ha...ha...
Lăng Hạo Thiên đứng bên cạnh đó không nói gì, nhìn cảnh nó đang nói chuyện chữ được chữ không với ông giám đốc người Nhật mà khuôn mặt ngốc lăng, khóe môi hắn hơi nhếch lên, ánh mắt lộ rõ ý cười.
Cuối cùng cũng tới phần chính của bữa tiệc, hôn ước giữa hai nhà Lăng - Hoàng cũng được công bố. Điều này gây chấn động không nhỏ đối với nhiều người xung quanh. Ngay lập tức, sáng hôm sau trang đầu của các tờ báo đăng tải hàng loạt tin tức về hôn sự này. Hình ảnh Hoàng Y Nhã cũng được biết đến từ đó.
**********
***************
********************
-Đây chẳng phải là thằng nhóc lúc trước mày đi với nó à?
Một người phụ nữ trung niên tay cầm tờ báo, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào hình Lăng Hạo Thiên trên đó.
-Mẹ, mẹ nói ai thế?
Cô gái trẻ đứng gần đó đang chuẩn bị bữa sáng, khuôn mặt hiện lên sự hiếu kì nhìn sang.
-Đây, đây này! Thằng nhóc lúc trước tao thấy đi với mày đấy, chẳng phải mày nói nó thích mày sao? Sao giờ lại đính hôn rồi? Cái gì đây? Lăng Hạo Thiên-con trai nhà tài phiệt Lăng Khiêm đính hôn với thiên kim tập đoàn Hoàng Ngụy! Trời ơi con ạ, thằng nhóc đó là con nhà tài phiệt đó, sao lúc đó mày không nắm cho chắc!
Người phụ nữ trung niên đọc bài báo, nhìn thấy hai chữ tài phiệt thì mắt sáng lên rồi sau đó tiếc rẻ, mở miệng mắng chửi con gái mình:
-Trời ơi con ngu!
Đứa con gái cũng không vừa, cãi lại:
-Chẳng phải lúc đó vì món nợ của mẹ mà chúng ta phải dọn đi sao? Bây giờ lại đổ thừa cho con à?
Nói đoạn cô gái giật tờ báo, lướt qua trên mặt báo thấy hình Hoàng Y Nhã, khóe môi cô khẽ nhếch. Thì ra lúc trước loại một Nguyễn Vũ Trúc còn không đủ, bây giờ lại xuất hiện thêm một Hoàng Y Nhã.
Ánh mắt cô gái bỗng âm trầm, cô nở nụ cười nửa miệng, nói:
-Mẹ, mẹ yên tâm, Trịnh Du Mẫn con sẽ không để mất thứ gì đã từng là của con!
**********
***************
********************
Trích đoạn phần sau.
Trịnh Du Mẫn nhìn Lăng Hạo Thiên bằng ánh mắt tràn đầy thương nhớ, cô ngã nhào vào lòng hắn, nước mắt dần dần ứa ra, nghẹn ngào nói từng tiếng:
-Thiên, em rất nhớ anh, em đã về rồi đây!
Lăng Hạo Thiên cứng người, nghe tiếng người con gái đã lâu không gặp...
***************
-White này, lúc mà cậu thích cái con bé tên Quyên ấy, cậu có cảm giác gì không?
White bỗng giật mình, sặc nước ho khụ khụ, mãi lúc sau hắn mới dừng lại được, dùng hai con mắt trợn to nhìn nó.
-Này, này, cậu nhìn thế là có ý gì hả?-Nó hậm hực liếc xéo qua.
-Chẳng... chẳng lẽ cậu cậu... thích tên nào rồi sao? Ôi má ơi!! Không thể tin được!
Nó thật muốn bóp chết cái tên này.
***************
-Này Hạ Đông Triều, cô làm bạn gái tôi nhé!
***************
Dưới màn mưa nhẹ hạt, cô gái nhón chân, in một nụ hôn nhẹ vào môi chàng trai. Bóng bọn họ khuất sau chiếc dù đang bung ra che chở cho cả hai. Hai chiếc bóng như hòa quyện vào nhau thành một.
Nụ hôn kết thúc cũng là lúc bọn họ nhìn thấy White và nó.
Đôi mắt nó nặng trĩu, gục đầu vào vai White, khó khăn mở miệng nói:
-Về thôi White, tôi mệt rồi!
White cõng nó, không nói một lời nào, đi ngang qua Lăng Hạo Thiên và Trịnh Du Mẫn.
Bỗng tay nó bị kéo lại ngay sau đó...
***************
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...