Từ sau khi đến Canada, Trương Giác phát hiện mình cứ gặp một người là nói cùng một câu.
Thường thi trước khi nói câu này, đầu tiên cậu sẽ thấy người khác đang nhìn mình bằng một ánh mắt ngạc nhiên, sau đó sẽ dùng giọng điệu do dự hỏi cậu "Xin hỏi cậu là?"
Sau đó Trương Giác sẽ hai tay chống nạnh, cực kỳ trung nhị làm ra động tác mang tính biểu tượng của bản thân.
"Là tôi nè! Cá sấu!"
Không còn cách nào mà, so với cái tên Trương Giác, phần lớn người nước ngoài đều gọi cậu là cá sấu, cho nên Trương Giác cũng chỉ có thể nói mình là cá sấu, mà đám người này mới có thể bừng tỉnh đại ngộ rằng anh chàng đẹp trai trước mặt này là người quen.
"Ồ nha, hóa ra là cậu sao! Chờ đã? Sao cậu lại lớn nhanh như vậy?"
Cái kiểu đối thoại "Soái ca cậu là ai?" "Tôi là Trương Giác!" lặp lại rất nhiều lần, Trương Giác cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng ở nước ngoài có rất nhiều người không nhớ được tên cậu.
Nói thật, hóa ra trong lòng các người, cái từ đơn cá sấu này đã gắn chặt với tôi rồi sao?
Trong trận chung kết giải Grand Prix chỉ cao một 1 mét 64, hiện tại đã là 1 mét 74, cân nặng từ 43 lên 51 kg, mái tóc từ dài đến eo giờ đến vai, kiểu tóc biến thành rẽ ngôi giữa, khuôn mặt càng ngày càng tuấn mỹ bức người, mỗi lần ra ngoài là có thể nhận được mấy tờ giấy khiến Trương Giác vô cùng buồn bực.
Biến hóa của cậu thực sự lớn như vậy sao?
Hayato Terakami và Ilya được hỏi vấn đề này bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời dùng tiếng Anh trả lời: "Đúng, sự biến hóa của cậu có chút lớn rồi.
"
Đệ nhất đại manh thần trong làng trượt băng đã biến thành đệ nhất soái ca, cái biến hóa này mà không lớn, thiệt bọn họ cũng không biết phải cái gì mới lớn được.
Cái câu nói kia của Ilya thế nhưng Trương Giác cũng nghe hiểu.
Lúc này, nỗi bi thương trong lòng Trương Giác đã lớn như lồng ngực của ông cạu.
Thuận tiện nhắc tới, cậu, Ilya và Hayato Terakami vẫn như cũ gặp nhau ở sảnh khách sạn, lúc đó Trương Giác đang ngồi trên sô pha chuẩn bị tác nghiệp, lúc này hai người kéo va li tiến vào khách sạn với tốc độ giống như đang chạy đua, Trương Giác nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng nhìn thấy Trương Giác, sau đó hai người này chỉ dừng một chút, rồi là cứ tiếp tục đi về phía trước.
Nếu không phải Trương Giác gọi bọn họ lại, chỉ sợ là họ đã lướt qua mất cậu rồi đi.
Trước khi giải vô địch thế giới bắt đầu, nhiều người thực sự đã ôm ấp nghi ngờ liệu Trương Giác có tham gia giải vô địch thế giới không, dù sao thì người này trước đó chỉ cần đến giải Bốn châu lục một chuyến, phát huy bình thường một lần thì quán quân giải Bốn châu lục chắn chắn là của cậu, khiến cho cậu có thể dứt khoát vứt bỏ giải đấu hạng A mà chắc chắn sẽ vô địch, cũng chỉ có một lý do duy nhất là chấn thương rất nghiêm trọng.
Chấn thương nặng muốn hồi phục là điều không dễ dàng, cho nên tất cả mọi người đều cho là Trương Giác có thể sẽ chưa bình phục đến mức có thể tham gia giải vô địch thế giới, ai ngờ đâu khi tiến hàn rút thăm, người này đã tới.
Khi nhân viên công tác hô to "China Jue Zhang", Trương Giác đã bước lên sân khấu dưới ánh mắt kinh ngạc của toàn bộ khán giả.
Thời khắc này, cho dù Ilya không hiểu tiếng Pháp, nhưng hắn biết McQueen đang ở hàng ghế đầu chỉ vào Trương Giác nói "Cậu ấy là cá sấu nhỏ?"
Nhất ca người Bỉ David Bisulei cũng bị sốc: "Cậu ấy đẹp trai quá! "
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Trương Giác, những người tinh mắt đều biết rằng khi đứa nhỏ này lớn lên sẽ là một người đẹp đến lạ thường, David cũng là người có đôi mắt sắc sảo, nhưng hắn không bao giờ có thể nghĩ đến, đứa nhỏ giống như công chúa tinh linh kia, sau khi dậy thì thế nhưng là một loại vẻ đẹp ái nam ái nữ không giống như hắn dự đoán, có thể khiến cho một đám gay số 1 nhìn đăm đăm không rời, nhìn thoáng qua là có thời xác định được giới tính như đẹp quá mức mỹ nam mỹ nữ, khiến cho cả 0 lẫn 1 đồng thời cảm thấy chịu không nổi!
David một chút cũng không thẳng đã nhìn nhiều đàn ông nhưng vẫn chưa xuất quỹ, nhưng trên thực tế tất cả mọi người đều biết rằng những tuyển thủ nam đều có một đôi mắt đăm đăm.
Trương Giác vẫn mang găng tay cụt ngón và đeo tai nghe quanh cổ, lúc lên sân khấu mang theo nụ cười toe toét, tiện tay rút ra.
Vị trí thứ hai trong nhóm cuối cùng.
Chờ một lát, vị trí thứ mấy?
Trương Giác cầm quả bóng số 2 há to miệng, Ilya, Shiro Keiko, Choi Jeong Su dưới sân khấu cũng kích động.
Hiển, hiển linh rồi!
Trương Tuấn Bảo ngả người ra sau: "Ngày hôm nay vị thần ở các quốc gia đã hợp tác rồi sao?"
Trương Giác xuống sân khấu, đi hết con đường với tràng pháo tay của mọi người, thỉnh thoảng đã có người đứng lên hét "give me five!"
Keiko không nói "give me five!" Cô duỗi tay ra hét lên: "Tama-chan, hắc ~ "
Trương Giác đập tay một cái với cô, vui cười hớn hở đáp: "Ôi chao ~ "
Rõ ràng là thi đấu còn chưa bắt đầu, bầu không khí tại hiện trường đã náo nhiệt giống như Trương Giác giành được giải thưởng, vô cùng kỳ diệu, khiến cho nhiều lão tướng không thể nhịn được cười.
Cho dù dáng vẻ bên ngoài đã không còn là đại manh thần, nhưng độ nổi tiếng của Trương Giác thoạt nhìn vẫn rất cao.
Nhân viên quay phim hiện tại không khỏi mỉm cười lắc đầu: "Cá sấu nhỏ có phải là người dẫn đầu của thế hệ trẻ hay không thì không biết, nhưng chắc chắn cậu ấy phải là người giỏi thu hút fan nhất của thế hệ này.
"
Hắn liếc nhìn xung quanh, khẳng định thêm: "Nếu như cậu ấy muốn, sẽ có rất nhiều người nguyện ý nhận lời mời của cậu ấy.
"
Tại hiện trường có không ít người đều ôm ấp một tình cảm nhất định với Trương Giác, nếu như thiếu niên này sẵn sàng theo đuổi một ai đó thì tuyệt đối sẽ không có chuyện cậu đuổi không tới tay.
Nhưng mà trước mắt mà nói, cái đứa nhỏ 15 tuổi mới dậy thì thành dáng dấp thiếu niên còn chưa có sợi dây tình cảm đâu.
Trương Giác có thể không chút khách khí nói một câu, cậu đời này chính là để giành lấy chức vô địch
Bất cứ ai nhìn thấy chiều cao của cậu đều hiểu rằng trọng tâm cú nhảy của Trương Giác trong mùa giải này xem như đã bị phá huỷ, bản thân Trương Giác cũng thừa nhận điều này, trên thực tế khi mà một tuyển thủ xuất sắc nhảy lên, từ lúc nhảy lấy đà cho lúc tiếp băng thì trục tâm thân thể của họ vẫn cứ ổn định bất biến, hiện tại trục tâm khi nhảy của Trương Giác từ lúc lấy đà cho lúc tiếp băng là có thể lệch mấy chục độ.
Cậu chỉ có thể ngã.
Dưới tình huống không cân ngắc đến sức khỏe của đầu gối, Trương Giác có thể mạnh mẽ sử dụng tính phối hợp của cậu, cưỡng ép cơ thể khi tiếp băng trong nháy mắt thành một tư thế đứng vững
Không quan tâm trục cong như thế nào, bước nhảy có thể được thiết lập là được.
Đó chính là phương pháp mà Trương Giác đã làm, cậu không nghe sự thuyết phục của ông cậu, sử dụng cách tiếp băng của riêng mình để giành chiến thắng trong trận đấu thử nghiệm trong nước mà không quan tâm đến sức khỏe, cậu còn dự định sử dụng phương pháp tương tự trong giải vô địch thế giới để lên hạng.
Trương Tuấn Bảo cũng không mắng cậu, chỉ là dùng một ánh mắt đầu khổ trong đó mang sự hiểu rõ để nhìn cạu, sau đó yên lặng làm tốt công việc hậu cần.
Tất cả đều là vận dộng viên, ai mà không hiểu ai chứ, năm đó Trương Tuấn Bảo cũng chính là có đức tính như vậy.
Tống Thành đứng bên sân trêu chọc: "Bây giờ cậu đã biết lúc tôi dạy cậu là mang loại tâm tình gì chưa?"
Trương Tuấn Bảo ngửa mặt lên trời thở dài: "Thiên đạo luân hồi, không phải là thời gian chưa tới sao.
"
Năm đó hắn dằn vặt huấn luyện viên Tống thế nào, hiện tại Trương Giác hoàn trả lại gấp đôi lên trên người hắn, ngay cả Thẩm Lưu và huấn luyện viên Tống cũng phải bận tâm, cả giám đốc Tôn cũng chạy không thoát.
Thẩm Lưu thở dài nói: "Tính tình này của Trương Giác, đay nghiến từ huấn luyện viên này đến huấn luyện viên kia, sau khi dạy nó tôi phát hiện đầu mình rụng tóc thật nhiều, gần đây còn mua mấy ngàn viên thuốc bổ tóc để ở nhà, thật không biết nhân tài nào có thể trị được nó nha.
"
Tống Thành đã thành Địa Trung Hải luôn cảm thấy tiểu tử thúi này đang ám chỉ chính mình.
Trương Giác sau khi tập với nhạc xong, ngồi trên ghế chườm đầu gối, sau đó chuồn ra ngoài đi dạo.
Trương Tuấn Bảo hét lên với cậu: "Nhớ về sớm đó! Đừng có chạy lung tung! Lạc đường nhớ gọi chú cảnh sát!"
Trương Giác cũng không quay đầu lại phất tay một cái .
Có thể là do thói quen khi còn nhỏ, chỉ cần tầng này không vượt quá tầng ba, Trương Giác thích đi thang bộ hơn là đi thang máy.
Cậu trời sinh rất ghét những không gian chật chội.
Kết quả là ở cầu thang, Trương Giác tình cờ đụng phải một cô gái tóc vàng, nhìn vào độ tuổi thì tuyệt đối không phải là nhân viên của ban tổ chức, hơn nữa sáng nay là đơn nam tập với nhác, nhóm đơn nữ không nghỉ ngơi trong khách sạn, ra ngoài đi mua sắm sao.
Cậu ngồi xổm dò hỏi: "Cậu là vận động viên đến thi đấu sao?"
Cô gái nhỏ sửng sốt một chút, sợ hãi lắc đầu: "Tôi, tôi tới đây tìm McQueen, hắn có ở đó không?"
Trương Giác: "Tập với nhạc của anh ta đã kết thúc 30 phút trước rồi.
"
Sau khi hắn tập với nhạc xong thì kéo một cô gái mới quen ra khỏi sân vận động.
Chao ôi, đây chính là cuộc sống về đêm của người trưởng thành Âu Mỹ đi! Không đúng, bây giờ mới buổi chiều, McQueen cái gì mà cuộc sống về đêm chứ?
Cô gái nhỏ vô cùng thất vọng, nhưng không tới hai giây, cô đã biến về biểu tình cười toe toét: "Chân tôi đau, cậu có thể giúp tôi dẫn bạn tôi đến đây được không?"
Trương Giác hỏi: "Bạn của cậu có thể cõng cậu hay là dìu cậu sao?"
Cõng không được mà dìu cũng không được, cô gái nhỏ nhớ lại một chút, tiếc nuối phát hiện bạn của mình là một cô gái gầy yếu.
Trương Giác bất đắc dĩ ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Lên đi, tôi cõng cậu xuống.
"
Cũng tiện đường, thân là đàn ông cũng không thể bỏ lại một cô gái ở lại đây, mà nếu gọi người khác đến đây thì cô ấy sẽ bị người ta nói một trận là chuyện bé xé ra to, Trương Giác cõng cô xuống lầu, gọi điện thoại cho bạn cô tới đón rồi chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ cô gái kêu cậu lại.
"Này, cậu chờ một chút, ký tên cho tớ đi.
"
Cô gái từ trong ba lô lấy ra một cuốn sổ đưa tới, nghiêm túc nói: "Tớ sẽ cổ vũ cho cậu trong suốt trận đấu, cậu tên là gì? Đến từ quốc gia nào?"
Kiểu cư xử của người hâm mộ này thực ra rất dễ thương, bởi vì có thể nói ra những lời này cho thấy cô gái này không phải là toxic, sẽ không bởi vì vận động viên mình yêu thích là người khác mà không cổ vũ cho những vận động viên khác, cô là chân thành thích môn thể thao này, sẵn sàng đánh giá cao những vận động viên đã chăm chỉ nỗ lực.
Mà cá sấu nhỏ không phải là kẻ vô danh trong nội dung đơn nam trượt băng nghệ thuật đúng không? Trương Giác một lần nữa nhận ra những thay đổi của mình đối với người khác, đặc biệt là người châu Âu châu Mỹ còn mù mặt hơn cả những người châu Á.
Cậu viết lời chúc đơn giản và chân thành nhất vào cuốn sổ "Chúc cậu khỏe mạnh và vui hạnh phúc".
"Không cần phải cổ vũ đâu, dạo này phong độ của tôi không tốt, lỡ như trượt không tốt thì sẽ khiến nhiều người thất vọng, còn nữa, sau này đừng có lẻn vào đấu trường nữa, nếu cậu bị người khác phát hiện thì sẽ bị mọi người nói là fan của McQueen không có tố chất, tương đương với việc bôi đen thần tượng của cậu, biết không?"
Cậu lòng tốt nhắc nhở cô, cô gái bĩu bĩu môi, Trương Giác dời mắt, hai tay đặt ra sau lưng, chờ đến khi bạn của cô là một cô gái Latinh với mái tóc xoăn đen đến đón người thì mới yên tâm xoay người rời đi, kết quả lại đụng phải David Bisulei.
Hắn vẫn là dáng dấp đốm tàn nhang và mái tóc nâu, cười híp mắt ngồi trên một cái trên ghế dài, đung đưa hai chân, một tay chống cằm nghiêng đầu nhìn Trương Giác, có trời mới biết hắn đã ở đó bao lâu rồi.
Trương Giác nhìn xung quanh, đi tới, lúng túng hỏi thăm: "Này, chào buổi sáng.
"
"Chào buổi sáng.
"
David lộ ra thần sắc bát quái: "Cậu đối với con gái thật thân thiện đó, cô gái kia rất đẹp nha, nếu như cậu xin số điện thoại của cô ấy thì cổ nhất định sẽ cho cậu.
"
Trương Giác vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Tôi giúp cô ấy không phải vì cô ấy xinh đẹp, hơn nữa tôi sẽ tuyệt đối không xin số điện thoại của cô ấy.
"
"Tại sao?" David thoạt nhìn cảm thấy rất hứng thú, hắn tràn đầy phấn khởi truy hỏi: "Cậu là một chàng trai rất tuyệt nha, cô gái kia thoạt nhìn cũng trạc tuổi cậu đó, tình yêu của cậu là hoàn hảo với luật Romeo và Juliet, không tồn tại vấn đề trái pháp luật nha.
"
Không, tồn tại, nội tâm Trương Giác trả lời.
Cho dù khoác trên mình một tầng da thiếu niên, Trương Giác với số tuổi thực của mình cũng rất là hấp dẫn, cậu sẽ không vì mình tuổi còn nhỏ mà đi tán tỉnh một cô gái còn tuổi vị thành niên, ỷ vào sự trưởng thành từng trải của mình mà đi dụ dỗ tình cảm của một cô gái, đối với cậu là sự sỉ nhục, cũng là trái với lương tâm của mình, cho nên cậu đã chuẩn bị tâm lý từ lâu là trước đại học năm hai cậu sẽ không nói đến việc yêu đương.
Tuân thủ kỷ luật và pháp luật, bổn phận của con người, người đàn ông tốt sẽ không nói ra ngoài trương lái xe buýt, trong tâm lại nảy lòng tham không đúng với cô gái nhỏ, đừng nói là cô gái kia thoạt nhìn chỉ là học sinh cấp hai, cho dù cô có là học sinh cấp ba, Trương Giác cũng kiên quyết không động cái loại tâm tư đó!
Sau đó David vào lúc này lại nói một cậu "Hay là nói, cậu càng yêu thích con trai hơn?"
Trương Giác 囧, vội vã phủ nhận: "Tôi không có ý gì với con trai hết, sao mà anh có suy nghĩ vậy chứ?"
David đứng dậy, tới gần Trương Giác.
Đôi mắt hắn mang một màu sắc giống như màu mật ong, sau khi nhìn lâu sẽ luôn có một vị sâu thẳm: "Không quan tâm em có nhận ra hay không, Trương, em rất là hấp dẫn đàn ông.
"
David nói xong này thì rời đi, để lại Trương Giác đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy gió mùa đông ảm đạm và gió mùa của Ngũ đại hồ lạnh lẽo, giống như một công kích ma thuật, cái lạnh này có thể ngấm vào xương của cậu.
Cậu run lên, vô cùng khó hiểu.
"Một người đàn ông đẹp trai như mình, có đàn ông khác bị mình hấp dẫn sẽ kỳ quái sao? Cái này đời trước tôi biết rồi nha, tôi còn thể nghiệm qua những thủ đoạn xảo quyệt của bọn phú nhị đại với tôi đó.
"
Còn cái người này đến đây chi vậy trời?
David là đồng tính luyến ái, cho nên xuất phát từ sự hiếu kỳ đến xem thử cá sấu có phải là đồng loại hay không.
"Kết quả biểu hiện của cậu ta còn thẳng hơn cẳng chân của bà cố mình.
"
David hai tay đút túi quần, không kìm lòng được bắt đầu nghi hoặc: "Nhưng mà cậu ấy đối với con gái rất là lịch sự, nếu đúng như độ tuổi của một thiếu niên, cho dù lịch sự đến đâu thì cũng sẽ tò mò thân thể của người khác giới đúng không?"
Nhưng mà Trương Giác thì sao? Khi cậu cõng cô gái trên lưng thì sẽ giữ đùi cô ấy bằng cổ tay thay vì là lòng bàn tay, khi được người hâm mộ trượt băng nói yêu thích thì cũng không ôm ấp, ghì vào mặt, hôn với người chưa đủ tuổi, khác giới, trẻ em và giữ khoảng cách theo lễ nghi khi ở chung với những người bạn trong giới như Kanoko, Keiko, Mi Jeong, thế cho nên dù các cô gái đó có hảo cảm với cậu đến đâu thì cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc phát triển xa hơn với cậu ấy.
Trương Giác có ý thực cấm kỵ khi kết thân với người khác giới, theo quan điểm của David, đây không phải là chưa xuất quỹ, chính là việc nuôi dạy con cái tại nhà sao cho tốt đã khiến nhiều bậc phụ huynh đến học hỏi kinh nghiệm.
Bây giờ nhìn lại, Trương Giác 80% là loại sau.
Học vấn là biểu hiện của sự quyến rũ, thật đáng tiếc, người này là một vị thành niên, hơn nữa còn là thẳng.
Trong lòng David tràn đầy tiếc nuối.
-
Tác giả có lời muốn nói: Tối ngày mai cập nhật lúc 8 giờ
Nữ sĩ Trương Thanh Yến đều giáo dục hai cậu con trai rất tốt nha ha ha ha, bởi vì Trương Giác quá đẹp, nữ sĩ Trương Thanh Yến khi cậu còn bé vẫn luôn căn dặn con là một đứa trẻ vị thành niên, không thể để cho những người lớn ác ý chiếm tiện nghi, vì vậy chờ sau khi Trương Giác trưởng thành, đương nhiên tự mình cũng có ý thức không được đụng vào trẻ vị thành niên.
Viết đến chương 109, cuối cùng Nấm cũng có cảm giác mình đang viết tô sảng văn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...