Trường Uyên Lạc Nhật

Vốn dĩ chuyến viếng thăm của Yêu tộc tại Dược Lâm phải được tất cả các trưởng lão của Thiên Trường Cung biết được. Thế nhưng cho đến thời điểm hiện tại cũng không có ai tới hỏi thăm. Lưu Hiệu Dư nhắm mắt cũng biết là có người khống chế.

Như thế cũng tốt, hắn không muốn già trẻ trên dưới Thiên Trường Cung dậy sóng. Sau khi cử động được dễ dàng hắn trở lại Thiên Đỉnh triệu tập tất cả trưởng lão, giao phó nhiệm vụ cũng như toàn bộ trách nhiệm cho bọn họ. Sảnh nghị sự lúc đó loạn như cào cào, tiền nhiệm Cung chủ sau khi truyền lại tiền đồ cho Lưu Hiệu Dư liền đã đi một mạch chưa từng trở về. Bây giờ Cung chủ tại nhiệm lại muốn nối gót theo chân lão già đó, bỏ mặc Thiên Trường Cung rộng lớn cho bọn họ! Bọn họ có thể không tức giận sao?

Bình thường người có thể tranh cãi với Cung chủ chỉ có Hắc Ngọc trưởng lão, thế là sau một hồi bàn luận, tất cả các con mắt đổ dồn vào Huyền Ngọc tới nỗi hắn đang chống tay ngủ gật phải sực tỉnh. Có lẽ hắn cũng rõ đầu đuôi câu chuyện cũng có lẽ là không, sau khi ngơ ngác một hồi hắn ngáp một cái nhìn Lưu địa chủ "Vậy là ngươi đem theo tiểu tình nhân của ngươi đi tìm kiếm hai lão già kia đúng không?"

Chưa để Lưu Hiệu Dư trả lời, các trưởng lão có mặt gật đầu lia lịa.

"Mặc dù ngươi đi thì ta bận rộn hơn một chút, nhưng mà ngươi đi thì sẽ không có ai đánh thức những giấc mơ đẹp của ta, nên ngươi đi đi."


Nói xong hắn phủ phục xuống bàn ngủ tiếp. Cơ mặt các trưởng lão lúc này đều cứng lại. Nếu không phải vì bọn họ mà trang cãi với Lưu Hiệu Dư sẽ bị đem đi thử thuốc độc thì chắc chắn bọn họ cũng không trông chờ vào tên vô dụng Huyền Ngọc này mà mắng bảy bảy bốn chín lần rồi.

Giới Luật trưởng lão là người có danh vọng nhất, lớn tuổi nhất trong Thiên Trường Cung, nổi tiếng chính trực, thẳng thắn, cũng được trông chờ lên tiếng. Thế nhưng lần này lão lại không nói gì, khoan thai nhắm mắt dưỡng thần.

Lão còn có thể nói gì? Người ta dắt tay tiểu tình nhân đi tìm cha người ta ra mắt, lão ngăn cản làm gì? Nếu con trai lão cũng có tiểu tình nhân đem về ra mắt lão thì tốt rồi. Đằng này thằng con lão chỉ một mực ôm lấy cái lư, ăn ngủ cùng đan dược a!

Trở về lão nhất định phải đem tên nghịch tử này ra hung hăng giáo huấn một phen. Từng này tuổi rồi lão chỉ mong bế cháu thôi! Lão còn thiết tha cái gì được nữa?

Sau một ngày bận rộn xử lý công việc và bàn giao trọng trách, Lưu Hiệu Dư trở lại căn nhà gỗ nhỏ sâu thẳm tại Dược Lâm.

Vốn dĩ hắn dự định sẽ hành động một mình, nhưng hắn luôn có một linh cảm không lành rằng Hạ Diên sẽ không để yên cho hắn. Thế nên hắn dứt khoát đi tìm Hạ Diên để hỏi.

"Ta muốn trao đổi với ngươi."


"Ồ?" Hạ Diên nhướn đôi lông mày tỏ vẻ hứng thú.

Trong lòng Lưu Hiệu Dư sớm đã chém tám tám chín mốt nhát đao vào khuôn mặt đẹp đẽ kia nhưng bên ngoài giữ vững tâm lặng như nước. "Ta biết ngươi đến Thiên Trường Cung để tìm đồ, giúp ta cứu người, ta sẽ tìm đồ cho ngươi."

Hạ Diên nghe xong cũng nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới gật đầu. "Được, theo ý ngươi."

Lưu Hiệu Dư nào biết Hạ Diên tiểu lưu manh sớm đã có ý định kéo theo hắn đi cứu người chứ? Hắn phất tay áo bỏ đi.

Ngoài hiên nhà, Diệp Huyền Chu đứng nhìn Lưu Hiệu Dư muốn nói lại thôi, cứ như vậy bị Lưu Hiệu Dư trực tiếp bỏ qua, coi như vô hình. Lời nói lên môi lại nuốt xuống, bước được vài bước lại lùi về. Có lẽ nàng sẽ phải làm rõ thân phận rồi mới có thể trò chuyện cùng hắn. Nàng nhớ nhung cánh tay hắn, khao khát được ôm hắn, tuỳ ý ở bên hắn bất cứ lúc nào giống như trước đây.

Trong phòng tối, Lưu Hiệu Dư chăm sóc cho đàn sói nhỏ, âu yếm vuốt ve chúng cẩn thận như thể động mạnh chút thôi cũng khiến chúng tan vỡ vậy. Có lẽ hắn đang đồng cảm, cũng có thể hắn đang cảm thấy tội lỗi. Đồng cảm vì chúng cũng mất mẹ như hắn, tội lỗi vì không thể bảo vệ được mẹ của chúng.


"Lấy danh nghĩa Cung chủ đời này của ta, sau khi ta ra khỏi Dược Lâm, các ngươi được tự do. Từ nay về sau hãy sống cuộc sống của các ngươi a." Dừng lại nghĩ nghĩ, dường như cảm thấy trống trải, hắn nói thêm. "Nếu không có nơi nào để đi, thì ở lại đây, nơi này vĩnh viễn là nhà của các ngươi, sau có tu luyện hoá hình cũng là một phương trú ngụ đi." Hắn vuốt ve đàn sói một lúc rồi thiếp đi, không biết ở phía xa có một đôi mắt đang âm thầm đánh giá.

Trời vừa sáng, Hạ Diên đã ung dung ngồi ngoài hiên uống rượu chờ Lưu Hiệu Dư tỉnh lại. Vừa tỉnh dậy, bước chưa được mười bước đã thấy khuôn mặt đáng ghét đó khiến Lưu Hiệu Dư có cảm giác hắn chọn sai đồng đội. Ngược lại, Hạ Diên vừa nhìn thấy gương mặt xám xịt khi mặt trời vừa lên của Lưu Cung chủ thì lấy làm vui vẻ, nhoẻn miệng cười. "Đi thôi".

Lưu Hiệu Dư thấy cuộc đời này của hắn có phải quá đen đủi rồi hay không? Bước chưa được mười bước nữa đã thấy Diệp Huyền Chu mang theo bội kiếm chắn trước mặt hắn. Muốn giết hắn a? "Được, ngươi chém dứt khoát lên một chút, ta sẽ hài lòng."

Diệp Huyền Chu đầu đầy dấu chấm hỏi. "Cung chủ, người chưa hết sốt sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận