Trường Uyên Lạc Nhật

Nữ nhân khuôn mặt dễ thương, dáng người yểu điệu cọ tới cọ lui cánh tay nam nhân đang nhàn nhã chơi chờ ấy. "Cung chủ, huynh nói sẽ dạy ta cưỡi sói, tại sao lại ngồi đây chơi cờ chán ngắt thế này."

Nam nhân mặc hắc bào ngồi đối diện đã không chịu được nữa, hắn khi không bị gọi đến chỉ để ăn cẩu lương thôi hay sao?

"Cung chủuuuuuuuuuu!!!!!"

Hắc y nhân phải công nhận Lưu Cung chủ này quả thật chịu đựng rất giỏi a! Mỹ nhân quyến rũ như vậy ở bên mà vẫn có thể ung dung chơi cờ thưởng trà. Trong khi hắn chỉ nhìn thôi cũng đã ngứa ngáy ruột gan.

"Aizz, Lưu huynh đệ, ngươi mau đem nữ nhân của ngươi đi đi thôi."

Lưu Hiệu Dư vẫn tiếu tiếu phi bất tiếu nhìn bàn cờ. "Không phải là Huyền Ngọc huynh lấy cớ rút lui ván cờ thua này ư?"

"Diệp cô nương đâu phải người của bản công tử chứ! Tất nhiên không có lí do để giúp bản công tử rút lui."

"Diệp Huyền Chu, muội nói xem?"


"Muội không có giúp hắn, là huynh hứa dạy muội cưỡi sói." - Thiếu nữ xinh đẹp chu đôi môi thắm sắc nhỏ nhắn giống như một nụ đào nũng nịu.

Huyền Ngọc thực sự phát bực. Hắn không hiểu nổi, là do hắn thấy Diệp Huyền Chu không đứng đắn hay Lưu Hiệu Dư không được cho nên xuân xanh kiều mị trước mặt cũng không thể lay động?

Lưu Hiệu Dư là thân bằng hữu của hắn từ thời cả hai ngây ngốc vô tư mặc chung khố. Thế nhưng sau khi trưởng thành, mỗi người lại một tính cách khác một trời một vực. Huyền Ngọc tự thấy hắn thích hợp với "hoa hoa công tử", chỉ thích an nhàn trêu hoa ghẹo nguyệt. Hắn thích theo đuổi nữ nhân. Còn Lưu Hiệu Dư giản dị có phong thái hòa nhã nhưng kì thực lại vô cùng thanh cao, từ sau khi trở thành cung chủ y vẫn cười hiền hòa nhưng không hiểu vì sao đã phảng phất vài phần hàn ý. Chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy y không gần nữ sắc, nhưng không biết vì sao xung quanh y lúc nào cũng có ong bướm vây quanh.

Nhưng y chỉ giữ lại một mình Diệp Huyền Chu sớm tối mài mực, chải tóc. Huyền Ngọc cũng phải công nhận Diệp Huyền Chu vô cùng đẹp, tựa như ngọc nữ, tựa như thiên tiên, mỗi cử chỉ tuỳ ý của nàng ta cũng khiến người khác không rời nổi mắt. Nàng ta cũng không phải là một cô nương tùy tiện, bởi chỉ khi ở bên cạnh Lưu Hiệu Dư nàng ta mới quyến rũ như thế, nàng ta nhõng nhẽo hay kiêu ngạo không cần để ý đến ánh mắt của người khác, mà người khác ở đây không bao gồm Lưu cung chủ.

Huyền Ngọc không khỏi suy nghĩ một điều: bình thường hắn không ở đây, có phải Lưu huynh đệ của hắn bị ăn sạch sẽ?

"Liệu Diệp Huyền Chu cô nương có thể nể mặt bổn công tử, mỗi lần ta đến so cờ với Lưu cung chủ cô giúp ta giữ yên tĩnh được không?"

Lưu Hiệu Dư nhướn đôi lông mày nhìn về phía Diệp Huyền Chu tỏ ý chờ đợi nàng trả lời. Diệp Huyền Chu vuốt mái tóc mềm mại của nàng mà nhẹ nhàng đáp lại. "Là Huyền công tử đều đến đúng lúc tiểu nữ cùng cung chủ đang hẹn hò." Nàng ta thiếu chút nói với hắn tại sao nàng phải nể mặt hắn a? Nàng đây chính là quang minh chính đại trong mắt chỉ có một mình cung chủ của nàng.

Huyền Ngọc hắn là được gọi đến! Cung chủ nhà các ngươi gọi ta đến đó có được không? Hắn suýt nữa thì phun ra một câu nói bậy!

Lưu Hiệu Dư bên này cười thành tiếng châm chọc. "Vậy là do Huyền Ngọc huynh không giữ được tâm tĩnh khi cùng ta luận cờ rồi."

Huyền Ngọc rốt cuộc không nhịn được nữa. "Con bà ngươi! Bổn công tử không ngại đường xa đến đây đều là vì ngươi đó có được không?"

Lần này Diệp Huyền Chu chau mày nhìn mặt Lưu Hiệu Dư một cái rồi mới nói. "Không được, Huyền công tử không thể có ý nghĩ kia với cung chủ nhà chúng ta được. Cung chủ chúng ta chỉ thích nữ nhân thôi." Ý nàng ta cũng rất rõ ràng, cung chủ của nàng kia chỉ - thích - nàng mà thôi.

Mặt Huyền Ngọc đã đen lại như đít nồi. "Ý nghĩ kia? Ý nghĩ kia là sao? Hắn năm tuổi đã đè ngã ta! Tám tuổi đã đấm ta khóc rồi ôm ta cười! Mười tuổi được tách ra ngủ riêng hắn nửa đêm bò lên giường ta thút thít nói rằng không có ta bên cạnh thì không ngủ được. Ta phi!"

Lưu Hiệu Dư vẫn như cũ tiếu tiếu tựa phi tiếu mặc Huyền Ngọc cùng Diệp Huyền Chu luận đàm nhân sinh. Cũng tựa như ngầm thừa nhận toàn bộ hành vi không đứng đắn của hắn từ nhỏ đến lớn.


Thật ra Huyền Ngọc không biết. Năm mười ba tuổi Huyền Ngọc bắt đầu biết thích nữ nhân, rất hứng thú mà khoe với Lưu Hiệu Dư nữ nhân mà hắn thích, Lưu Hiệu Dư lúc đó đã là thiếu chủ sau khi nghe xong nổi giận vô cớ, cấm Huyền Ngọc đặt chân đến Thiên Đỉnh Thiên Trường Cung.

Mãi đến khi Lưu Kiệt Thanh đại trưởng lão, cũng là cung chủ đời trước đứng ra hoà giải hắn mới nhẫn nhịn làm lành. Nhưng làm hoà chẳng được bao lâu thì Huyền Ngọc theo Kỳ Xương nhị trưởng lão rời khỏi cung phiêu bạt giang hồ.

Trước lúc rời đi Huyền Ngọc vẫn còn nghĩ Lưu Hiệu Dư giận dữ là vì hắn thích nữ nhân mà mình đang theo đuổi rồi dứt khoát từ biệt với vị tiểu thư đó cả đời không gặp.

Diệp Huyền Chu tròn mắt ngơ ngác nhìn Lưu Hiệu Dư như không còn tin vào nhân sinh quan của chính mình nữa. Lưu Hiệu Dư chẳng đoái hoài uống một ngụm trà thong thả nói với Huyền Ngọc.

"Chúng ta tiếp theo sẽ làm gì? Hai lão già đó đi lâu như vậy rồi..."

"Vẫn mượn Xích Phong Cung gây náo loạn đi thôi, hai lão già đó còn chẳng phải đều lo lắng ngươi sẽ huỷ hoại cơ nghiệp này của tổ tiên hay sao?"

"Nếu còn làm tới nữa thật sự sẽ bị huỷ trong tay chúng ta mất."

"Ấy...." - Huyền Ngọc giơ tay lên tỏ rõ chính kiến - "Bị hủy cũng là do ngươi hủy, không liên quan đến bổn công tử."

"Ngươi là Hắc Ngọc trưởng lão kia mà."


"Ngươi đó! Nói tới làm bổn công tử tức giận!" - Huyền Ngọc đập mạnh xuống bàn. - "Bổn công tử trẻ trung hào hoa phong nhã thế này, chỉ muốn an nhàn đàm luận nhân sinh với mỹ nhân mà thôi. Ngươi khiến ta bận rộn tới nỗi không thể theo đuổi mỹ nhân nào."

"Đây không phải là chia sẻ một chút quyền hành cho ngươi hay sao?"

"Ta chỉ muốn làm hoa hoa công tử ngày ngày thảnh thơi mà thôi. Ngươi đừng đem những quyền lực thế này đến cho ta nữa."

Nói rồi Huyền Ngọc bỏ quân cờ đang cầm trên tay xuống mà đứng dậy rời đi. Giờ đây bàn cờ đã rõ ràng thế cục. Lời hắn nói từ trong đáy lòng, chẳng qua cung chủ của hắn không hiểu được mà thôi.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||

Diệp Huyền Chu thấy khách đã về cũng không ngần ngại lôi kéo Lưu Hiệu Dư.

"Chúng ta đi cưỡi sói!!!"

Lưu Hiệu Dư cũng không tiện từ chối, cứ thế bị xách đi. Hắn cảm thấy Diệp Huyền Chu đúng là hảo muội tử, lúc hắn tâm trạng không tốt liền kéo hắn đi khuây khỏa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận