Cô mở tay trái ra, con bướm Lưu Hoan đang run rẩy trong lòng bàn tay cô cuối cùng cũng bay lên.
Đi hướng đông bắc.
Bướm Lưu Hoan là một linh vật đặc biệt của giáo phái Hợp Hoan.
Chỉ cần rót vào linh lực là có thể hoạt động, khi nó rung động, nó sẽ phân tán bột bướm vàng rất mịn.
Một khi dính lên thì sẽ có hiệu lực trong vòng bảy ngày.
Nó có thể theo dõi phấn của đồng loại.
Mà mới vừa rồi, nó ở trước mặt thể tu trên người cảm ứng được điệp phấn.
Có điều gì đó kỳ lạ ở những người tán tu đó.
Nụ cười nhàn nhạt trên gò má Trường Ương hoàn toàn biến mất, trong nháy mắt tại chỗ chỉ còn lại vài chiếc lá xoay tròn.
"Sư tỷ"
Chương Nguyệt là người đầu tiên nhận ra sự xuất hiện của Trường Ương.
Bên cạnh cô, Trường Nhạc đang đặt một tay đè lên lưng Hoàng sư muội, hai ngón tay của bàn tay còn lại ấn vào chỗ thần đình của sư đệ đang nằm dưới đất , vì bọn họ chuyển vận linh lực.
Những người khác thì đã ăn nguyên đan và đang ngồi tĩnh toạ tu bổ, hai người này thì bị trọng thương quá nặng, không thể tự mình điều trị, Trường Nhạc chỉ có thể liều mạ.ng dùng linh lực của mình kéo về cho bọn họ một hơi.
Nhưng mà Trường Nhạc cũng là nỏ hết đà, sắc mặt dị thường tái nhợt, máu trên áo đỏ đã khô và chuyển sang màu đen, tĩnh mạch sưng tấy mang đến đau đớn dữ dội, tinh thần đã có cảm giác kiệt quệ.
Trường Ương đi tới, thấy vậy cũng không nói nhiều, chỉ từ trong túi trữ đồ lấy ra một viên nguyên đan, nhét vào trong miệng Trường Nhạc, đồng thời đưa cho hắn một viên linh thạch cao cấp.
Sau đó thay thế Trường Nhạc, truyền linh lực vào người sư đệ sư muội.
So với hắn vừa mới cư.ỡng ép tiến vào giai đoạn hậu kỳ trong lúc trọng thương, linh khí của Trường Ương dồi dào và cường đại, gần như trong một hơi thở, hô hấp của hai người kia dần trở nên có lực hơn.
Trường Nhạc nuốt viên nguyên đan, nghiền nát linh thạch cao cấp, gân mạch như bị cư.ỡng ép xé ra, cơn đau dịu đi một chút, linh phủ khô khan cuối cùng cũng được bổ sung.
Nguyên đan không hề rẻ, lần lịch luyện này, mỗi vị đệ tử chỉ lãnh được một viên, trước khi Trường Ương đến, hắn là người duy nhất không uống.
Bây giờ hắn rốt cuộc có lực khí mở miệng, thanh âm khàn khàn "Hoàng sư muội bị thương nặng nhất, ta đút hai viên nguyên đan, nhưng trái tim muội ấy đã tan vỡ, không thể chống đỡ được bao lâu, muội ấy cần phải tìm được y tu càng sớm càng tốt, nếu không.."
"Sư huynh, có ta che chở bọn họ." Trường Ương đem linh lực cuồn cuộn không ngừng chuyển vận cho sư đệ sư muội, tu bổ vết thương nghiêm trọng nhất, nghiêng đầu ngắn gọn nói, "Huynh nghỉ ngơi trước đi."
Khi nhìn thấy cô, Trường Nhạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ những cảm xúc không cần thiết của mình, bắt đầu thiền định, hy vọng có thể bình phục càng sớm càng tốt.
Trong mười hai giờ, bảy người hoặc đang thiền định hoặc không tỉnh táo.
Trong khoảng thời gian này, một số tán tu đi ngang qua, nhưng ánh mắt của họ lại rơi vào Trường Ương, người đang trong giai đoạn Trúc Cơ hậu kỳ , rất nhanh có chút kiêng kỵ rời đi.
Khi trái tim của Hoàng sư muội đã được tu bổ, hai vị sư đệ sư muội đã có thể cử động được, Trường Ương rốt cuộc buông tay, cô thảy ra mấy khối trung phẩm linh thạch rồi bảo "Phải đi."
Mọi người dù chưa hết bệnh, nhưng so với trước đó tốt hơn chút, nghe vậy rối rít có thể đứng dậy.
Trường Nhạc đỡ sư đệ đứng dậy nói: “Trước rời đi bí cảnh trước thời hạn, cần phải phá trận pháp.”
Lối ra bí cảnh sẽ tự động mở ra, nhưng không ai biết khi nào sẽ mở ra.
Bí cảnh nhỏ ít nhất cần năm ngày.
Muốn trước thời hạn đi ra ngoài, chỉ có thể phá tâm trận, từ tâm trận trung tâm đi ra ngoài.
Trường Ương nói :”Sư huynh, để ta đi.”
Chương Nguyệt bên cạnh đứng lên, trước tiên chạy tới phiến đá, ngồi xổm xuống ở trong bụi cỏ sờ mấy cái, mới xoay người giúp đỡ Hoàng sư muội "Sư tỷ, ta đã dùng ảnh châu ghi nhớ dáng vẻ đám kia tán tu kia."
Lúc ấy cô suy nghĩ coi như bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần sư tỷ tìm đến đây, thì có thể phát hiện ảnh châu, mang về tông môn, ngày sau vì bọn họ trả thù.
"Chương Nguyệt chuyện này trở về rồi hãy nói" Trường Nhạc cau mày trầm giọng, bọn họ bị thương không nhẹ, chờ thoát khỏi bí cảnh sau, tìm lại tông môn giao phó sẽ ổn thỏa hơn.
"Đại sư huynh" Chương Nguyệt không khỏi cúi đầu xuống, muốn cất đi ảnh châu.
Trường Ương cầm lấy ảnh châu từ trong tay cô trước, cũng không mở ra xem, chỉ nói: “Ra ngoài trước đi, bên ngoài đường Sùng Sơn có hai chấp sự canh gác, sau khi rời khỏi bí cảnh liền liên lạc với bọn họ, mang Hoàng sư muội đi tìm y tu.”
Trường Nhạc thấy Trường Ương không có dấu hiệu lập tức quay lại trả thù đám tu sĩ, liền quyết định: "Mọi người đi ra ngoài trước.”
Đoàn người bước qua cái ao bạch ngọc cầu có vòm tròn, chạy thẳng tới bí cảnh tâm trận.
Tâm trận nơi trung tâm, có một ít tán tu khắp nơi đi lang thang, có lúc sẽ nhảy ra lẻ tẻ yêu thú, lực công kích không tính là mạnh, rất nhanh được giải quyết.
Kết quả giết xong, mọi người phát hiện toàn biến thành giấy.
Giả mạo.
Trường Nhạc sau khi nhìn qua không khỏi kinh ngạc nói: "Nơi này không có trận pháp."
Ở trung tâm của bí cảnh thường được thiết lập rất nhiều trận pháp, có quái vật cường đại trấn giữ bọn họ, ngăn cản các tu sĩ đang tiến vào.
Phá trận, giết yêu thú, liền có thể từ bí cảnh đi ra ngoài trước thời hạn.
Sau khi đột phá mắt trận, thường có thiên tài địa bảo hoặc pháp bảo phẩm cấp cao xuất hiện.
Nhưng cái này trống rỗng, cái gì cũng không có.
"Bí cảnh từ trước đến nay tràn đầy quái vật, nhưng linh khí hội tụ chỗ chắc có cửa ra."
Trường Ương đứng ở tâm trận trung tâm, nhìn phía trước đất trống, để cho những người khác lui về phía sau.
Mọi thứ xung quanh đều được che chắn, Trường Ương bắt đầu cảm nhận được phương hướng của dòng linh khí trong mắt trận pháp, cô khẽ nhắm mắt lại, chân phải bước một bước nhỏ, linh khí luân chuyển, chảy vào trong chuôi kiếm.
Một lúc lâu sau, cô nhanh chóng rút kiếm ra.
Lưỡi kiếm được bao quanh bởi một ánh sáng vàng mỏng manh, mang theo khí thế như chẻ tre, chưa từng có từ trước đến nay chém tới.
Chỉ bằng một nhát chém, khoảng không ở trung tâm bắt đầu vặn vẹo, như thể va phải vật gì đó rất cứng.
Vào lúc đối đầu, một tiếng nổ lớn vang lên khiến những tu sĩ xung quanh hoảng sợ, tránh xa.
"Mở ra rồi." Trương Nhạc nhìn chằm chằm hư không mở ra, nhịn không được kêu lên một tiếng.
Mọi người trong giáo phái Hợp Hoan tông đều nhìn chằm chằm vào lỗ thủng kia.
Trường Ương tiến lên, lại lần nữa dùng kiếm ngăn trở cái lỗ kia co rút lại, từ từ xoay cán kiếm, gân trên mu bàn tay từ từ hằn lên.
Sau một thời gian, khe hở dần dần mở rộng cho đến khi đủ rộng để mọi người có thể đi ra ngoài.
Trường Ương né người "Sư huynh."
Trường Nhạc gật đầu, đỡ lấy sư đệ bất tỉnh, cùng các sư đệ sư muội khác lần lượt bước ra ngoài.
Sau khi sư đệ cuối cùng biến mất khỏi lối ra, Trường ương thu kiếm lại, lặng lẽ nhìn cái lỗ rách nát mở ra trước mắt, cuối cùng biến mất trong hư không.
Sau đó, cô hạ lông mi xuống và mở ảnh châu.
Trường Nhạc vừa bước ra bí cảnh, liền nhanh chóng dùng bùa truyền tống liên lạc với chấp sự bên ngoài Sùng Sơn Đạo, quay lại lần nữa cũng không thấy Trường Ương, tim đập loạn nhịp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...