Trường Ương Truyện


Sùng Sơn Đạo, bí cảnh sinh tồn chân thật.
Thỉnh thoảng có tán tu đi ngang qua, mơ hồ nhìn nhóm nam thanh nữ tú bên kia, có bảy tu sĩ, tất cả đều tuấn mỹ, mặc áo gấm màu trắng, phủ một tầng vải lụa mỏng màu đỏ thẫm, với những dải ruy băng lụa trắng và đỏ rũ xuống từ thắt lưng.

Hoạ tiết cây hoa hợp hoan như ẩn như hiện trên viền áo.
Đạo bào thống nhất, ý nghĩa bọn họ cùng tông môn.
Tông môn mà chỗ dựa của đệ tử, phần lớn người tu hành bình thường sẽ không dễ dàng khiêu khích đệ tử của môn phái.

Vì vậy, những tán tu đi ngang qua bí cảnh nhanh chóng ngoảnh mặt đi, vội vàng rời đi để tìm báu vật trong bí cảnh.
“Chúng ta thật may mắn, vừa đáp xuống thì cách tâm trận bí cảnh không xa.” Chàng trai trẻ tuổi đẹp trai dẫn đầu quay lại nhìn các sư đệ sư muội phía sau mình.
Cách đó không xa, mơ hồ có thể thấy được một cụm cung điện trong sương mù, linh lực dồi dào đang lưu chuyển.

“Sư huynh, làm sao huynh biết đó là trung tâm của bí cảnh?” Một sư muội theo sát tò mò hỏi.
Trường Nhạc nói :”Thông thường, ở trung tâm bí cảnh sẽ có trận nhãn, cho nên linh khí dồi dào, phần lớn các bí cảnh nhỏ đều sẽ dễ phân biệt.”
Lần này, hắn cùng Trường Ương phụng lệnh của sư phụ, mang sư đệ sư muội ra ngoài lịch luyện, chẳng qua là vừa vào bí cảnh, Trường Ương vô tình bị tách ra khỏi họ, may mắn là cảnh giới của cô không thua kém hắn nên không cần phải lo lắng.
Trường Nhạc xoay lòng bàn tay, một con bướm màu đỏ thẫm đậu trên vai hắn, vỗ cánh, rải ra bột màu vàng nhạt trong không gian rồi nhanh chóng biến mất.
Chỉ cần Lưu Hoan Điệp còn ở đó, Trường Dương nhất định có thể tìm được bọn họ.
Mặt khác, đây là lần đầu tiên sư đệ tiến vào bí cảnh, có rất nhiều điều không hiểu, Trường Nhạc lại kiên nhẫn giải thích từng cái một.
Vừa nói, đám đệ tử môn phái bắt đầu đi về phía quần thể cung điện.
Bọn họ vận khí quả thật không tệ, dọc theo đường đi cũng không gặp phải yêu thú gì.
Không lâu lắm, liền đến bí cảnh trung tâm.

"Đại sư huynh, chúng ta đến tâm trận "

"Còn sớm, đây chẳng qua là tâm trận vòng ngoài."
Cung điện với những thanh xà chạm khắc và đồ trang trí đầy màu sắc dường như tỏa sáng rực rỡ.

, mỗi một tấc tựa hồ cũng dùng linh thạch thượng hạng điêu khắc ra.

ngay cả những viên ngói trên mái nhà đều tỏa ra ánh sáng ấm áp, toát lên giá trị to lớn.
Trên tấm bảng phía trước đại sảnh có ba chữ "Xương hóa phủ" , kiểu chữ thiết họa ngân câu, già dặn có lực, Trường Nhạc chẳng qua là nhìn chằm chằm một hồi, liền cảm giác mắt mình sưng lên và cảm thấy choáng váng.
Ánh mắt hắn vội vàng dời xuống, hai cánh cửa cung đẩy nửa chừng được trang trí bằng những hàng bút ngọc xanh lam, đầu bút được chạm khắc từ ngọc bích đen, nhìn thoáng qua, thậm chí còn trông giống như bút lông thật.

“Cánh cửa của cung điện này rất kỳ lạ, đinh cửa được làm bằng bút.” Vị sư đệ phía sau thò đầu nói.
Trường Nhạc không có gì ngạc nhiên, "Bí cảnh này tên là Tồn Chân.

Mặc dù nó xuất hiện trên linh giới không nhiều lần, nhưng theo ghi chép, có suy đoán rằng đây hẳn là một động phủ do một Bút tu để lại.”
“Bút tu?”
" Ừ." Trường Nhạc đem một số ít tin tức do sư phụ nói cho hắn, , "Thượng cổ chỉ có một số người tu luyện thư pháp do khó khăn trong việc luyện tập nên hiện tại không còn dấu vết gì nữa , lời đồn đãi bọn họ có thể vẽ giả thành thật, bắt chước hết thảy đồ đã gặp qua, chẳng qua là uy lực sẽ giảm nhiều.

Hầu hết những thứ trong bí cảnh này đều được vẽ, chất lượng kém và chỗ dùng không lớn nên chúng ta phải phân biệt giữa đồ giả và đồ thật."
"Đại sư huynh, vậy chúng ta phải như thế nào phân biệt thiệt giả "
Đoàn người bước vào cửa điện, trong hành lang có hai hàng tượng đá tạc hình binh sĩ mặc áo giáp đứng thành hai hàng.

kéo dài đến những bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng ở phía xa.
Trường Nhạc dừng lại, đột nhiên chỉ vào một góc trên mặt đất: "Các ngươi sang đây xem, Sư phụ nói người tu luyện Bút sẽ để lại lạc ấn trên tác phẩm của mình, chính là tên của bọn họ."

Gạch trên có khắc hai chữ nhỏ "Xương hóa", so với ba chữ "Xương hóa phủ" trên tấm bảng phía trước cung điện hơi không giống, ít đi mấy phần sắc bén phiêu dật, ngược lại nhiều chút đàng hoàng, có linh khí ở những chỗ lõm phía trên kiểu chữ chậm rãi lưu chuyển.
"Tòa cung điện này cuối cùng lại được vẽ ra ."
“Thật là một Bút tu lợi hại.”
Các sư đệ sư muội vừa mới tiến vào bí cảnh trải nghiệm đều kinh ngạc.
Trường Nhạc lắc đầu cười nói: "Tứ phương đại lộ, người tài giỏi đông đảo, đây chỉ là một nhỏ bí cảnh, về sau cảnh giới của chúng ta tiến bộ, thậm chí có thể có cơ hội nhìn thấy bí cảnhlớn khác.”
Ánh mắt của Sư đệ, sư muội lộ rõ sự khao khát.
Hắn mang sư đệ sư muội tiếp tục đi vào bên trong, bước lên cầu thang bằng đá cẩm thạch trắng, đầu tiên đến một sảnh bảo vật.

Hàng dãy hộp đã được mở ra, bên trong các loại pháp bảo kim quang vạn trượng, rực rỡ, bắt mắt.
Những tán tu tiến vào trước đang điên cuồng chộp lấy đồ vật trong cung điện, khóe mắt nhìn thấy đệ tử của phái Hợp Hoan mặc đạo phục đi vào, bọn họ đều cảnh giác đề phòng, sợ họ sẽ tới cướp lấy thứ mình muốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận