Uyển Phương thấy ta dẻo dai, có thể dễ dàng uốn lưng đến mức tay chạm đất, liền không kìm được sự ngưỡng mộ, tay mân mê phía sau lưng ta: "Tỷ tỷ, eo của tỷ chẳng khác nào thanh kiếm cong mê hoặc lòng người."
Ta nhìn nàng làm động tác xoạc chân thẳng tắp, cũng mỉm cười tán thưởng: "Đôi chân của muội chẳng khác gì dòng nước xuân dạt dào bên bờ dương liễu."
Chúng ta đang trao đổi những lời tâng bốc lẫn nhau, thì tiểu Đường cũng bắt chước động tác uốn lưng.
Thấy nàng mặt đỏ bừng vì gắng sức, ta liền bước tới giúp đỡ.
Không ngờ, tuy nàng tuổi còn nhỏ nhưng khung xương lại lớn, ta vừa giúp vừa kinh ngạc: "Tiểu Đường, tuổi còn nhỏ, sao người lại cứng đơ như thế?"
Ai ngờ nàng bị ta ôm vào vai, bỗng dưng đỏ mặt, rồi đẩy ta ra và chạy biến đi.
Ta định đuổi theo, nhưng Uyển Phương cười ngăn lại: "Trẻ con dễ ngại ngùng, cứ để nó tự nhiên."
"Chúng ta tiếp tục tập thôi."
"Ừ."
Ta nhìn sang cặp song sinh bên cạnh, thấy họ đã lộn ngược dưới ánh nắng gần nửa canh giờ.
Tuyệt kỹ này...!là người thường có thể làm được sao?
"Có gì đó không ổn."
"Không ổn ở đâu?"
Nghe ta nói, Uyển Phương liền nhìn ta, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
Ngay cả cặp song sinh đang luyện công cũng ngừng lại, căng thẳng nhìn ta, dường như sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Tất nhiên, đó chỉ là do ta nghĩ quá thôi.
"Ta chỉ cảm thấy..."
Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, ta thắc mắc: "Năm muội muội còn lại, dường như đã lâu không thấy mặt."
"…"
Nghe vậy, cặp song sinh thu hồi ánh nhìn, tiếp tục lộn ngược, chìm vào trạng thái tĩnh lặng.
Uyển Phương thở phào nhẹ nhõm: "Tỷ nói đến họ à...?"
"Họ đã được đại nhân gả đi từ cái hôm tỷ say rượu rồi."
Ta: "?"
Suy nghĩ kỹ lại, ta bỗng cảm thấy da đầu tê dại: "Không phải chứ, những cô nương đã gả vào nhà, còn có thể tái giá sao?"
Nghe ta nói, Uyển Phương vội đặt một ngón tay lên môi, ra hiệu cho ta im lặng.
Theo ánh mắt kiêng dè của nàng, ta nhìn thấy Diêm La Tích đang đứng ở cửa viện, khoác áo phi ngư, đeo kiếm vàng, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn ta.
Không biết hắn đã đứng đó bao lâu rồi.
Gió khẽ lùa, trăng non nhè nhẹ tỏa sáng.
Không biết từ lúc nào, mặt đất đã phủ đầy sương giá.
Ta đang cầm một con cá trắm nhỏ dài chừng một thước, ngồi bên bờ hồ nhỏ ngoài cửa sổ để rửa sạch.
Đột nhiên nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng, và ngay sau đó là giọng nói mềm mại hơn cả tiếng bước chân: "Cái hồ nhỏ như vậy mà lại nuôi được những con cá béo thế này...!Ngươi chẳng có chút suy nghĩ gì sao?"
"..."
Lời hắn khiến ta ngay lập tức nhớ đến chiếc đỉnh đồng khổng lồ hôm trước.
Dạ dày ta chợt cuộn trào.
Thấy ta mặt lạnh bước đi, người phía sau liền theo sát, giọng điệu bất chợt ôn hòa hơn: "Dưới hồ có dòng sông ngầm, nước thông ra sông lớn, có cá cũng chẳng có gì lạ."
"Nếu ngươi muốn ăn cá, cứ bảo nhà bếp chuẩn bị, cớ gì phải tự tay làm?"
Ồ, nghe hay nhỉ.
Ta chẳng nể nang gì: "Diêm đại nhân hẳn đã quên rồi, ta là tù nhân của ngươi, đâu phải khách quý."
Lời ta làm hắn á khẩu, nhưng lần này, hiếm thấy Diêm La Tích không nổi giận, hắn chỉ khẽ nói: "Hôm nay, Trấn Phủ Ty thu được khá nhiều bản thảo.
Ta đã bí mật đối chiếu với chữ viết của ngươi, hai bên hoàn toàn không giống nhau."
"Ta đến đây cũng là để báo với ngươi, từ nay ngươi có thể tự do ra vào."
"Ồ, vậy thì ta phải cảm tạ ngươi rồi."
Thấy ta không có ý muốn tiếp tục trò chuyện, Diêm La Tích mấp máy môi, định nói lại thôi.
Biết hắn đang lúng túng, ta không làm khó thêm mà chỉ tay về phía nồi nước đang sôi sùng sục: "Làm phiền đại nhân giúp ta mang nồi này ra ngoài sân."
Ta đã cho hắn một bậc thang, Diêm La Tích cũng đành hạ mình mà bước xuống.
Lúc đó, trời đêm mát mẻ, đầy sao, chúng ta ngồi trong một cái đình nhỏ bằng đá trắng ngoài sân, gần ngay chỗ "Nhất Xích Tinh Hà".
Nước hồ chảy nhẹ nhàng, phản chiếu ánh trăng và những ngôi sao lấp lánh.
Cảnh tượng này chính là: "Gió nhẹ lùa sóng, ánh sao tràn đầy hồ."
Diêm La Tích chăm chú nhìn vào nồi nước sôi, có vẻ chưa từng trải qua điều gì tương tự: "Đã nấu canh, sao không để xong rồi mới bưng lên bàn mà ăn?"
"Nồi phải để trước mặt, nếu không thì mất 'khí nồi'."
"Khí nồi?"
"Khí nồi, chính là hương vị của lửa và khói.
Nếu lâu không ăn những món được nấu ngay trước mắt, con người sẽ mất đi sự thân thiết, gần gũi."
"...."
Hắn không giận trước lời ám chỉ của ta, mà chỉ ngây người ra một lúc: "Khi ta còn trẻ, từng gặp lệnh muội của ngươi.
Nàng cũng như ngươi, luôn dạy dỗ ta đủ thứ đạo lý..."
"Vậy các ngươi thực sự đã gặp nhau sao?"
"Mười hai năm trước, ta từng gặp nàng qua bức rèm lụa."
Lúc này, qua làn hơi nước mỏng manh, hắn nhìn ta bằng một ánh mắt mà ta chưa từng thấy bao giờ.
Thật khó để diễn tả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...