Editor: Gru
Beta: Dương
Vì Mộc Hãn và Tạ Khinh Dung trở lại công ty, hội nghị thường kỳ người đến đặc biệt đầy đủ.
Không biết có phải vì vừa hết Tết âm lịch, nên từ ông chủ đến nhân viên đều có vẻ xuân ý dạt dào. Đặc biệt là Kim tổng, mặt mày hàm xuân, dùng đầu ngón chân cũng hiểu kì nghỉ đông này Kim tổng rất vui vẻ. Mộc quản lí tuy rằng đẹp nhưng luôn luôn có tư thái bệnh mỹ nhân, Sang năm mới, da thịt trắng hồng, sóng mắt lưu chuyển, mị nhãn mọc lan tràn, so với trước thoạt nhìn đẹp hơn. Chỉ là "Kim Chí Linh" kia giọng cũng càng lảnh lót, thanh âm quá eo éo không khác gì rên rỉ. Nữ đồng nghiệp đối với Kim tổng và Mộc quản lí đều ước ao, duy độc đối với Kim Vi Vi này lại có ác ý. Kim Vi Vi vô tội chẳng biết gì, đến nằm cũng trúng đạn. Ba người này là phụ nữ đẹp nhất, mĩ miều nhất, phong tao nhất công ty, bao phủ toàn bộ bầu không khí năm mới, những người khác đều bị bỏ quên. Tuy Trương phó tổng và Tạ cố vấn đều ở trong danh sách mỹ nhân của công ty, nhưng Trương phó tổng quá lạnh lùng, nhìn không ra sắc mặt. Cố vấn Tạ biểu cảm thanh nhã, mười năm như một, cho nên Trương phó tổng và cố vấn Tạ chưa bao giờ thành trọng điểm quan tâm.
Mở xong hội nghị thường kỳ, Mộc Hãn tới phòng làm việc của Kim Linh.
"Mộc quản lí khí sắc hồng nhuận, xem ra được Tạ cố vấn chăm sóc không tồi, quả nhiên phụ nữ có tình yêu tô điểm chắc chắn sẽ khác biệt." Kim Linh trêu chọc nói, Mộc Hãn đẹp hơn Lưu Tinh nhiều, hơn nữa qua một năm tinh thần càng toả sáng, quả thực đẹp đến bản thân cũng đố kị.
"Kim tổng mới là diễm phúc không cạn, hằng đêm sênh ca với Trang Ỷ Mộng." Hơn cả mình, Kim tổng mới càng hạnh phúc, hai người phụ nữ thành thục cùng làm việc, nhất định là hạn trường kì gặp trời mưa.
"Đây là cô ta nói với cô?" Kim Linh nhướn mi hỏi, trong lòng có chút khó chịu mơ hồ, chuyện trên giường của Trang Ỷ Mộng với mình đều bị báo cáo với Mộc Hãn, Trang Ỷ Mộng rốt cuộc luyến tiếc Mộc Hãn đến mức nào đây? Trong lòng không thể bỏ xuống Mộc Hãn, còn muốn làm việc đó với mình.
"Ngữ khí này của Kim tổng hình như có điểm chua nha!" Mộc Hãn tựa tiếu phi tiếu nhìn Kim Linh, lẽ nào Kim Linh thực sự hiểu điều mình nói sao.
Kim Linh cười, ghen không phải là việc Kim Linh sẽ làm.
"Cô tìm tôi có chuyện gì?" Kim Linh thiêu mi hỏi.
"Tôi muốn có cổ phần của công ty này." Mộc Hãn nói thẳng.
"Muốn bao nhiêu?" Kim Linh cũng dự liệu được Mộc Hãn sẽ mở miệng muốn cổ phần công ty, Mộc Hãn vào công ty của mình mấy tháng, khách hàng lớn nàng mang đến đã chiếm phân nửa tài sản hộ khách của công ty, Mộc Hãn xác thực có lợi thế đàm phán điều kiện. Mộc Hãn là người coi lợi ích trên hết, tuyệt sẽ không để bản thân bị người khác lợi dụng.
"15%." Công ty này, Kim Linh là cổ đông lớn, chiếm 70% cổ phần công ty, còn Trương Tập Nhiễm chiếm 30%, mình chỉ muốn 15% cổ phần trong tay Kim Linh cũng không phải quá phận, dù sao thì giá trị mình mang đến tuyệt đối vượt trên mức giá trị này.
"Miệng thật không nhỏ." Quả nhiên, Mộc Hãn dã tâm rất lớn.
Mộc Hãn không cho là đúng nhún vai, ở công ty của Kim Linh, bất luận danh tiếng hay thu nhập thì đều khó coi hơn so với ở Trang thị, nếu có cổ phần thì có thể chống đỡ được rất nhiều tiền.
Khi đó Trang Ỷ Mộng có ý định muốn điều mình điều đi làm Quản lí nhân sự. Quản lí nhân sự so với Phó giám đốc tiêu thụ dễ dàng hơn, tuy rằng không kiếm nhiều bằng làm tiêu thụ, tập đoàn lớn như vậy, giám đốc nhân sự thu nhập không ít, đáng tiếc Trang Văn Huệ không đồng ý. Kỳ thực hiện tại ngẫm lại, Trang Văn Huệ đề phòng cũng không phải là không có lý , kỳ thực bản thân Mộc Hãn cũng không rõ bản thân có thể rời khỏi Trang thị hay không, dù sao bản thân cũng đã tốn tâm tư dùng cảm tình để khống chế Trang Ỷ Mộng. Trang Ỷ Mộng khống chế rất tốt, Trang Ỷ Mộng cái gì cũng tốt, nhưng hết lần này tới lần khác tình cảm lại là nhược điểm trí mạng của nàng, biết rõ bị lợi dụng cũng sẽ ngoan ngoãn bị lợi dụng. Một ngày nào đó Trang Văn Huệ về hưu, tập đoàn Trang thị trở thành của mình dễ như chơi cũng không phải là chuyện không thể. Nghĩ đến đây, Mộc Hãn thấy mình thật giống sói trắng (biểu tượng của sự tàn bạo máu lạnh), Mộc Hãn thầm nghĩ. Kỳ thực Tiêu Hòa Lễ nói không sai, Mộc Hãn xác thực có tiềm chất mỹ nhân rắn rết.
"Công ty cũng không toàn bộ là của tôi, tôi cần phải thương lượng với Trương phó tổng một chút." Kim Linh khó xử.
"Vậy các người cân nhắc một chút, tôi đi ra trước." Mộc Hãn cười đến quyến rũ cực kỳ với Kim Linh, sau đó rời khỏi phòng làm việc. Nàng biết Kim Linh nhất định sẽ đồng ý, bởi vì Kim Linh là người thông minh, đặt lợi ích lên hàng đầu.
Kim Linh nhìn khuôn mặt đẹp tinh xảo của Mộc Hãn, đột nhiên cảm thấy có chút ớn lạnh. 15% cổ phần của công ty, Mộc Hãn à, không phải đi cướp tiền chứ? Mộc Hãn yêu tiền như thế, sao lại rời khỏi Trang Ỷ Mộng, phải biết rằng tiền của Trang Ỷ Mộng nhiều đến nổi có thể dùng tiền đè chết người. Người đẹp lại nhiều tiền, cư nhiên còn có người không động tâm, lẽ nào tình yêu thật sự là vô giá sao? Nếu không phải sợ dì, Kim Linh còn muốn tới chỗ Trang Ỷ Mộng lừa chút tiền để tiêu. Bất quá tiền của Trang Ỷ Mộng không phải ai cũng có thể lừa, Trang Ỷ Mộng là cam tâm tình nguyện để cho Mộc Hãn tính kế, Kim Linh muốn tính kế nàng, phỏng chừng không có cửa.
Mộc Hãn trở về từ phòng làm việc của Kim Linh, rót hai ly cà phê, một ly cho mình, một ly đưa cho Tạ Khinh Dung.
Lúc Mộc Hãn vào phòng làm việc của Tạ Khinh Dung, Tạ Khinh Dung đang nhìn chằm chằm vào máy vi tính xem bản đồ tình trạng tiêu thụ.
"Dung Dung, mình pha cà phê cho cậu, thử đi." Mộc Hãn đặt cà phê lên bàn, còn mình dương dương tự đắc ngồi đối diện Tạ Khinh Dung bắt đầu uống cà phê.
"Cà phê không tốt cho dạ dày." Tạ Khinh Dung ngẩng đầu nhìn Mộc Hãn một chút, nhíu mày nói.
"Hiện tại chỉ thỉnh thoảng uống, cũng không uống thường xuyên." Có chút nghiện, chỉ là không vấn đề gì .
Tạ Khinh Dung đưa tay đến trước mặt Mộc Hãn, Mộc Hãn đơ ra, có chút không tình nguyện đưa cà phê cho Tạ Khinh Dung. Tạ Khinh Dung không khách khí mà tịch thu cà phê của Mộc Hãn, dù nàng không đe dọa nhưng Mộc Hãn vẫn nghe lời.
Tạ Khinh Dung nhẹ nhàng ngửi cà phê Mộc Hãn pha, tựa hồ rất thơm. Tạ Khinh Dung thật sự không khách khí mà uống.
"Dung Dung, thỉnh thoảng uống một chút không sao ..." Mộc Hãn giả vẻ thương cảm nói.
"Đừng để tôi phát hiện ra cậu bằng mặt không bằng lòng, lén tôi uống." Tạ Khinh Dung nhẹ giọng cảnh cáo Mộc Hãn.
Trước đây Mộc Hãn bằng mặt không bằng lòng bị Tạ Khinh Dung phát hiện, Tạ Khinh Dung đều áp dụng chiến tranh lạnh, không để ý tới Mộc Hãn, hơn nữa kéo rất dài, cho từ đó Mộc Hãn không dám bằng mặt không bằng lòng.
"Dung Dung, nhưng chính cậu cũng uống." Mộc Hãn nhìn Tạ Khinh Dung uống đến ngon lành, rất muốn uống...
"Chờ dạ dày của cậu tốt như của tôi thì tôi cho cậu uống." Tạ Khinh Dung thấy bản thân vẫn luôn là người rất tâm lý.
Mộc Hãn nghe xong sắc mặt càng u oán, người không ăn đồ ăn vặt, chuyên ăn các loại đồ tốt cho sức khỏe như Dung Dung thì dạ dày đương nhiên tốt, dạ dày của mình sao dám so cùng Dung Dung đây? Lẽ nào thực sự vô duyên với cà phê sao?
"Dung Dung, sau này mình tới nhà cậu ăn chung được không?" Mộc Hãn nhanh chóng thừa cơ tranh thủ phúc lợi.
"Không được." Tạ Khinh Dung làm sao không hiểu được tâm tư nho nhỏ kia của Mộc Hãn?
"Dung Dung, dạ dày người ta không tốt, cần điều dưỡng, ăn đồ bên ngoài không tốt." Mộc Hãn lại đánh bài thương cảm, dạ dày không tốt cũng có cái tốt.
"Ai bảo chính cậu thích tự hành hạ bản thân." Trước đây dạ dày của Mộc Hãn dưới sự điều dưỡng của mình đều tương đối tốt, hiện tại lại tới mức nằm viện, đều là do nàng tự làm tự chịu.
"Dung Dung!" Mộc Hãn làm nũng.
"Cậu rất nhàn rỗi sao?" Tạ Khinh Dung nhướn mi hỏi ngược lại, Mộc Hãn đã ở đây quấy rầy mình rất lâu, không cần làm việc sao?
"Đúng là rất nhàn." Thời gian đi làm Tiêu thụ rất linh hoạt.
"Tôi bận rộn nhiều việc, cho nên mời rời khỏi." Tạ Khinh Dung cũng không nghĩ tiếp tục để Mộc Hãn quấy rầy, như vậy thì mình không thể tĩnh tâm để làm việc.
"DungDung, vậy là đồng ý rồi nhé." Mộc Hãn tiếp tục chơi xấu
Hết chương 48
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...