Chương 30
Kim Linh thấy Trang Ỷ Mộng buông tha không đùa giỡn mình nữa liền đổi vai, đến phiên mình đùa bỡn nàng. Kim Linh giống như con rắn bám dính lên người Trang Ỷ Mộng, hai khỏa mềm mại đè ép lên thân thể Trang Ỷ Mộng. Cảm giác tốt đẹp thình lình xảy đến làm Trang Ỷ Mộng nhất thời chưa kịp phản ứng. Nên biết rằng, Trang Ỷ Mộng từ trước đến nay chỉ kết giao hai bạn gái. Người đầu tiên mới quen hơn một năm đã bị bắt chia tay, tiếp đó là sáu năm dài ‘nhà không giường trống’. Người thứ hai chính là Mộc Hãn, người tới giờ Trang Ỷ Mộng vẫn còn cảm giác. Nhưng Mộc Hãn trước mặt Trang Ỷ Mộng luôn rất lạnh lùng, hoàn toàn khác xa với Kim Linh nhiệt tình nóng bỏng.
Kim Linh thấy Trang Ỷ Mộng không phản ứng gì với hành động của mình liền được nước tiến tới, đặt tay Trang Ỷ Mộng lên ngực mình.
Trang Ỷ Mộng cảm thấy lòng bàn tay bỗng mềm mại ấm áp dị thường, tay giống như bị rắn cắn, lập tức rút trở về.
“Tránh xa tôi ra một chút!” Trang Ỷ Mộng cảnh cáo.
Nữ nhân luôn phức tạp, Kim Linh đặc biệt không thuộc dạng người có tính nhẫn nại cao. Lúc xưa, chỉ cần cô tùy tiện ngoắc ngón tay, hàng đống người lao tới. Chỉ riêng có Trang Ỷ Mộng, cô đã hi sinh lớn như vậy mà nàng còn làm ra bộ dạng không tình nguyện, làm như nàng là liệt nữ không bằng. Nếu không phải từng bị Trang Ỷ Mộng quăng lên giường hành hạ, mất hết nửa cái mạng, Kim Linh đâu dám khẳng định, Trang Ỷ Mộng thuộc dạng chậm nhiệt, bỏ thời gian khai phá nhất định sẽ thành người khả năng giương chiếu mạnh mẽ. Kim Linh muốn nhìn bộ dạng Trang Ỷ Mộng nằm dưới thân mình rên rỉ, kẻ kêu ngạo kia lộ ra bản chất dâm đãng vốn có, nhất định thập phần mê người. Nghĩ đến đây, Kim Linh còn có chút phấn khởi, thứ cảm giác này chưa từng có ai mang đến cho cô, nó mãnh liệt rồi lại cơ khát, giống như bị trúng độc vậy. Mà thuốc giải có lẽ là thân thể Trang Ỷ Mộng đi.
“Trang Ỷ Mộng, chẳng lẽ cô sợ đến gần tôi rồi sẽ mất kiềm chế mà yêu tôi?” Kim Linh làm dạng như tỉnh ngộ thông suốt cái gì.
Trang Ỷ Mộng nhìn Kim Linh vừa tự kỉ vừa vô sỉ, có gì đó thôi thúc nàng bóp chết cô ta. Dù thế giới này nữ nhân có chết sạch, nàng cũng tuyệt đối không yêu cái loại nữ nhân phóng đãng lại hoa tâm* như Kim Linh.
(*: Đa tình)
“Cô cứ quấn quít lấy tôi như thế này, ngược lại còn làm tôi nghĩ cô đang yêu tôi a.” Trang Ỷ Mộng phản kích.
Kim Linh không cho là đúng nở nụ cười, sau đó rời khỏi người Trang Ỷ Mộng, tới quày rượu cầm hai ly trở lại. Kim Linh trước khi đi ngủ có thói quen uống một ly rượu đỏ, vậy nên trong phòng nàng cất không ít loại rượu này.
“Uống chút rượu đi?” Kim Linh tuy miệng đang hỏi nhưng tay cầm hai ly, một ly là cho Trang Ỷ Mộng, đương nhiên muốn làm chuyện xấu.
Trang Ỷ Mộng thu hồi điệu bộ lả lơi làm Trang Ỷ Mộng nhìn vừa mắt một chút, không từ chối ly rượu Kim Linh đưa tới. Mộc Hãn sau khi rời khỏi thì nàng cũng ít uống rượu, vì phải làm việc, vả lại thân phận không cho phép bản thân phóng túng cho nên đều cố khắc chế. Hai lần say rượu bị Kim Linh bắt gặp là ngoại lệ.
“Cô thích Mộc Hãn vì cái gì? Nàng xinh đẹp hơn tôi sao?” Kim Linh tò mò hỏi.
“Em ấy mọi thứ đều tốt hơn cô.” Trang Ỷ Mộng thấy Kim Linh thật nhiều chuyện. Kim Linh là dạng người tùy tính, hay đùa bỡn tình cảm, đối diện với mọi việc qua bộ mặt bất cần đời, Trang Ỷ Mộng trước giờ không thích dạng nữ nhân như thế.
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Kim Linh không phục.
“Còn chưa muốn buông tay?” Kim Linh lắc nhẹ ly rượu hỏi.
Trang Ỷ Mộng không trả lời, chỉ tiếp tục uống rượu. Nàng đối với Mộc Hãn là muốn buông mà không nỡ, biết rõ đoạn tình cảm này hết hi vọng, nhưng tình cảm a, đâu phải nói hết yêu là hết liền ngay được.
Kim Linh có ý muốn giậu đổ bìm leo, như hồ ly tinh liên tục chuốc say vua Trụ, đến nỗi khuôn mặt trắng nõn Trang Ỷ Mộng nhiễm một tầng ửng đỏ.
“Tôi có cách giúp cô quên nàng.” Kim Linh xấu xa thì thầm bên tai Trang Ỷ Mộng.
“Cách gì?” Trang Ỷ Mộng mờ mịt nhìn Kim Linh.
“Cùng tôi làm-tình.” Cuối cùng Kim Linh cũng nói ra ý đồ đáng khinh của mình.
Trang Ỷ Mộng nhìn Kim Linh, kỳ thực làn da Kim Linh không trắng nõn như Mộc Hãn, nhưng ngũ quan đặc biệt tinh xảo, tựa như con lai, tỉ lệ cơ thể chuẩn không bàn cãi. Lại nhiệt tình như lửa, đêm đó trên giường rất mãnh liệt, có thể nói thân thể Kim Linh với nàng cũng có chút hấp dẫn, nếu chỉ vì lên giưỡng, Kim Linh là lựa chon tối ưu nhất. Trang Ỷ Mộng do dự, nàng chần chờ tự hỏi liệu có nên phóng túng chính mình, giống như việc uống rượu giải sầu, nhưng nàng chính là không muốn cùng Kim Linh dây dưa mờ ám.
Kim Linh là cao thủ tình trường, liếc mắt một cái cũng biết Trang Ỷ Mộng dao động. Cô thừa thắng tiến lên, lập tức cởi hết quần áo trên người, dáng người nóng bỏng phút chốc hiện ra không sót chút gì. Trang Ỷ Mộng bản năng đứng hình tại chỗ, nàng vẫn cảm thấy cùng Kim Linh dây dưa như vậy hậu hoạn khó lường.
Kim Linh hiểu Trang Ỷ Mộng không phải không có hứng thú với thân thể mình. Có dục vọng là tốt rồi. Kim Linh làm càn ngồi lên đùi Trang Ỷ Mộng, vòng tay qua cổ nàng, hướng tai Trang Ỷ Mộng thổi hơi nóng, vươn đầu lưỡi liếm láp cổ Trang Ỷ Mộng.
Thân thể Trang Ỷ Mộng cứng lại, ly rượu trên tay hơi run run.
Kim Linh là cao thủ tán tỉnh, điểm ấy là chẳng thể nghi ngờ. Qua lần trước biết tai Trang Ỷ Mộng là bộ phận nhạy cảm liền chăm chăm công kích lỗ tai nàng. Kim Linh ngậm lấy vành tai Trang Ỷ Mộng, sau đó đem đầu lưỡi vói vào trong lộng liếm. Lỗ tai truyền tới cảm giác tê dại làm Trang Ỷ Mộng dựng đứng lỗ chân lông.
Kim Linh thấy cơ thể Trang Ỷ Mộng phản ứng lớn như vậy có chút ngạc nhiên, đoán chắc có lẽ thân thể này chưa được Mộc Hãn cặn kẽ khai phá. Cũng đúng thôi, dù sao Mộc Hãn đâu yêu Trang Ỷ Mộng, làm gì có tâm tư khai phá chứ. Kim Linh cảm thấy mình thực may mắn, bởi Mộc Hãn rời bỏ Trang Ỷ Mộng nên mình mới có cơ hội chạm tới hòn ngọc thô này.
Trang Ỷ Mộng bị trêu chọc như thế, tuy thân thể có cảm giác nhưng lý trí vẫn còn. Nàng nghĩ không nên cùng người này dang díu, làm thế chẳng khác nào mình với Kim Linh thuộc cùng loại người, cho nên quyết định đẩy Kim Linh ra, chật vật chạy khỏi phòng.
Kim Linh cứ tưởng khối thịt béo này hôm nay có thể ăn vào. Ai dè mình xem nhẹ tư tưởng Trang Ỷ Mộng, thấy Trang Ỷ Mộng chạy trối chết ra ngoài, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười tà ác, đem ly rượu Trang Ỷ Mộng uống dở một hơi cạn sạch. Cũng tốt, đồ ngon thì nên từ từ nhấm nháp mới có thể thưởng thức một cách trọn vẹn nhất. Nhưng cứ bị đói khát kiểu này, khi được ăn nhất định phải lấy cả vốn lẫn lời mới được.
.
.
Trang Ỷ Mộng áp chế thân thể bị Kim Linh châm ngòi nóng rực, nếu không phải lúc nãy kịp thời chạy khỏi chắc sẽ cùng Trang Ỷ Mộng lên giường lần hai. Trang Ỷ Mộng xoa xoa thái dương, nàng rốt cuộc bị làm sao vậy, chẳng lẽ sau khi bị Mộc Hãn vứt bỏ liền sa đọa tới mức cùng nữ nhân póng đãng kia quan hệ? Nàng chẳng phải ghét nhất loại phụ nữ trơ trẽn, sao lại có thể cùng cô ta thông đồng làm bậy? Tuyệt đối không thể!
--------------oOo-------------
Tạ ba thích uống rượu, Mộc Hãn mua cho ông một chai rượu quý, Tạ ba luyến tiếc uống nên tìm một ngăn tủ cất riêng. Tạ ba rất vui liền kéo theo Mộc Hãn uống rượu.
Tạ Khinh Dung không thích uống rượu, trước đây Tạ ba cho nàng uống thử một ít, hương vị cay nồng làm nàng từ nay thề không đụng tới. Vì lẽ đó nên Tạ ba khi uống rượu luôn đặc biệt cô độc. Nhưng Mộc Hãn lại khác, hơn nữa mọi loại rượu đều uống qua. Hai người vừa uống vừa nói, vui vẻ tới cỡ nào, cho nên Tạ ba hôm nay hứng trí rất nhiều.
Mộc Hãn ở lại Tạ gia cả ngày, mắt thấy trời sắp tối liền giả vờ xin phép trở về. Mà về thì cứ về, còn tặng thêm một câu phải về khách sạn. Vợ chồng Tạ gia đâu nỡ cho nàng về, cho nên khỏi nói, Mộc Hãn bị giữ lại.
Tạ gia vẫn như trước kia, chỉ có hai phòng. Ngày xưa buổi tối Mộc Hãn chính là ở lại phòng Tạ Khinh Dung. Giờ đây, dù Tạ Khinh Dung vạn lần không muốn nhưng cũng hết cách.
Mộc Hãn rất quen thuộc với phòng Tạ Khinh Dung, giấy dán tường vẫn như trước kia, ngay cả đèn bàn cũng thế. Mộc Hãn chạm tới những vật quen thuộc, lòng cảm thấy thực ấm áp. Chính là bàn học luôn có khuôn hình, mở ra là hình mình cùng Dung Dung chụp chung, nghĩ tới Dung Dung cất nó đi liền có chút mất mát.
Tạ Khinh Dung tắm rửa xong đi ra nhìn thấy Mộc Hãn ngồi đó ngẩn người, kí ức đột nhiên trở về, dường như Mộc Hãn trước đều luôn ngồi đó ngẩn người.
“Cậu có mang áo ngủ sao?” Tạ Khinh Dung thản nhiên hỏi.
“Không có.” Mộc Hãn nghe thấy giọng nói Tạ Khinh Dung, lấy lại tinh thần trả lời.
Tạ Khinh Dung bất đắc dĩ đem áo ngủ của mình đưa cho Mộc Hãn. “Cậu mau đi tắm.”
“Ừ.” Mộc Hãn nhận lấy áo ngủ bước vào phòng tắm. Lúc đóng cửa, cô lấy áo ngủ Tạ Khinh Dung ngửi ngửi. Ừm, đúng là có hơi thở của Tạ Khinh Dung, hơi thở làm cho nàng mê luyến.
Hết chương 30
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...