Chương 22
“Dung Dung, Mộc Hãn hôm nay không có tới đi làm, chân bị thương hình như khá nghiêm trọng.” Kim Linh trước mặt Tạ Khinh Dung làm ra vẻ thật sự lo lắng, ‘mèo chiêu tài’ mới chỉ đến công ty mình hai tháng mà bị thương hai lần, bộ nói mỹ nhân thì hay gặp tai nạn hay sao?
“Kim tổng, nếu không có việc gì nữa, tôi xin ra ngoài trước.” Tạ Khinh Dung cho rắng mấy việc đó không liên quan đến mình.
“Đúng là ý chí sắt đá.” Kim Linh nhìn Tạ Khinh Dung xoay người rời đi nhẹ nhàng nói thầm một câu, mà âm lượng làm cho Tạ Khinh Dung hoàn toàn nghe thấy.
Ý chí sắt đá, Tạ Khinh Dung cũng thật mong mình có ý chí sắt đá thì tốt rồi.
Tạ Khinh Dung trở về phòng, phát hiện điện thoại đặt trên bàn có một tin nhắn chưa đọc.
“Dung Dung, chân sưng to nhìn xấu xí quá.” Tin nhắn đương nhiên là do Mộc Hãn gửi, Tạ Khinh Dung không hề lưu số Mộc Hãn vào danh bạ. Nhưng trí nhớ cô vô cùng tốt, nhìn một hai lần liền nhớ kĩ số nàng.
Tạ Khinh Dung xem xong tin liền ném điện thoại sang một bên, mở máy vi tính chuyên tâm làm việc. Nửa tiếng sau, cô lại nhận thêm một tin nhắn nữa từ Mộc Hãn.
“Ở nhà chán quá, mình muốn đi làm!”
Tạ Khinh Dung khẽ nhíu mày nhưng vẫn đặt điện thoại qua chỗ khác. Cô nhận tin nhắn từ Mộc Hãn, trừ một lần kia, cô chưa bao giờ trả lời thêm tin nào nữa.
Tạ Khinh Dung một lần nữa nhìn vào biểu đồ công ty Hoàng Kim, năm phút trôi qua mà không có biện pháp nào tập trung, cô cầm lấy di động do dự một lát. Người này bị thương ngay chỗ lần trước vết thương mình xô ngã, cái này ít nhiều một phần lỗi do mình đi. Tạ Khinh Dung tìm cớ thật tốt xong liền nhắn tin trả lời cho Mộc Hãn.
“Nếu nghiêm trọng như vậy thì tới bệnh viện đi.” Lúc ấn nút gửi, cô vẫn hơi do dự.
Mộc Hãn tuy đã bôi thuốc nhưng chân vẫn sưng đỏ lợi hại, chỉ có thể nằm nhà dưỡng thương, sau đó nhắn tin cho Tạ Khinh Dung. Dung Dung tuy chưa trả lời tin nào của mình nhưng nghĩ đến nàng đang đọc cũng thấy ấm lòng. Một ngày nhắn hai tin, nhắn nhiều sợ gây phản tác dụng, bình thường vẫn luôn nhắn trước khi ngủ. Nhưng hôm nay thật sự quá chán cho nên Mộc Hãn nhịn không được nhắn hơn.
Nhưng bất ngờ, năm phút sau Dung Dung lại trả lời tin mình nhắn, Mộc Hãn nhìn tin nhắn được gửi tới, mở ra xem rồi lập tức hồi âm.
“Nhưng thật sự nhàm chán quá a!” Mộc Hãn nhìn tin nhắn ngây ngô cười.
Tạ Khinh Dung đọc tin nhắn, biết Mộc Hãn chỉ càu nhàu chứ không bốc đồng đến nỗi đi làm thật liền không trả lời nữa.
“Dung Dung, cậu làm xong đến thăm mình được chứ? Nhà mình ở khu X lầu….” Mộc Hãn được một muốn hai lại nhắn thêm một tin. Đáng tiếc trừ tin lúc nãy, Tạ Khinh Dung không hề nhắn lại thêm nữa.
Mộc Hãn cảm thấy Dung Dung là đang mềm hóa, tuy xu hướng có chút chậm nhưng tóm lại là tốt.
So với Mộc Hãn, có người đang rất bực mình, người này chính là Kim Vi Vi. Cô về nhà đã vạch hẳn cả một kế hoạch đối phó hồ ly tinh, thế mà hôm nay hồ ly tinh lại không đến công ty, Kim Vi Vi đang hừng hực nhiệt tình muốn đối phó hồ ly tinh, làm sao bây giờ?
“Chị, mau đuổi việc con hồ ly tinh Mộc Hãn a, cho cô ta trở về công ty chị họ làm đi!” Kim Vi Vi vọt vào phòng Kim Linh, khí thế ngất trời nói, tuy rằng mình so với Mộc Hãn hơn thua thiệt, bị tự ti làm cô uống nhiều thêm hai hộp sữa, nhưng cô vẫn không ngại cùng hồ ly tinh cạnh tranh a.
“Sao vậy?” Kim Linh nhìn Kim Vi Vi chu chu miệng, hai ngày trước nhóc còn nói Mộc Hãn hòa đồng tốt bụng mà, sao giờ lại biến thành hồ ly tinh rồi?
“Cô ta câu dẫn Nhiễm Nhiễm, trong nhà vệ sinh còn…” Kim Vi Vi vẻ mặt tức giận.
“Trong nhà vệ sinh xảy ra chuyện gì hả?” Kim Linh hứng thú tò mò hỏi.
“Hai người đó… hai người đó…” Tình huống thế nào gọi là không thuần khiết, cô thật không hiểu rõ lắm, theo cô biết, cởi hết ôm nhau chính là không thuần khiết, hôm qua Mộc Hãn cùng Nhiễm Nhiễm y phục không chỉnh tề lại ôm nhau, đúng, như vậy là không thuần khiết, là vô cùng mờ ám.
“Hai người đó làm việc không trong sáng!” Kim Vi Vi hơi tức giận, mình tới giờ còn chưa từng cùng Nhiễm Nhiễm đụng chạm này nọ, Mộc Hãn như thế nào ra tay trước rồi?
“Như thế nào gọi là không trong sáng?” Kim Linh rất ngạc nhiên, trong mắt Vi Vi cái gì gọi là không thuần khiết? Theo cảm nhận của Kim Linh, Kim Vi Vi chỉ là đứa con nít lớn xác.
“Hai người đó quần áo lộn xộn ôm nhau.” Kim Vi Vi càng nói càng sinh khí.
“Cởi hết sao?” Kim Linh chẳng cách nào tin nổi, mèo chiêu tài cùng em họ nhà mình có gian tình? Con mèo chiêu tài kia ngay cả ngự tỷ Trang Ỷ Mộng còn bỏ, cớ gì lại xem trọng mặt than a? Kỳ thật đứa em họ mặt than kia luôn coi trọng mấy người thiếu trưởng thành, điển hình là Vi Vi. Hơn nữa, tuy ngoài mặt Trương Tập Nhiễm luôn độc mồm độc miệng với Vi Vi, nhưng từ nhỏ đến lớn, mỗi khi mình ăn hiếp Vi Vi là Nhiễm Nhiễm lại đứng ra bảo vệ. Ví dụ chứng minh, từ lúc Nhiễm Nhiễm quen biết Vi Vi, tiền tiêu vặt của cô nhóc không còn bị mình lừa mất nữa.
Cởi hết, cái đó là sư phụ của không thuần khiết a.
“Thật ra cái này còn chưa tính, chân chính không thuần khiết đâu chỉ cởi hết ôm nhau là xong, còn rất nhiều chuyện phải làm nha.” Kim Linh ra vẻ thần bí nói với Kim Vi Vi.
“Còn làm chuyện gì nữa?” Kim Vi Vi hỏi, mấy chuyện này vượt qua phạm vi tri thức của cô, trong phim chẳng phải luôn thế sao, hôn nhau xong cởi hết quần áo, bay lên giường trùm mền, thế là tới trời sáng.
“Thì… còn phải vuốt ve toàn thân, sau đó rên rỉ, hôn ngực….” Kim Linh nhìn bộ dạng tò mò của Kim Vi Vi, cảm giác tội lỗi dâng trào ngậm miệng lại.
Thì ra không chỉ có hôn miệng mà còn có hôn ngực, nhưng là Nhiễm Nhiễm ngực nhỏ vậy hôn vào có giống ăn đậu? Nếu Trương Tập Nhiễm mà biết Kim Vi Vi suy nghĩ cái gì, khẳng định sẽ hắc tuyến đầy đầu. Mà Nhiễm Nhiễm hôn ngực mình thì sao đây? Khó khi nào Kim Vi Vi dùng tư duy suy ngược, tưởng tượng đến cảnh đó, Kim Vi Vi tự nhiên vô cùng ngượng ngùng, mặt đỏ như đít khỉ.
Kim Linh nhìn Kim Vi Vi mặt đỏ bất thường, biết đứa nhỏ này tới tuổi này đương nhiên cũng có nhu cầu. Kim Linh bỗng nhiên có cảm giác như con gái mình trưởng thành rồi.
“Còn có…hôn cái gì nữa?” Kim Vi Vi mặt đỏ như máu, vô cùng hứng thú với kiến thức người lớn, quên mất tiêu mình đến phòng Kim Linh là để đuổi việc tiểu tam*.
(*: người thứ ba)
“Em lớn lên rồi sẽ biết.” Kim Linh nói cho có lệ, đứa nhóc này đơn giản, tùy tiện nói này nọ một chút cho qua chuyện.
“Gạt người, chị cứ nói vậy mãi, người ta đã hai mươi lăm tuổi rồi!” Kim Vi Vi kháng nghị. Từ nhỏ tới giờ, khi Kim Linh hết biết nói tiếp cái gì liền xài chiêu này.
Nhóc từ nhỏ chỉ lớn ngực chứ đâu lớn đầu, Kim Linh lầm bầm nói, cũng không dám nói lớn vì cô cô đã hạ lệnh không được là ô uế đầu đứa nhỏ ngây thơ này. Cô cô quá bảo vệ Vi Vi, Vi Vi đã hai mươi lăm tuổi, cũng nên có bạn trai hại bạn gái rồi, dù chẳng mấy thông minh, nhưng thân thể phát triển so với ai đều hơn hẳn, ở trên giường chắc chắc là vưu vật*, đặc biệt là giọng nói thanh thanh thanh lạc lạc đó, nhất định tuyệt với. Kim Linh suy nghĩ thật đáng khinh. Thật ra nếu không phải vì cô cô, Kim Linh đã dạy dỗ thật tốt Kim Vi Vi rồi.
(*: bảo vật, đồ tốt)
“Vi Vi, em trở về hỏi cô chú đi.” Kim Linh ác ý thú vị nói, đứa em này về mà hỏi cô cô vấn đề đó, hẳn biểu tình cô cô sẽ rất đáng xem đây.
Hết chương 22
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...