Chương 19
Trên bàn cơm lại im lặng một hồi lâu, Mộc Hãn không có cách nào phá vỡ cục diện này, có đôi khi, biết rõ người mình yêu đang ở bên cạnh mình, nhưng cảm giác xa cách chẳng thể chạm tới, cái cảm giác này khiến Mộc Hãn bất lực. Chỉ có mùi hương quen thuộc này mới cho cô chút an ủi, Mộc Hãn yên lặng ăn món Tạ Khinh Dung mới làm.
Tạ Khinh Dung múc một chén canh để trước mặt Mộc Hãn, “Cô uống xong chén canh này thì sẽ đỡ hơn, bây giờ cô không nên ăn quá nhiều mà nên chia thành ăn nhiều bữa.” Tạ Khinh Dung thản nhiên nói.
Mộc Hãn ngẩng đầu nhìn Tạ Khinh Dung, bỏ qua mất mác vừa rồi trong lòng rất vui vẻ, Dung Dung vẫn còn quan tâm mình.
“Chẳng qua là tôi không muốn dạ dày cô lại xuất huyết phải nhập viện, sau đó lại làm phiền đến tôi thôi.” Tạ Khinh Dung nhanh chóng né tránh ánh mắt sáng ngời của Mộc Hãn, cô chỉ không muốn Mộc Hãn gây phiền toái cho mình.
“Dung Dung.” Mộc Hãn do dự một hồi lâu mới mở miệng.
“Sao?” Giọng nói của Tạ Khinh Dung không nóng không lạnh.
“Chúng ta làm hòa nha.” Mộc Hãn lấy hết can đảm nói, trong lòng vô cùng thấp thỏm bất an.
Tạ Khinh Dung ngẩng đầu, lạnh lùng liếc Mộc Hãn một cái, cũng không có trả lời.
Dũng khí của Mộc Hãn lập tức teo rút, cũng không dám nói nữa, mặc dù đã lường trước được kết quả nhưng không biết sao, Mộc Hãn vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Cơm nước xong, Tạ Khinh Dung liền lập tức hạ lệnh trục khách, Mộc Hãn cũng không có mặt dày đòi ở lại, vì bước tiến sau này , ngoan ngoãn đi vẫn hơn.
Trên đường lái xe về nhà, tâm tình Mộc Hãn rất tốt, ít nhất có thể cùng ăn tối với Dung Dung, băng dày ba thước, chỉ có thể từ từ mà hòa tan Dung Dung.
Chuông điện thoại di động vang lên, Mộc Hãn liếc nhìn màn ảnh trên di động, là Trang Ỷ Mộng gọi điện, từ lần đó, Trang Ỷ Mộng xác thực đã lâu không xuất hiện , ngay cả gọi điện cũng ít đi.
“Có chuyện gì sao?” Mộc Hãn thu lại tâm trạng vui vẻ, giọng nói bình thản hỏi…………
“Tối mai là sinh nhật dượng tôi, em có tới không?” Trang Ỷ Mộng mời Mộc Hãn, lúc trước khi hai người còn quen nhau, những bữa tiệc như vậy thường là cùng nhau đi.
“Không, tối mai có việc bận.” Trước kia sở dĩ tham gia những bữa tiệc xã hội thượng lưu như vậy đơn giản chỉ vì mục đích công việc, muốn biết nhiều hơn về những người có lợi cho mình. Đi theo Trang Ỷ Mộng ba năm, người quen biết cũng đủ dùng rồi, cô không cần Trang Ỷ Mộng làm bàn đạp nữa, cũng không muốn xem Trang Ỷ Mộng như bàn đạp .
“Hãn, em dự định triệt để vạch rõ ranh giới với tôi sao?” Trang Ỷ Mộng dừng một chút, đã khai thác hết giá trị lợi dụng trên người mình rồi sao?
“Ỷ Mộng, mặc dù tôi quen chị là có mục đích, mấy năm nay chị chăm sóc tôi, tôi thật sự rất cảm ơn chị, cho nên không muốn lợi dụng chị, cũng không muốn dây dưa với chị nữa.” Mộc Hãn nói ra hết tất cả suy nghĩ trong lòng.
“Ngay cả làm bạn bè cũng không được sao?” Trang ỷ Mộng nắm chặt di động, nàng không ngại bị Mộc Hãn lợi dụng, nàng cũng không quan tâm Mộc Hãn có yêu mình hay không, và nàng cũng không muốn Mộc Hãn rời đi…..
“Ỷ Mộng, cần gì phải tự lừa mình dối người chứ?” Mộc Hãn sắc bén hỏi.
“Cũng đúng.” Trang Ỷ Mộng cúp máy ném di động vào góc tường, với điều kiện của Trang Ỷ Mộng nàng, nghĩ muốn dạng nữ nhân nào mà chẳng có, đâu cần phải ‘không có Mộc Hãn là không được’, nàng quyết định bước ra khỏi thế giới của Mộc Hãn, giữ lại một chút tự tôn sau cùng. Thật ra thì khi mới bắt đầu, nàng quả thật chính là thích vẻ đẹp của Mộc Hãn, nhưng chỉ có xinh đẹp thôi thì vẫn chưa đủ để thành tình yêu, nàng yêu chính là tính cách cố chấp của Mộc Hãn, khăng khăng một mực hướng về phía Tạ Khinh Dung kia. Vừa mới bắt đầu là yêu sự chung tình Mộc Hãn, nhưng về sau sự chung tình ấy lại trở thành vũ khí tra tấn nàng. Trang Ỷ Mộng vẫn luôn muốn có được một tình yêu chuyên nhất, với một người có thể sống chết vì nàng, nàng cũng giống như Mộc Hãn vậy, đối với tình cảm vô cùng nghiêm túc.
Mộc Hãn đã không nghe thấy âm thanh gì, mà cô không quá để ý, chỉ gở tai nghe trên tai xuống tiếp tục lái xe về nhà, cô cũng không lo lắng Trang Ỷ Mộng, Trang Ỷ Mộng là một nữ nhân chín chắn và cũng là một nữ nhân kiêu ngạo, biết cách điều chỉnh tâm tình của mình.
Trang Ỷ Mộng mất ngủ, kể từ khi Mộc Hãn rời đi, nàng luôn ngủ không được ngon giấc lắm, nhưng nàng nhất định phải phấn chấn tinh thần lên, sáng mai còn có một cuộc họp, buổi trưa có hẹn với khách hàng, buổi tối lại phải tham dự tiệc sinh nhật của dượng, lịch trình kín mít, không có thời gian rãnh để cho nàng chữa trị vết thương lòng. Trang Ỷ Mộng đứng lên, nhìn bản thân trang điểm trong gương, mặc dù vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng lại có vẻ mệt mỏi, có lúc, nàng thật muốn không nhất thiết phải đối với tình cảm và những thứ khác nghiêm túc như vậy, giống như Kim Linh chẳng hạn, luôn vui vẻ tận hưởng lạc thú trước mắt, nhớ đến Kim Linh, nàng bản năng nhíu mày một cái, rất nhanh nàng đã quăng ra sau ót, nhanh chóng mặc đồ xong, điều chỉnh mình đến trạng thái tốt nhất lái xe đến công ty, vùi mình trong bận rộn.
Sinh nhật của chú, Kim Linh còn để ý hơn Kim Vi Vi, sáng sớm liền lôi kéo Kim Vi Vi cùng nhau trở về Kim gia, thay xong dạ phục, cô ăn mặc cực kỳ lẳng lơ gợi cảm, làn da mật ong, ngũ quan cuồng dã, thoạt nhìn giống như mấy cô nàng ngoại quốc nóng bỏng, hai chị em vừa xuất hiện ở bữa tiệc liền thu hút từng đợt ong bướm, Kim Linh ở giữa sự nghênh đón của đông đảo anh tài đẹp trai giỏi giang, ánh mắt thường xuyên nhìn chằm chằm cửa chính, rõ ràng là đang chờ Trang Ỷ Mộng.
Kim Vi Vi có chút bối rối trốn ở bên người ba mẹ, sợ bị một đám động vật giống đực vây quanh. Trang Văn Huệ khí chất nữ vương cường đại cùng với Kim Phong khí chất cường đại quốc vương, khiến cho những nam nhân nhìn chằm chằm Kim Vi Vi rất kiêng kỵ. Thật ra thì bộ dáng của Kim Vi Vi cũng không giống như Trang Văn Huệ mà giống Trang Ỷ Mộng hơn, ngay cả khí chất cũng có chút tương tự…
“Linh Linh, con qua đây.” Trang Văn Huệ vẫy tay với Kim Linh – người đang bị một đám nam nhân tán tỉnh nhưng không hề thấy vui. Kim Linh thấy nữ vương gọi mình, vội vàng bỏ lại các anh tài bên cạnh, đi tới trước mặt Trang Văn Huệ, dịu ngoan như chú cừu nhỏ.
“Cô cô.” Kim Linh nhu thuận gọi, từ bé Kim Linh ai cũng không sợ, chỉ sợ một mình Trang Văn Huệ, thuở nhỏ khi nói chuyện với Trang Văn huệ, cô luôn cảm thấy vô cùng áp lực, hồi nhỏ bản chất Kim linh rất tinh ranh, không ít chuyện nịnh hót, thường hay lừa gạt ông bà nội còn có ba mẹ nghe theo, nhưng mà chiêu này của cô không có tác dụng với Trang Văn Huệ. Dù mình làm động tác nhỏ nào cũng trốn không thoát pháp nhãn của của vị cô cô này, sự lợi hại của cô cô chưa dừng lại ở đó, Kim gia từ trên xuống dưới đều rất bội phục thủ đoạn cao tay của bà, đặc biệt là mẹ mình, cực kỳ nghe lời cô em dâu này, Kim Linh từng hoài nghi mẹ mình cùng cô cô có phải hay không có gian tình với nhau!?
“Nghe nói Vi Vi đang làm ở công ty con hả?” Trang Văn Huệ nhíu mày hỏi, ánh mắt xuyên thấu Kim Linh làm Kim Linh nổi hết da gà.
“Dạ, là con tự muốn làm ở công ty chị.” Kim Vi Vi nhảy ra tự hào nói.
“Có con ở đây, cô cô cứ yên tâm giao cho con đi.” Kim Linh nịnh hót nói, trời mới biết, cô một chút cũng không muốn dính vào đứa nhóc phiền toái này.
“Tại sao đột nhiên muốn đi làm?” Trang Văn huệ ánh mắt dịu dàng nhìn con gái, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều.
Kim Linh vô cùng hâm mộ ghen tỵ với Kim Vi Vi, từ nhỏ Kim Vi Vi được xem như đóa hoa yêu kiều được yêu quý che chở lớn lên, còn vận mệnh của mình giống như cỏ dại, phân biệt đối xử trắng trợn.
“Người ta không muốn bị coi là sâu gạo*.” Kim Vi Vi hào hùng nói.
Trang Văn Huệ mặc dù bề ngoài dung túng con gái, nhưng trong lòng là nghĩ con gái nhất thời động kinh, bà làm sao không biết được, con gái bà sinh nó cỡ nào vô dụng, chẳng qua sợ đứa nhỏ này chịu không nổi đả kích, được rồi, mặc dù Linh Linh từ nhỏ không ít lần ăn hiếp Vi Vi, nhưng ở bên ngoài cũng rất che chở Vi Vi, tuyệt đối sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất.
“Mộc Hãn đang làm ở công ty con sao?” Trang văn huệ chuyển sang đề tài khác.
Kim Linh sửng sốt, Mộc Hãn làm ở công ty mình, cô cô cũng biết, chẳng lẽ cô cô vẫn luôn biết Mộc Hãn quen với Trang Ỷ Mộng sao? Nhưng suy nghĩ một chút thì cũng đúng, Mộc Hãn vốn là một đại tướng của Trang thị, Mộc Hãn thân cận với Trang Ỷ Mộng như vậy, Trang Ỷ Mộng lại hướng Mộc Hãn gần như móc tim móc phổi ra như thế, không phát hiện ra mới lạ. Chẳng qua là cô cô sẽ cho phép Trang Ỷ Mộng là les sao? Trang Ỷ Mộng không phải là huyết mạch duy nhất của Trang gia sao?
“Dạ, nàng là quản lý tiêu thụ của công ty con.” Kim Linh thành thật trả lời.
“Nàng đến chỗ con cũng tốt.” Trang Văn Huệ lạnh nhạt nói một câu.
Kim Linh dám khẳng định cô cô biết rất rõ lòng của Trang Ỷ Mộng, chỉ là có chút chuyện không tiện nói ra trước mặt, cũng không thể chọc thũng tầng giấy mỏng kia, cô khẳng định cô cô cũng không thích Mộc Hãn ở bên cạnh Trang Ỷ mộng lắm.
Lúc này Trang Ỷ Mộng đến, một thân dạ phục màu đen càng khiến cho làn da trắng nõn của Trang Ỷ Mộng càng thêm trắng hơn, đôi khuyên tai dài tới chiếc cằm nhọn, dáng người lồi lõm rõ ràng, cao hơn mình một chút, cộng thêm đôi giày cao gót, đè ép xuống không ít nam nhân dáng cao. Kim Linh đã chờ Trang Ỷ Mộng thật lâu, rốt cục cũng xuất hiện, trong lòng Kim Linh khắc chế không được nhộn nhạo.
Trang Ỷ Mộng đi đến chào hỏi Kim Phong trước rồi mới qua bên này gặp Trang Văn Huệ
“Chào dì, Vi Vi.” Trang Ỷ Mộng một lần kêu Trang Văn Huệ cùng Kim Vi Vi, nhưng lại đối với đang đứng bên cạnh Kim Linh giả ngu không thấy.
Hết chương 19
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...