Thẩm Thời Thích đứng ra làm sáng tỏ scandal, ngôn từ rõ ràng thể hiện sự bảo vệ đối với ái thê, bộ dáng hoàn toàn giận dữ vì người trong lòng. Một viên đá lại dấy lên sóng lớn ngập trời, trên internet lại xuất hiện không ít topic suy đoán thân phận kiều thê của Thẩm Thời Thích, mà có mấy cái trong ấy thật sự đoán ra được Cốc Vũ.
Cốc Vũ mặt đỏ tới mang tai xem những phân tích cẩn thận trên internet kia, lắc đầu cảm thán, có những người thật là… quá lợi hại. Có rất nhiều chi tiết nhỏ chính cậu cũng không chú ý tới, vậy mà lại bị phóng viên kéo tơ bóc kén, lần theo nhiều manh mối liên tiếp mà phán đoán ra. Có mấy người thậm chí còn suy được cậu trước đây đã được Thẩm Thời Thích tài trợ rồi hai người phát triển tình cảm từ đó, từng chi tiết yêu đương đều được biên soạn đến hợp tình hợp lý.
Hôm đó là ngày Cốc Vũ tới báo danh tại đoàn làm phim. Hách Song Bằng đảm nhiệm lái xe, trong lúc chờ đèn đỏ, anh ta nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cứng nhắc của Cốc Vũ, nở nụ cười, “Thẳng thắn công khai thì thế nào?”
Cốc Vũ không nghĩ Hách Song Bằng lại nhìn tới mình, sợ mất hồn vía giật nảy mình mà bị sặc. Hách Song Bằng nhanh chóng vỗ vỗ lưng cậu, dở khóc dở cười, “Nói đùa cậu thôi, ai, cậu… Có muốn uống nước không?”
Cốc Vũ vì sặc mà ho đến mức mặt cũng đỏ lên. Cậu vung vung tay, khó khăn nói, “Không sao… Xe trước chạy rồi…”
Hách Song Bằng vừa lái xe vừa cười, “Không công khai cũng không có chuyện gì cả. Hiện tại so với công khai cũng không khác nhau quá nhiều. Mà cũng phải cảm ơn cậu, nhờ phúc của cậu, tiền lương của tôi giờ cũng là từ bên Thẩm tổng. Bên đó trả lương rất nhanh, không giống chúng ta bên này, một khoản tiền thôi mà cũng lê thê mất thời gian, chậm muốn chết… Đúng rồi, lúc trước liên lạc tôi có nghe nói, buổi tối có khả năng đoàn làm phim sẽ tụ tập, cậu đi không?”
Cốc Vũ hơi khó xử, “Hôm nay hình như là chủ nhật, tiên sinh… đã đặt chỗ ở nhà hàng Lâm Hải rồi.”
“Không sao không sao, cậu có hẹn rồi thì cứ đi thôi.” Hách Song Bằng cười hì hì, “Thẩm tổng cũng thật lãng mạn.”
Trong nháy mắt Cốc Vũ đã hiểu rõ Hách Song Bằng đang nói gì, cậu đỏ mặt tới mang tai giải thích, “Không không không! Chỉ là tối nay bên đó có pháo hoa, tiên sinh nói tầm nhìn ở đó xem pháo hoa rất tốt.” Cốc Vũ không nói ra một nửa còn lại. Nguyên văn lời nói của Thẩm Thời Thích khi ấy là…
Bên kia cảnh rất đẹp, tôi sẽ cho người bắn pháo hoa cho cậu ngắm, thuận tiện nói một chuyện cho cậu biết.
Tinh thần Cốc Vũ từ tối hôm qua đã bắt đầu không yên, không biết Thẩm Thời Thích sẽ nói với cậu cái gì.
Đi nhà hàng, ngắm pháo hoa, đây không lẽ là… tình tiết muốn ly hôn?
Cốc Vũ thật không muốn nghĩ tiếp nữa. Hách Song Bằng thở dài nói, “Thẩm tổng đối với cậu thật tốt… Có điều sao tôi không nghe nói sẽ có bắn pháo hoa ở chỗ khách sạn Lâm Hải nhỉ?”
Cốc Vũ ngại ngùng nói, “Tiên sinh… tự mình sắp xếp.”
Hách Song Bằng cảm giác mình vừa hứng phải cú đánh mạnh 10 ngàn điểm, anh ta cười gượng, “Cái kia phỏng chừng sẽ có động tĩnh rất lớn, cậu… Cậu chú ý một chút, nếu không muốn công khai thì đừng để người ta phát hiện được.”
“Không… Sẽ không.” Cốc Vũ lại càng mất tự nhiên hơn, “Tiên sinh… bao hết nhà hàng, sẽ không có người ngoài.”
Hách Song Bằng thiếu chút nữa tắt thở, gật đầu liên tục, hồi lâu sau mới nói, “Rất… Rất tốt.”
Cốc Vũ yên lặng quay đầu ra cửa xe, chỉ muốn chết luôn cho xong…
Tại tổng bộ Thẩm thị, trong phòng làm việc Thẩm Thời Thích.
Thẩm Thời Thích kết nối được tới điện thoại của Thẩm trạch, nói, “Cậu ấy ký văn kiện rồi.”
Mẹ Thẩm lạnh nhạt nói, “Tốn nhiều thời gian hơn mẹ nghĩ.”
Thẩm Thời Thích gõ gõ lên mặt bàn, nhàn nhạt nói, “Chung quy cũng phải để sao cho thật tự nhiên. Cốc Vũ cũng không ngốc, nếu không phải bởi vì… cậu ấy đã sớm phát hiện rồi.”
Mẹ Thẩm than nhẹ một tiếng ở đầu dây bên kia, “Được rồi, thành công là tốt rồi. Tự con chú ý một chút, sức khỏe của Ý Thành bên kia… sắp không xong rồi. Tạ lão gia tử, cũng chỉ đang gắng sức chống đỡ thôi.”
Thẩm Thời Thích ngừng lại trong chốc lát, nói, “Con muốn thay đổi kế hoạch một chút… Sau khi xong việc, con sẽ không giải trừ quan hệ hôn nhân với Cốc Vũ.”
Mẹ Thẩm bên kia hiển nhiên không ngờ tới Thẩm Thời Thích sẽ nói như vậy, nghi hoặc hỏi, “Con nói cái gì?”
Ngay trước đó một khắc Thẩm Thời Thích vẫn cảm thấy do dự, thế nhưng sau khi nói xong, Thẩm Thời Thích chỉ thấy hỗn loạn tích tụ trong ngực mấy ngày này đã hoàn toàn tan biến. Hắn nở nụ cười, “Chính là ý tứ trên mặt chữ. Con sẽ không ly hôn với Cốc Vũ. Mẹ hẳn đã biết Cốc Vũ đã thích con, nếu con không đề cập tới, cậu ấy đại khái cũng sẽ không chủ động đề nghị ly hôn. Như vậy bọn con vẫn có thể duy trì quan hệ hôn nhân này.”
Mẹ Thẩm bật cười, “Con điên rồi?”
Thẩm Thời Thích ôn nhu nói, “Con nhớ mẹ từng nói, Cốc Vũ là một đứa bé rất tốt.”
Mẹ Thẩm nói, “Ừ, cho nên?”
Thẩm Thời Thích nhẹ nhõm nở nụ cười, “Bởi vì thế cho nên, một đứa bé tốt như vậy ở cạnh con mỗi ngày, chuyện con giả mà lại thành thật là rất bình thường.”
Mẹ Thẩm chấn động trong vài giây ngắn ngủi, sau đó giọng nói cũng khôi phục lại được bình tĩnh, “Con sẽ không cho rằng ta muốn ngăn cản con đấy chứ? Đó là chuyện của con, mười mấy năm trước ta từng nói với con, ta sẽ không nhúng tay vào việc kết hôn của con rồi.”
Mẹ Thẩm than nhẹ, “Có điều… Con tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ, nếu thật sự muốn sống chung đến cuối đời, vậy thì những chuyện này sớm muộn gì thằng bé cũng sẽ biết. Đợi tới lúc đó, con còn có thể cùng thằng bé chung sống bình thường sao?”
Thẩm Thời Thích trầm mặc trong chốc lát mới nói, “Nếu như tiến hành tốt thì không nhất định phải cho em ấy biết. Hôm nay con chuẩn bị thổ lộ với em ấy, nếu như em ấy đồng ý, con sẽ dẫn em ấy sang châu Âu, chụp ảnh cưới, tổ chức hôn lễ bù cho em ấy, hưởng tuần trăng mật… Con sẽ khiến em ấy không còn có thể để ý tới chuyện gì khác nữa. Nếu như thời gian vẫn không đủ, có thể để em ấy ra nước ngoài đóng phim, đợi tới lúc em ấy trở lại, chuyện bên này cũng đã xử lý sạch sẽ rồi.”
Mẹ Thẩm nhẹ giọng nói, “Tất cả vẫn diễn ra theo kế hoạch đã định, chỉ là xóa đi phần ly hôn mà thôi. Sau khi chuyện thành công, hai đứa sẽ thật sự thành vợ chồng.”
Thẩm Thời Thích áy náy, “Vâng, sau đó…”
“Đừng nghĩ tới chuyện sau này vội.” Mẹ Thẩm đánh gãy lời của Thẩm Thời Thích, lạnh nhạt nói, “Trước tiên giải quyết phiền toái trước mắt đã. Chuẩn bị lâu như vậy, nhất thời thay đổi chủ ý, như vậy có được hay không? Con thật sự nghĩ cả nhà họ Tạ đều mù hết rồi sao? Kìm cương ngay trước bờ vực, chờ tới lúc con thật sự làm xong hết thảy thì hẵng nói tiếp… Đừng nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Dù cho Tạ lão gia tử đã gần đất xa trời nhưng tâm trí ông ta vẫn còn rất tỉnh táo. Khẩu vị của con cũng quá lớn… Con muốn ngay dưới mắt ông ta nuốt cả tiền lẫn người, con cho rằng ông ta sẽ bỏ cuộc như vậy sao?”
Thẩm Thời Thích lạnh lùng nói, “Đây là do ông ta nợ nhà chúng ta. Lại nói… Cốc Vũ lập tức sẽ xuất ngoại cùng với con, chỉ cần con không cho ông ta liên lạc được với Cốc Vũ, mấy chuyện kia đều sẽ trở thành vô dụng.”
Sau khi cúp điện thoại Thẩm Thời Thích hít sâu một hơi. Mẹ Thẩm nói không sai. Tỉ mỉ chuẩn bị nhiều năm như thế, đến phút cuối cùng lại thay đổi chủ ý, chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.
Nếu như dựa theo kế hoạch đã định, mọi việc chắc hẳn sẽ tiếp tục tiến hành thuận buồm xuôi gió. Thế nhưng chính là hắn quá tham lam, cá cùng tay gấu, hắn đều muốn có.
Nhớ tới Cốc Vũ, Thẩm Thời Thích vẫn cảm thấy hết thảy những việc này đều đáng giá.
Thẩm Thời Thích cầm chiếc hộp trang sức nhỏ thư ký Tôn mới đưa tới, mở ra nhìn vào, bên trong là một chiếc nhẫn kiểu nam đơn giản. Thẩm Thời Thích mỉm cười, gọi số điện thoại nội bộ, nói, “Cho người đi đón Cốc Vũ đi.”
Phụ tá phía bên kia nói, “Vừa nãy trong lúc ngài gọi điện thoại tài xế có liên lạc với tôi, hiện tại hẳn là đã đón được phu nhân rồi.”
Thẩm Thời Thích cất nhẫn đi, nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay, đồng tử đột nhiên co lại.
Thẩm Thời Thích nhanh chóng nhấc điện thoại nội bộ, lạnh lùng hỏi, “Cậu vừa mới nói xe đón Cốc Vũ đã đi rồi? Đi lúc mấy giờ?”
Trợ lý không hiểu tại sao Thẩm Thời Thích tự nhiên lại vội vàng như thế, đột nhiên lại thấy không quá chắc chắn nói, “Hẳn là… vào lúc năm giờ, đúng, là năm giờ. Hắn nói là thư ký Tôn đã thông báo cho hắn, người đã đi rồi.”
Thẩm Thời Thích ngắt điện thoại nội bộ, gọi cho bên thư ký Tôn, không ngoài dự liệu, thư ký Tôn căn bản còn chưa phái xe đi.
Thẩm Thời Thích gọi cho Cốc Vũ, tắt máy.
Gọi Tới điện thoại của Hách Song Bằng, Hách Song Bằng lại nói Cốc Vũ đã lên xe của hắn.
Không đợi Hách Song Bằng nói xong, Thẩm Thời Thích một lần nữa gọi cho thư ký Tôn bảo anh ta bật tìm định vị vệ tinh trên xe… Định vị biến mất.
Thư ký Tôn vốn đang làm việc ở tầng dưới, nhận được điện thoại của Thẩm Thời Thích liền lập tức chạy lên tầng cao nhất, sắc mặt trắng bệch, “Tôi nhớ ngài có nói với tôi, hôm nay Cốc Vũ có công việc, đợi đến sáu giờ thì tới đón đón người…”
Thẩm Thời Thích không nghe thư ký Tôn giải thích, trực tiếp gọi tới cho người quen ở cục giao thông, không bao lâu sau video giám sát giao thông đã được gửi tới. Chiếc xe thường đi đón Cốc Vũ kia rời khỏi cổng không bao lâu thì dính vào một tai nạn giao thông nhỏ, chủ xe của chiếc xe kia mở cửa xuống xe tới tranh cãi cùng tài xế của Thẩm Thời Thích. Sau khi người kia lên xe Thẩm Thời Thích, không tới nửa phút sau xe lại tiếp tục chạy, giữa đường có dừng một phút tại một khu dân cư. Từ trên xe một người đem tài xế đã hôn mê vào trong tiểu khu, còn xe Thẩm Thời Thích lại lái đi tiếp, camera lần theo được đến đây.
Sắc mặt Thẩm Thời Thích xanh mét, hắn cuối cùng vẫn là coi thường Tạ lão gia tử… Chỉ kém có một ngày, lại đã để cho ông ta tìm được Cốc Vũ.
Thư ký Tôn xoa xoa giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán, nói, “Có khả năng, khả năng là do tin tức chúng ta thả ra lúc trước gây ra.”
Thẩm Thời Thích trong lòng rõ ràng, đây chính là hậu quả của việc thay đổi chủ ý vào phút cuối. Có vài thứ… đã không còn kịp kìm cương lại trước bờ vực.
Thanh âm của thư ký Tôn run run, “Tôi… Tôi đến cục giao thông tìm thêm camera giám sát, nhất định…”
Thẩm Thời Thích lắc đầu, “Tạ Diệc Hồng sẽ không chạm vào một đầu ngón tay của Cốc Vũ. Hiện tại quan trọng nhất chính là…” Là sau khi Cốc Vũ gặp Tạ lão gia tử và biết tất cả rồi, Thẩm Thời Thích nên giải thích những chuyện trước đó thế nào.
Thư ký Tôn lo lắng nhất cũng là điều này. Anh ta cũng biết thay đổi trong kế hoạch của Thẩm Thời Thích, tâm trạng bỗng nặng nề, do dự một lát mới nói, “Vậy còn đi điều tra không? Tôi…”
“Tra!” Ngữ khí của Thầm Thời Thích uy nghiêm đáng sợ, “Nhỡ đâu người bắt Cốc Vũ đi lại không phải Tạ Diệc Hồng! Lập tức đi tra, nhất định phải đưa em ấy an toàn trở về!”
Thư ký Tôn liên tục đáp ứng, vừa bước nhanh chạy ra khỏi văn phòng vừa gọi điện thoại. Trong phòng làm việc, Thẩm Thời Thích gắt gao nắm chặt như muốn bóp nát chiếc hộp trang sức nho nhỏ trong tay!
Tại một khu nhà trọ tư nhân gần khách sạn Lâm Hải, Cốc Vũ nhìn người đẩy cửa vào, ngữ khí bình thản, “Là muốn tiền hay muốn mạng?”
Thân thể Tạ lão gia tử Tạ Diệc Hồng gần đây ngày càng yếu đi, ông không nghe người bên cạnh khuyên can, kiên quyết đứng lên khỏi xe lăn, từ từ đi đến trước mặt Cốc Vũ, cẩn thận nhìn Cốc Vũ một chút, thổn thức, “Không sai… Nhất định là cháu.”
Cốc Vũ cau mày, Tạ Diệc Hồng thở dài, “Đứa nhỏ, cháu đừng căng thẳng như thế. Ta sẽ không hại cháu, chỉ là Thẩm Thời Thích canh giữ cháu quá chặt, ta bất đắc dĩ mới phải dùng đến phương thức này mời cháu tới gặp ta.”
Tạ Diệc Hồng run rẩy lấy một bức ảnh từ trong ngực ra, đưa cho Cốc Vũ, “Xem này… Người trong hình này cháu chắc chắn có biết…”
Cốc Vũ nhìn lướt qua, trong lòng hơi động. Trong bức ảnh có một nam một nữ, nữ chính là mẹ cậu.
Tạ Diệc Hồng lau đi nước mắt tại khóe mắt, khàn khàn nói, “Người ở bên cạnh mẹ cháu… là con trai ta, cũng là cha cháu, Tạ Thiên Tuấn.”
–
Ở đây trong raw là Thẩm Thời Thích nhưng xét theo mạch truyện mình thấy là Hách Song Bằng thì đúng hơn nên đã sửa lại một chút nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...