Một giờ sáng nay, anh Việt Anh đã nhắn tin cho tớ:
"Em còn thức không?"
"Em có."
"Ngày mai em rảnh ca nào? Để anh ship sách."
Hôm trước mình có nói là anh lấy bảo sẽ tặng sách nhưng nửa tháng rồi, tớ cứ nghĩ anh ấy quên. Hóa ra là vì bận đi đòi nợ quá nên giờ mới nhớ.
Nhưng Hà Nội mưa quá, hôm nay mà ship từ Thường Tín vào nội thành Đống Đa thì cũng tội.
Thế là sắp tới tớ sẽ có thêm vài quyển sách của Vãn Tình, sách chữa lành theo đúng nghĩa.
Tớ và Việt Anh quen nhau qua một app hẹn hò, mà giờ tớ bận không chơi nữa nên xóa rồi. Việt Anh năm nay hai mươi lăm tuổi, độc thân vui tính ngồi bán sách, quan trọng hơn là chưa muốn có bồ.
Đợt đấy tớ buồn nên tìm người tâm sự, trên đấy có khá nhiều người, nhưng rất ít khi tớ nói chuyện với họ hợp ý nhau. Cho đến khi gặp Việt Anh, tớ cũng không nói chuyện nhiều, nếu có thì chủ yếu là về Sách và những nỗi niềm của tác giả.
Anh ấy nói chuyện với kiểu cách của một người lịch thiệp, trưởng thành. Anh ấy cho tớ biết kiểu, nói chuyện với một người trưởng thành thật khác biệt.
Tớ hay nói chuyện với các bạn gen Z, cụ thể là từ 2000 đến 2004, có lúc cũng có 1999, 1998. Họ nói chuyện phóng khoáng, nói chuyện tự nhiên, kèm theo cả những sự ngây thơ, có một chút chưa chín chắn và thêm cả là nội dung câu chuyện không được đa dạng. Tuy nhiên, nói chuyện với những người này giống như mình được là chính mình vậy.
Cảm giác nói chuyện với người cách nhau cả một thế hệ, tớ hay nói đùa là người của hai thế kỷ cũng không tệ. Tớ thích nghe họ nói về cuộc sống này bằng những triết lý, bằng cả những trải nghiệm, kinh nghiệm. Đương nhiên không thể thoải mái được như những người cùng tuổi, nhưng có lẽ vì họ giàu kinh nghiệm trong giao tiếp nên cuộc trò chuyện chưa bao giờ bị nhàn chán. Nhiều lúc, tớ cũng học được từ những người ấy rất nhiều.
Dạo này tớ hay mất ngủ lắm, chẳng ngủ sớm được, mãi hai giờ sáng mới chìm được vào giấc ngủ, sáu rưỡi dậy chuẩn bị đi học, có những lúc đuối thật sự. Nhiều khi tớ còn tự hỏi, cái động lực nào khiến tớ vừa đi học vừa đi làm hai công việc cùng một lúc, còn dành thời gian cho ước mơ dang dở của bản thân nhưng lại chưa bao giờ oán trách gì.
Thật ra nhiều lúc cũng mệt, cũng muốn nằm ngủ một giấc tới tận trưa như lúc còn bé, rồi chợt tớ nhận ra tớ lớn rồi. Tớ có thể đi làm để kiếm tiền mà không cần phải xin tiền ăn mỗi tháng chính là tuyệt vời nhất.
Nhiều tháng trước tớ đọc quyển càng bình tĩnh càng hạnh phúc, nhớ có một chương có nhân vật nữ là An Sảnh, cô ấy độc lập, xinh đẹp, có một đứa con gái riêng, bạn trai cầu hôn nhiều lần nhưng ở tuổi ngoài bốn mươi cô ấy vẫn chưa chấp nhận lời cầu hôn.
Tớ cũng muốn được như An Sảnh, xinh đẹp, kiếm tiền giỏi, có bằng đại học đẹp, độc lập, cao quý. Khi tớ nhìn thấy quyển càng độc lập càng cao quý, tớ đã muốn mua ngay, nhưng tớ chỉ mới phát hiện ra nó trước khi gặp Việt Anh, khi biết anh ấy bán sách, tớ hỏi mua còn anh thì tặng tớ.
Tháng chín của bạn thế nào? Có phải nhận thấy cái cảm giác lành lạnh của mùa Đông không? Còn tớ cảm thấy tháng chín này không tệ, đúng là buổi sáng có hơi lạnh, nhưng làm sao lạnh bằng trái tim crush được. Riêng hôm nay là một ngoại lệ nhé, vừa lạnh vừa mưa thì đúng là không diễn tả được.
Tự dưng nghĩ kỹ chỉ còn một hai tháng nữa chúng ta sẽ lại được đi muốn nơi, tay cầm bó cúc họa mi trong trẻo ngồi sau chiếc xe đạp với bộ áo dài trên người nhớ lại thời học sinh. Cùng lên Ba Vì ngắm hoa Dã quỳ giữa núi rừng hùng vĩ, cả những đồi chè trên mảnh đất Thái Nguyên màu mỡ. Còn nếu lười quá thì mùa Đông này hãy sắm cho mình chiếc chăn thật ấm, nằm ngủ cả ngày, phải gọi là tuyệt cà là vời.
Ở Hà Nội, chúng ta vẫn có thể nhìn thấy vẻ đẹp của gái Tuyên, hương vị của chè Thái, sự cần mẫn của trai Hải Hưng, sự nhẹ nhàng của trai gái miền xuôi, sự đanh đá của gái Bắc, giọng ấm áp từ trai Hà Nội, đặc biệt sự khác thường của ngoại cảnh, nó lạ lắm.
Tớ hay ví mùa Đông là mùa Để yêu, tự dưng thấy mùa Đông cũng hữu tình đến lạ, mang đến cho tớ cảm giác lâng lâng muốn được yêu, muốn được tựa vai vào ai đó rồi kể về những khó khăn trong công việc, học hành.
Đôi khi sẽ có những bạn hỏi tại sao tớ hay viết về tình yêu đến thế? Chẳng lẽ tớ yêu nhiều đến vậy? Thực ra tớ không yêu nhiều như vậy, cũng không tự nhận là rất nhiều kinh nghiệm tình trường. Nhưng tình yêu của tớ lại có nhiều biến động quá, tớ là một người nhạy cảm, tớ dễ tổn thương và những lúc ấy tớ lại đọc nhiều hơn, nắm bắt tâm lý tốt hơn, rốt cuộc là tớ có hoàn hảo thế nào đi chăng nữa thì tớ vẫn không giữ lại được người mình thương. Tại sao tớ hay viết về tình yêu thì thật ra tớ không nghĩ ra được một chủ đề nào khác cả, hoặc có nghĩ rồi cũng không có quá nhiều cảm xúc để hoàn thành tốt nó. Tớ hay viết về những câu chuyện đời thường vì nó chân thật, nếu bây giờ bảo tớ diễn hay nghĩ ra một chủ đề viết ra thì cũng được, nhưng sẽ không chân thật và lủng củng. Nói cách khác là bí ý tưởng.
Dạo này tớ không hay gặp bạn bè, cũng không có nhiều thời gian để có thể nghe tâm sự. Hôm qua có một đứa bạn gọi tớ cũng không nghe được. Tớ về thì gọi lại cho nó, nó nói nhiều lắm, những vấn đề nhỏ nhất đến những chuyện nghe đã thấy muốn đã nói, thôi bỏ đi mà làm người.
Ở chương một tớ có viết về mối tình đầu của mình, ba năm rồi cậu ấy vẫn mười bảy tuổi, tớ đã hai mươi rồi. Ba năm rồi hôm nay là tròn ba năm tớ mất cậu ấy. Dạo này nhiều chuyện xảy ra thật đấy, tớ nhớ cậu nhiều lắm, cậu có nhớ tớ không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...