Vừa nghĩ tới sắp mất đi một tòa kim sơn, từ trong lòng ta không khỏi nổi giận, rốt cuộc cũng hướng vào trong lòng mà bạo phát năng lượng như một tiểu vũ trụ, cuối cùng cũng đã nghĩ ra được một biện pháp!
"Đại sư tôn kính, hôm nay ta có chút mệt mỏi, hy vọng có thể nghỉ ngơi một đêm, sáng mai mới thử lại! Được không?"
"Được, nhưng ngươi muốn thời gian bao lâu?" Đại sư hỏi.
"Nếu ngày mai ta không thể làm được thì xem như thua!"
"Tốt, vậy thì ngày mai! Mời theo ta để ta an bài chỗ nghỉ ngơi cho các ngươi!" Tộc trưởng tiếp lời.
Đi tới biệt viện đặc biệt được chuẩn bị cho chúng ta, tộc trưởng và đại sư đều cáo từ, vội vã đi nghiên cứu ma pháp kiếm. Ta bị mẫu thân gọi lại bên cạnh, "Ngày mai con có biện pháp gì?"
"Điều này, hắc hắc, con cũng không có biện pháp gì, chỉ muốn trì hoãn thời gian thôi! Nói không chừng ngày mai lại có biện pháp sao?"
"Hừ! Ta đã sớm nói cho con, đừng xem thường tích lũy mấy ngàn năm của ải nhân tộc! Bây giờ đã biết lợi hại chưa! Mất trắng ma pháp kiếm, ít nhất cũng đáng giá hai trăm vạn đó!" Mẫu thân càng nói càng giận, hung hăng nhéo ta mấy cái.
"Đừng nhéo nữa mà mẫu thân! Đau!"
"Đau? Ngươi chỉ biết bản thân bị đau! Sao không nghĩ trong lòng mẫu thân cũng đau!"
"Mẫu thân! Lần này không kiếm được lợi gì lại còn mất hai trăm vạn, dựa theo lợi ích chúng ta đã chia thì mẫu thân nên bồi thường cho con một trăm vạn đó!"
"Nói bậy, dựa vào gì ngươi muốn ta bồi thường?"
"Mẫu thân đã nói mỗi người một nửa mà?"
"Ta nói buôn bán có lời thì chia ta một nửa, không có nói giúp ngươi bồi thường một nửa!"
"A? Mẫu thân. Sao người lại tính toán như vậy được?"
"Ít nói nhảm đi! Ha ha!" Mẫu thân cũng không nhịn được cười, "Đáng đời! Ai bảo tiểu quỷ ngươi có kim tệ, dù sao ngươi cũng không cần chút kim tệ ấy, tự mình nhận xui xẻo đi! Ha ha!"
"Con kháng nghị! Mẫu thân, đây rõ ràng là người khi dễ con phải không?"
"Mẫu thân khi trở về còn phải nhận nữ nhi, tổ chức yến hội, tặng lễ vật đều phải dùng đến kim tệ! Dùng kim tệ bồi thường cho ngươi thì mẫu thân lấy gì để tổ chức yến hội chứ? Không lẽ đợi khi nào mẫu thân kiếm lại kim tệ mới nhận nàng sao?"
Uy hiếp! Tuyệt đối là một sự uy hiếp trần trụi! Bần đạo chưa từng thấy người nào dám bỏ ra một trăm vạn để tổ chức yến hội! Nhiều nhất chỉ mấy vạn đã tiếc muốn chết! Ta nghiêm túc nhìn mẫu thân nói: "Mẫu thân, người làm chánh sự quan trọng hơn, hiện tại con cũng không thiếu chút kim tệ đó, nếu không có cũng không sao! Vậy … mẫu thân, hiệp nghị của chúng ta có thể dừng lại không?"
"Ân! Dừng lại cũng được!" Mẫu thân cao hứng nói.
"Vậy con đi nghỉ ngơi trước đây, hẹn gặp lại mẫu thân!"
"Ừ!"
Bần đạo trở lại phòng ngủ, cởi quần áo bỏ lên trên giường rồi ngồi xuống luyện công! Hiện tại mọi người đều đã nghỉ ngơi, ta lấy ra kim liên đã lâu không dùng đến, đem bảo bối đến trước mặt lấy ra Hạo Thiên Thần Kiếm, nó lẳng lặng trôi lơ lửng trước mặt ta, kiếm dài ba thước, rộng hai chỉ, trên thân kiếm đen nhánh có ức vạn tinh thần dựa theo quỹ tích huyền diệu không ngừng di động. Thanh kiếm này được xưng là đệ nhất thần binh trong cửu thiên thập địa, tự nhiên là có thể dễ dàng bổ thanh đao kia ra, chỉ là hiện tại năng lực của ta không thể nào khu động được nó, chỉ có thể dùng nó chém như một thanh kiếm bình thường. Nếu cậy mạnh mà chém cửu thiên huyền thiết thì cho dù là Hạo Thiên Thần Kiếm cũng không chắc. Ta chợt nghĩ đến trong Thái Cực kiếm pháp có Chấn Tự Quyết, đem kình khí phân thành một cổ trùng kích dày đặc, uy lực rất lớn! Kỹ thuật yêu cầu cũng cao, đã lâu không luyện, lúc này nên luyện tập một chút!
Sáng hôm sau, mới vừa dùng điểm tâm xong, tộc trưởng và đại sư đã dẫn theo các trưởng lão tới!
Sau khi hàn huyên, đại sư nói: "Hôm qua chúng tôi đã nghiên cứu cả đêm, cũng không nghiên cứu ra được thứ gì, nghe nói công chúa ngài từng đấu giá ma pháp kiếm phỏng chế, không biết có thể đem ra cho chúng tôi xem một chút không?"
"Mấy thứ này đều là của tiểu nhi tử làm, ta cả ngày bận rộn với chuyện sinh ý, làm gì có thời gian chế tạo bảo kiếm hả?"
"Ồ? Thì ra tiểu thiếu gia còn có bản lĩnh như vậy! Không biết ngài có thể cho biết không?"
"Đại sư! Ải nhân tộc đã từng dạy kỹ thuật chế tạo cho nhân tộc hay tinh linh nhân tộc chưa ?"
"Ân … chưa từng! Ta hiểu ý tứ của ngươi rồi!" Đại sư tiếc nuối nói.
"Được rồi, việc này cho qua đi! Ha ha, tiểu tử, hôm nay ngươi nhận thua chưa?" Tộc trưởng nói.
"Nhận thua!" Mẫu thân nói.
"Không, mẫu thân! Con muốn thử một lần!" Ta vội vàng nói: "Chỉ thử một lần thôi!"
"Không được cũng đừng phiền toái đến người khác!" Mẫu thân bất mãn nói.
"Ha ha, ta xem hay là để hắn thử một chút đi!" Đại sư nói.
"Được rồi, chúng ta đi thôi!" Tộc trưởng nói.
Chúng ta lại đi tới mật thất. Bọn họ đều tới phía sau ta, đưa lưng về phía bọn họ, ta len lén lấy ra Hạo Thiên Thần Kiếm từ trong không gian giới chỉ, đem tất cả linh lực quán nhập vào trong đó, vận dụng Chấn Tự Quyết, một chiêu "Trừu Đao Đoạn Thủy" hung hăng bổ về phía lưỡi đao. Chỉ nghe một tiếng nổ của kim thiết giao nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía. Âm thanh làm chấn động hai tai ta, hai tay thì tê dại! Vội vội vàng vàng đem Hạo Thiên Thần Kiếm cất vào lại không gian giới chỉ, rồi trở lại xem xét lưỡi của thanh đại đao, ta choáng … quả thật có một dấu vết, nhưng so ra chỉ bằng đầu sợi tóc, không nhìn kỹ thì căn bản không thấy được! May là lưỡi đao này thập phần bóng loáng nên lỗ hổng nhỏ phi thường kia cũng có thể thấy được. Mọi người đều đứng xung quanh nhìn chằm chằm vào lỗ hổng kia, thật lâu sau cũng không nói nên lời!
Đại sư là người đầu tiên khôi phục lại vội nói: "Đây quả thực là một kỳ tích, rốt cuộc ngài đã làm như thế nào?"
"Đúng vậy, nói nhanh lên đi!" Mấy vị trưởng lão cũng đều không giải thích được vội hỏi, ngay cả mẫu thân cũng dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn ta.
Bần đạo sửa sang lại quần áo rồi nói: "Bí mật!"
Ặc! Mọi người toàn bộ đều choáng!
Mẫu thân là người đầu tiên nhẫn nại không được, hung hăng chạy lại xách tai ta nói: "Nói hay không? Không nói thì cứ đợi xem ta làm gì tai con!"
Ta vội vàng lảng sang chuyện khác, "Mẫu thân, kim sơn quan trọng hơn!"
Mẫu thân vừa nghe được thì lập tức thả ta ra, quay lại nhìn tộc trưởng cười cười nói: "Ha ha, ngài xem lần đánh cuộc này là ai thắng vậy?"
"Ai … không nghĩ tới mà! Công chúa là ngài thắng!" Tộc trưởng bất đắc dĩ nói.
"Không! Phụ thân, hắn chỉ tạo thành dấu vết nhỏ như vậy, như người nói thì phải cỡ hạt gạo mới tính mà!" Hàn Mặc nói.
"Hắn có thể tạo dấu vết lần thứ nhất thì cũng có thể có lần hai, lần ba, rồi vô số lần, chỉ là vấn đề thời gian thôi!" Tộc trưởng nói.
"Chẳng lẽ công cụ của hắn không tổn hại sao?" Hàn Mặc nói.
"Hàn Mặc, ngươi không thể nói như vậy, lần đánh cuộc này mấu chốt là ở chỗ thanh vũ khí này được cho là có giá trị cao hơn so với thần khí, chúng ta đều cho rằng nó cao hơn nên sẽ không thể bị phá hủy, bây giờ hắn đã chứng tỏ cái vũ khí này cũng có thể bị phá hủy, cho dù hắn có thể không làm một lần nữa cũng chứng tỏ được điểm này, điều này nói lên giá trị vật này không bằng thần khí. Vậy lần đánh cuộc này chúng ta đã thua! Ngươi hãy nhớ kỹ niềm kiêu ngạo của ải nhân chúng ta, chúng ta có thể thua nhưng chúng ta không thể nuốt lời! Hiểu chưa?"
"Dạ! Con hiểu rồi!" Hàn Mặc nói.
"Công chúa ngài muốn thứ gì?" Tộc trưởng hỏi. Tại
"Con xem được thứ gì? Ta có cảm giác thanh đao này có giá trị hơn kim tệ nhiều?" Mẫu thân hỏi ta.
"Mẫu thân cần làm gì? Mẫu thân tưởng rằng có thể bán đi à? Thôi đi, nghĩ thế thì đừng nghĩ! Nó có thể đè chết người nhưng tuyệt đối chém không chết người!"
"Tại sao lại chém không chết?" Mẫu thân kỳ quái hỏi.
"Bởi vì không ai có thể cầm được nó, đừng nói là chém người!"
"Chúng ta có thể đem nó dung hóa rồi luyện chế thành vũ khí mà?"
"Ý kiến hay! Mẫu thân định dùng cấm chú cấp 16 hay cấm chú cấp 17 để dung hóa nó? Ít nhất thì cấp 15 là không được rồi!"
"Ồ! Đáng chết! Sao ta lại quên mất! Tộc trưởng hay là thanh kiếm kia vậy!" Mẫu thân nhìn tộc trưởng nói.
"Được!" Tộc trưởng đưa thanh kiếm cho mẫu thân.
Mẫu thân mới vừa nhận lấy đã bị ta đoạt lại. Bần đạo dù thế nào cũng không thể đem tòa kim sơn này cấp cho người khác!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...