Chung A Ngạnh lời còn chưa dứt, người đã vội xông ra, mắt thấy đầu lĩnh động thủ, người còn lại lập tức theo sát phía sau, yêu đao ra vỏ, từ bốn phương tám hướng lao đến.Mắt thấy địch nhân hung thần ác sát lao đến, Lâm đạo trưởng vung vẩy phất trần, đón đầu Chung A Ngạnh, mà Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu tức thì đem hòm gỗ chuyển qua gốc cây nơi Ba Đồ Lỗ đang dựa vào, sau đó chia ở hai ben trái phải, ngăn trở địch nhân.Trường Sinh không có binh khí, chỉ có thể nhặt nhặt hòn đá ném lung tung, thoáng nhìn phía dưới đất thì thấy bao phục của Trần Lập Thu rơi ở cách đó không xa liền chạy tới nhặt lên.Trường Sinh vừa mới nhặt được bao phục của Trần Lập Thu, liền bị Điền Chân Cung bắt lấy người, không đợi hắn kịp phản ứng, Điền Chân Cung liền ném hắn về phía Lý Trung Dung.Lý Trung Dung huy kiếm đẩy lui một gã phỉ nhân, sau đó tiếp được Trường Sinh: "Ở lại nơi này, không nên chạy loạn.
"Mắt thấy chung quanh tất cả đều là địch nhân, Trường Sinh chẳng quan tâm đáp lại, vội vàng mò trên đất, nhặt lên một hòn đá ném hỗ trợ.
Bình thường hắn vẫn thường xuyên ném đá, cho nên ném rất chính xác, tuy không thể một mình đảm đương một phía, lại có thể bù đắp chỗ thiếu cho Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu.Trong khi quần nhau với kẻ địch, Trường Sinh phân thần nhìn về phía Lâm đạo trưởng, lúc này Lâm đạo trưởng đang cùng Chung A Ngạnh đánh nhau.
Chung A Ngạnh vung vẩy loan đao chém ngang chẻ dọc, chiêu thức lăng lệ ác liệt, mà ở quanh hai người cũng vây một đám phỉ nhân tùy thời đánh lén.
Lâm đạo trưởng vung vẩy phất trần,di chuyển liên tục, uy là chiêu thức không hung ác như Chung A Ngạnh, nhưng tiến thối thong dong, lấy một địch chúng, không chút chật vật.Tất cả người Mã Bang đều biết Lâm đạo trưởng là kình địch, mà bây giờ Lâm đạo trưởng đang cùng Chung A Ngạnh so chiêu, tất nhiên bọn phỉ nhân này đều hy vọng có thể trợ giúp đầu lĩnh của mình bắt được Lâm đạo trưởng, thứ nhất có thể rút củi dưới đáy nồi, thứ hai cũng có thể biểu hiện được một chút trước đầu lĩnh.Dưới tình huống này, phần lớn đám người am hiểu võ nghệ đều tụ tập vây quanh Lâm đạo trưởng, cử động lần này gián tiếp giảm bớt áp lực cho Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu, hai người chia nhau đối phó với địch, miễn cưỡng cũng có thể ổn định đầu trận tuyến.Đá dưới gốc cây cũng không nhiều, rất nhanh Trường Sinh liền nhặt không còn hòn đá đẻ nhặt, thấy Ba Đồ Lỗ đang chống gậy đồng giãy dụa muốn đứng dậy, liền đoạt lấy gậy đồng của cho hắn.Gậy đồng rất nặng, Rường Sinh cũng không nghĩ rằng nó lại nặng chừng bốn năm mươi cân như vậy.
Hắn suy nhược gầy gò, một tay căn bản cầm không nổi, chỉ có cầm bằng hai tay, hiệp trợ Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu phòng thủ.Tục ngữ nói, song quyền nan địch tứ thủ, bởi vì người Mã Bang đông, rất nhanh đối phương đã có người bị thua thiệt, không ai khác, đúng là Trường Sinh.
Trong chỗ tối, người của Mã Bang có một tên bắn trộm, Trường Sinh không hề đề phòng, một mũi tiên không tiếng động đâm vào vai trái của hắn.Trường Sinh sức không lớn, sau khi cánh tay trái bị thương thì không làm gì được nữa, chỉ có thể kéo lấy Gậy đồng lui về dưới cây.Trần Lập Thu phát hiện Trường Sinh bị thương, ân cần nhìn lại, vừa phân thần, lập tức bị địch nhân bắt được cơ hội, vung vẩy loan đao, chém ra một miệng vái máu dài trước ngực.Thấy Trần Lập Thu cùng Trường Sinh đều bị thương, Lý Trung Dung lo lắng vô cùng, nhanh chóng vung trường kiếm, tạm thời bức lui địch nhân."Lão Tam, lão Ngũ, các ngươi thế nào? " Lý Trung Dung khẩn trương hỏi.
Trong trong mọi người, ngoại trừ Ba Đồ Lỗ cùng Trường Sinh, mấy người khác đều cũng có người thân.
Vì để tránh những phiền toái không cần thiết, trong lúc hành tẩu giang hồ không gọi bằng tên, chỉ dùng thứ tự để xưng hô.Trần Lập Thu không đáp lời, mà là cắn chặt hàm răng, vung vẩy xẻng sắt, đánh ngã một tên đang vọt tới."Ta không sao.
" Trường Sinh lời nói có vẻ run rẩy âm."Đau lắm không hay chỉ hơi ngứa thôi? " Lý Trung Dung vội vàng hỏi.Lâm trận đối địch, lại là dùng ít địch nhiều, sao có thể phân tâm, Trường Sinh chưa đáp lời, lại phát hiện cái tên cầm nỏ vừa bắn mình lại nhắm vào Lý Trung Dung.Thấy thế, Trường Sinh vội vàng cao giọng cảnh báo: "Nhị ca cẩn thận! "Trường Sinh lời còn chưa dứt, trên trán tên cầm nỏ kia đã cắm vào một thanh đao, mà cái loan đao kia chính là vũ khí của người Mã Bang, sao lại có thể cắm vào người đồng đội của mình cơ chứ.Vội vàng nhìn về sau, Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai cái thanh loan đao kia là Lâm đạo trưởng đoạt được từ trong tay một tên phỉ nhân, sau đó ném ra.Lâm đạo trưởng thân hãm từng lớp vòng vây còn có thể ra tay cứu viện, Trường Sinh trong nội tâm cực kỳ khó hiểu.
Nếu như Lâm đạo trưởng còn dư lực, vì sao không lập tức chém chết Chung A Ngạnh, chỉ cần giết Chung A Ngạnh, địch nhân sẽ như rắn mất đầu.Nhưng mà sau khi nghĩ lại, Trường Sinh đã nghĩ đã hiểu được tại sao.
Nếu như Lâm đạo trưởng thật sự giết Chung A Ngạnh, đám người Mã Bang sẽ chạy loạn khắp nơi, mà một khi chạy trốn tứ tán, liền không cách nào có thể lưu lại toàn bộ bọn chúng.
Sở dĩ Lâm đạo trưởng một mực kéo dài thời gian, không có lập tức thống hạ sát thủ, chính là đang chờ đợi Điền Chân Cung bố trí trận pháp, vây lại toàn bộ.Trường Sinh bị thương, đã không hỗ trợ được gì, nhưng hắn cũng không muốn khoanh tay đứng nhìn, liền mượn ánh sáng của những bó đuốc bắt đầu tính toán số lượng địch nhân.
Lúc này tất cả địch nhân đều hiện thân, tất cả là 27 người, trong đó năm người đã bị thương ngã xuống đất, không biết sống chết.Vừa mới đếm xong số lượng kẻ địch, Trường Sinh liền phát hiện trên trời có giọt mưa rơi xuống, ngay tại lúc hắn nghĩ là trời sắp mưa, lại phát hiện giọt nước rơi vào mặt mình có mùi khai.Ngẩng đầu nhìn lên, suýt nữa tức chết, thì ra không phải trời mưa, mà là cái con khỉ kai đã nhảy lên cái cây nơi hắn đang đứng, nó đang đứng ở trên đó...đi tiểu.Bởi vì con khỉ kia ở trên cao, với lại sức lực của Trường Sinh bây giờ không đủ để làm gì.
Nhưng bỗng nhiên, hắn phát hiện cách đó không xa có một cái nỏ nỏ, đúng là cái của tên lúc trước bị loan đao đâm vào đầu.Mũi tên trên mặt đất cũng có, Trường Sinh nhật cái nỏ lên, cài tên lên dây, chuẩn cơ hội.Lúc này cái con khỉ kia đang đắc ý nhảy nhót ở phía trên, Trường Sinh có nỏ trong tay, lập tức bắn về phía nó.
Mũi tên ngắn lại bay nhanh, chính xác bắn vào đầu của con khỉ kia.Ngay lúc con khỉ kia từ trên cây ngã xuống, xa xa truyền đến âm thanh của Điền Chân Cung: "Sư phụ, trận pháp đã bố trí xong! "-------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...