Tiêu Thần ôm tiểu thú như quả tuyết cầu lên, ánh mắt đáng thương cúa nó hấp háy, không hề phản kháng. Tiêu Thần ôm nó tiến vào đầm lầy, tỏ vẻ hồ nghi nhìn ba bộ khô lâu đứng sững, chúng sao thế nhỉ, sợ cái gì? Nhưng trước mắt không có vật gì hung ác, lẽ nào là tiểu tuyết cầu sung mãn linh tính này? Đâu thể nào.Bỏ qua chúng, Tiêu Thần vội đến chỗ tiểu thánh thụ, sau khi bị hoàng gia thiên nữ Triệu Lâm Nhi phục kích, hắn về đây vì thánh thụ.Tiểu thánh thụ cao cỡ bàn tay đầy ráng quang lưu chuyển, quang vụ dày đặc biến vùng phụ cận thành đầy sinh cơ, cây cổ thụ được thánh thụ mọc lên cũng thu được ích lợi, trở nên xanh rờn, đượm linh khí.Quả nhung cầu trắng muốt trong ngực Tiêu Thần chợt phát ra ánh mắt sáng rực, khác hẳn lúc trước, Tiêu Thần chưa kịp phản ứng, nó hóa thành một đạo bạch quang, vù một tiếng lao tới chỗ cây cổ thụ dụng lực nhổ tiểu thánh thụ.Trong sát na, lòng Tiêu Thần trầm hẳn xuống, thầm kêu hỏng bét, nhổ mạnh thế chắc rễ tiểu thánh thụ đứt sạch.Việc khiến hắn lo lắng còn ở phía sau, tiểu thú vừa giống tiểu lão hổ, lại giống tiểu sư tử ôm chặt tiểu thánh thụ, lăn lộn trong rừng như thể hưng phấn hoặc cao hứng, khác nào tiểu hài tử giành được kẹo, sau đó cắn vào chiếc lá ngọc.Tất cả diễn ra quá nhanh, Tiêu Thần không kịp cản, đến lúc tiểu thú cứ "y y nha nha", liên tục cắn lá, hắn vội vàng xông lên thu tiểu thú lại.Quả nhung cầu ôm chặt thánh thụ, không chịu nhả ra, bất quá Tiêu Thần hơi an tâm vì rễ cây không bị đứt, hai phiến là ngọc lấp lánh cũng yên lành, tiểu thú không cắn mà hút.Thật sự kinh ngạc.Tiểu thú quá loạn xạ, Tiêu Thần định tách nó khỏi thánh thụ nhưng nó ôm quá chặt, không thể tách rời, hình như nó đang bảo vệ thức ăn, chợt phát ra mấy tiếng gầm trầm trầm.Tiêu Thần không muốn động đến nó, ôm nó đến chỗ ba bộ khô lâu, chúng chính đang nhìn hắn, thấy hắn đi tới liền đứng thẳng lên, khiến hắn vừa giận vừa buồn cười.Tiêu Thần đặt ba bộ khô lâu thành hàng rồi đặt quả cầu nhung bên cạnh, lặng lẽ quan sát.Tiểu thú cơ hồ đói lắm, hút hai phiến lá ngọc thành tiếng xoàn xoạt. Tiêu Thần kinh dị bởi cùng tiếng hút, từ hai phiến lá lấp lánh chảy ra hào quang như sóng nước, liên tục tràn vào miệng nó.Nó hút được năng lượng của thánh thụ bảy màu, đôi mắt sáng tỏ vẻ bằng lòng, không còn đáng thương như trước nữa, biểu tình thật quá nhân tính hóa.Tiêu Thần có cảm giác, tiểu thú thật phi thường , dù gì nó còn quá bé nên hắn không cho rằng ba bộ khô lâu thật sự sợ nó.Thái dương ngả về tây, Tiêu Thần có vẻ đói, săn một con dê rừng rồi nướng cạnh bờ đầm lầy, không lâu sau mùi thơm nức mũi bốc lên, đùi dê vàng rộm, cộng thêm các loại hoa quả thơm ngon khiến hắn chảy nước miếng, bắt đầu nhấm nháp.Cùng lúc, tiểu thú tựa hồ ăn no, không hút thánh thụ nữa, tùy ý quăng xuống đất mặc thánh thụ mọc rễ dưới đầm lầy. Tiêu Thần lắc đầu, tiểu thú vẫn còn mang tâm tính tiểu hài tử.Nhưng biểu hiện của nó mới khiến hắn giật mình, quả nhung cầu trắng muốt lăn đi lăn lại quanh ba bộ khô lâu, nháy đôi mắt lấp lánh, tựa hồ ngẫm nghĩ, rồi đột nhiên đứng lên như tiểu viên hầu, thò tay lắc ba bộ khô lâu.Tiêu Thần há hốc miệng, vốn hắn kinh dị trước việc tiểu thú đứng dậy giống vượn được, nhưng lực bạo phát sau đó mới khiến hắn lạ lùng hơn, quá đột nhiên.Cũng may ba bộ khô lâu chỉ là những đốt xương, bị lắc tan chứ không nát vụn."Y y nha nha…" Tiểu thú dụng lực lắc ba bộ khô lâu, chân còn lại chỉ vào thánh thụ cách đó không xa, như đang giận dữ chất vấn.Không sai, nó đang nổi giận. Tuy chỉ là tiểu thú nhưng biểu tình sinh động vô cùng, khiến người ta cảm nhận rõ tâm tình.Nó vừa kêu "y nha" vừa giật xương tay Tần Quảng Vương xuống, tóm lấy làm gậy gõ lên đầu cả ba bộ xương, tựa hồ trừng phạt chúng, động tác rất có phong phạm, vô cùng thú vị.Ba bộ xương không dám giả đò, xương hạ thân chúng bị lắc rời hết, dùng tay chỏi lên, run rẩy tựa lá câu táp sương."Cốp, cốp, cốp…"Tiểu thú chụp xương cẳng tay gõ đầu chúng, chỉ vào tiểu thánh thụ, tiếp tục y y nha nha truy vấn. Ba bộ xương tựa hồ bị bức vào đường cùng, nhìn nhau rồi cùng nhấc tay chỉ vào Tiêu Thần.Ngất mất.Ba bộ khô lâu đều không có nghĩa khí, bị tiểu thú bức cung liền nhụt chí, hãm hại hắn ngay. Tiêu Thần triệt để tắt tiếng."Vù."Một đạo bạch quang lóe lên, Tiêu Thần cảm giác như đằng vân giá vụ, hắn bị quăng lên không, lúc đó mới kinh hãi nhận ra tiểu thú thái quá phi thường, vượt xa dự liệu của hắn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.mThân thể hắn lộn vài vòng trên không trung, vội điều chỉnh tư thái chiến đấu, bùng lên hào quang chói lòa rồi đáp xuống. Nhưng chưa tới đất, tiểu thú lại nháy mắt, tiểu thú trảo dụng lực vẩy khẽ, một phiến bạch quang trùm lên, vù một tiếng, hắn lại bị hất lên không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...