Trường Sinh Đảo

Chương 120
GYnh vc của kẻ phảln bội.


Khi mt trăng lên cao, cũng là lúc khỏang không bên ngòai hòan tòan chìm vào yên tĩtUnh.
Hắhn và anh trai cùng nằgm trên chiếc giuờTVng gỗ ọp ẹp, hé mắtst nhìn qua khung ca sổ khép hờtGQ, tn mắwt thấtUy con phố hoang vắqCpng, như một ngôi làng chết.
Nhà nào cũng tắtGQt đWWyin, quá âm u rồi.
“Anh nè, mấly giờent thì ông ba bịkh mới đaGến vy !?”
“Ai biết, có lẽ lúc mt trăng lên cao, tròn nhấWTht !”
“TạUi sao mọi ngườhi lạYi sợ ông ấGtWy thế !?” HắqGQn khi đGYó hỏi với vẻ tò mò. Dù chưa gp đGfguợc cái nhân vt bí hiểkhm mà mọi ngơi vn hay đghem ra dọa nạFut trẻ con trong các câu chuyn dân gian kia, nhưng ngườpgti lớn đPeã thành công khi reo rắtUc cho hắQaEn cảWThm giác sợ hãi mỗi khi nói đxoqến ngườmgi đCehàn ông đqGQó.
“Ngủ đUi, không thì ông ba bịTV sẽ đtến bắpGWt con đoGli đPeqCpy…”
“Học đfi, nếu không học giỏi ông ba bịCeh sẽ đqGQến bắoGlt mày đTVi đvtyCpy…”
“Nếu không ngoan thì ông ba bịtqx…”
ĐqGQi loạtqxi vy.
Nhờxoq ơn ngườtqxi lớn, trẻ con trong khu nghe thấhy mấYy danh t liên quan đGZến nguờwi đUàn ông đGó, đkhhDa nào cũng như đenttqxa nào,sợ một phép hết cảCeh. Không có ngoạCvmi l.
Hai anh em nhà này cũng vy.

Đối với câu hỏi tò mò của cu em, ông anh nghĩqGQ mãi cũng không ra. Trong đUTVu nó, chỉkh biết rằYng ông cụ khốt đUó vô cùng đWTháng sợ, nhưng sợ thế nào thì chảFu ai biết, mà cũng có lẽ, với trẻ nhỏ, bịWj bắtUt xa bố mẹ cũng đGtWã là vic đFuáng sợ vô cùng rồi.
Ngm nghĩqCp một hồi, anh trai đFuưa ra một đaGáp án khá mơ hồ.
“Có thểgw tạhDi vì ổng trông xấtsu trai quá, giống như mấtGQy tên hủi hay đoGlến làng ăn xin ấQPy, phảmgi rồi, gương mt của ông ta chắUc phảpgti kinh dịXtX lắlm… giống mấxoqy mụ phù thủy đghộc ác !”
Hắtsn khi đtUó gt gù, ra vẻ đtUã hiểQaEu, nhưng thc ra có hiểgu quái gì đlâu, với hắtUn khi đGtWó, nhữTVng lờqCpi mà ông anh hơn hai tuổi này nói, luôn đUúng.
Còn hắentn hin tạUi, ta bên khung ca, khoanh tay ngẩtng đQaEQPu ngắhm vầkhng trăng trên cao, đGtWG ánh trăng sáng rọi xuống khuôn mt thanh tú của mình, giống như một kẻ thành kính nhờhPF ánh trăng ấXtXy tẩTVy trầCehn và ra tội.
Đối với câu hỏi của mình khi đljó, giờaG đCehây hắaGn lạti có một đUáp án khác.
“Họ sợ lão vì họ sợ chết !” HắTVn lạhPFnh nhạCeht nói. TấGfgt nhiên, nguờGtWi nghe vn là True Queen trong cơ thểh Linh.
“Nhân tính là vy mà ! Có ai không sợ chết đyCpâu !?”
“Tôi không sợ, cô không sợ, Lục Vân Tiên cũng không sợ !”
“Chúng ta còn là con ngườtqxi sao !?” Linh cuờGfgi khẽ.
“Ít nhấQaEt v mt hình dáng vn là vy.”

Hai anh em trên chiếc giườwng nhỏ vn đhDang trò chuyn không ngng. Dù ông anh đGZã bảWjo đkhFua em nên đlji ngủ sớm, nhưng có vẻ hắGfgn vn nhấPet quyết thứXtXc đvtến đgêm đqCpent xem ông ba bịY. CảtUm giác giống như ngườGZi ta trợn mắqGQt thứtUc khuya đGêm 30 đjgw xem bắWWyn pháo hoa vy. Sau một loạyCpt các câu hỏi của hắGtWn, anh trai cũng đfành t bỏ ý đljGtWnh khuyên nhủ, thành tht mà tiếp chuyn cảqCp đGtWêm. Cảent mấQPy cuốn truỵên mua vội lúc chiu cũng quên đwọc.
Mấffy câu chuyn của trẻ em nghe tht vô vịQaE. HắhDn rờWWyi khỏi căn phòng này, tiến sang phòng bên cạGtWnh.
Thế nhưng, ca lạGYi không mở đCehuợc.

King nhíu mày, tiếp tục tiến ra ngòai đkhuờhng lớn, nhưng ca nhà cũng không mở đnkBuợc nốt.
Mấft vài phút hắEln mới hiểnkBu ra. Thế giới này xây dng da trên tầqGQm nhìn của hắGtWn khi đhDó, nếu cu nhóc kia chỉWWy nằtUm trên giườwng, tấaGt cảgw nhữGng nơi hắwn có thểoGl đEli tới chỉl nằtsm trong phạkhm vi nhìn ra của chiếc giườtng đffó thôi. Có lẽ ngòai căn phòng hai anh em đghang nằpgtm này, mọi thứGY sau nhữljng bứljc vách kia đhPFu chỉQP là các khỏang không đenten kịBqt.
Ông hàng xóm cũng vy, con chó trong chuồng, con mèo trong ổ hay thm chí cảTV cha mẹ hắqGQn bên kia vách tườqCpng – nơi vn vang lên nhữqCpng tiếng thở đWThu đGu kia cũng vy. Đu chỉg là nhữCvmng khỏang không đQaEen kịhDt mà thôi. TấGYt cảtGQ đGYu chỉGfg là hư vô.
Vì họ vốn đQaEu đhã chết t lâu lắtGQm rồi.
Họ hin tạvti, kểl cảts ông anh đentang nằWWym tán phét với cu bé kia, cũng chỉgh là nhữElng hình ảFunh giảent lp da trên trí nhớ của nó thôi.
Tấfft cảWj đGYu là giảvt.
Thế giới này là giảh, con nguờFui là giảgw, s kin cũng đlã đhDuợc lp trình sẵffn. Điu này dĩtqx nhiên hắFun biết t đtsGYu, hắBqn cũng chỉtGQ đPepGWnh làm ngườtGQi xem bấGtWt đQPQPc dĩent của bộ phim ký ứFuc này thôi, nhưng chng biết t lúc nào, thân hắtn đaGã hòa nhp luôn với các nhân vt trong phim rồi.
Chìm đghElm vào thế giới này rồi mới thấGy đnkBuợc nó bé nhỏ, hạGfgn hẹp thế nào… rồi cũng vì thế mà cảTVm giác mấght mác cứU thế kéo đxoqến.
Chng vì cái gì cảxoq.
Có lẽ hắqGQn kỳ vọng nhiu thứl hơn. Chng hạEln như đYi qua nhìn ngắoGlm lạpGWi cha mẹ mình một lầCvmn nữffa, hay dạWTho quanh con phố này chng hạFun.
Đột nhiên có ngườtGQi vỗ vai hắffn. King sc tỉFunh, nhíu mày vì đvtoạln thấhPFt thầQPn va rồi, sau đPeó quay lạenti. Linh đGfgang nhìn hắyCpn, trong ánh mắGfgt cô, hắtGQn cảCvmm nhn đPeược cái cảtUm giác hin t, như ngườGYi mẹ nhìn con cái của mình, trong một thóang, tâm tỏa – khóa trái tim như tan chảffy, hắWWyn buột ming thốt:
“Cảtqxm ơn…”
Linh lắQaEc đElWju, mỉfm cườCehi:
“Vic nên làm mà.”

“TạGZi sao phảWji làm nhiu thứt cho tôi như vy !?”
“Anh là lý do em sinh ra, không làm vì anh, còn làm vì ai nữpgta đhDây !?”
Đáp án mơ hồ, khó phân tht giảFu, nhưng King bỏ qua nhữGng băn khoăn rấwt nhanh. HắaGn không bao giờY tin tưởng ai đGtWuợc hòan tòan, nhưng chỉFu cầkhn biết, cô gái này sẽ không bao giờoGl hạgi mình là đqCpuợc.
Phảtsi rồi, t trước đUến nay, mọi vic cô ấqCpy làm, đGtWu là vì tốt cho hắGtWn.
Đột nhiên gió nổi lớn, khiến nhữXtXng cánh ca ọp ẹp rung lên bầgwn bt, cắGfgt ngang luôn đPeoạtUn đGối thoạUi của bọn họ. Hai ngườPei nhìn nhau hiểTVu ý, cùng lúc chạYy tới khung ca sổ, dưới cánh ca hé ra, lá cây bay xào xạoGlc, tng con quạf lượn lờhD đoGlu trên khắghp nhữUng cây cột hay tấPem biểWWyn trong làng, báo hiu đCvmim xấtGQu rõ ràng.
Đến rồi !” Linh hạPe giọng.
King không nói gì, ánh mắfft hắqCpn như cây đtinh găm cht vào thân ảoGlnh già nua trên chiếc xe đGmgp đTVang t t tiến lạwi gầhDn đTVườvtng lớn kia. Máu trong ngườoGli bốc lên, rục rịTVch muốn đElộng. Hocmoon trong cơ thểh dâng trào, như muốn cưỡng ép bộ não ra lên cho tay chân đUến đyCpó, nghin nát bóng dáng đvtó ra.
Nhưng tấWWyt cảqCp nhữpGWng thứoGl này chỉgw là ảho cảYnh mà thôi, hắCehn vn còn chưa mấqCpt lý trí, âm thầFum gt đyCpGfgu rồi cứPe thế ở yên bên khung ca, dõi mắtUt nhìn theo.
Chuyn kế tiếp không khác lắGtWm so với trí nhớ của hắghn. Câu chuyn v thầhDn chết này hắmgn đtGQã tng kểCeh một lầGtWn. (xem lạlji phụ chương 5 – chuyn kểxoq của vịXtX vua.)
Trí nhớ của hắGn cũng bịtqx ngắBqt quãng t đvtoạentn này, hắGZn chỉBq còn nhớ mình đxoqã quá sợ hãi mà ngấjt đaGi, đhPFến khi tỉCehnh lạCehi thì xung quanh chỉpGW còn mỗi hắtn sống sót.
...
Mọi thứtU bắfft đvtqGQu hỗn loạhPFn. KểtU t khi lão ngồi đGfgó, tỏa ra cái uy áp khủng khiếp của mình, đgwè nng lên tâm linh mỗi ngườhDi trong thôn, khiến cho phòng tuyến tâm lý của họ sụp đGfgổ. TấXtXt cảU bắkht đCehkhu mấWjt đnkBi lý trí, chỉU còn lạtsi bảGn năng dã thú và nhữGtWng thói xấqGQu xa vẩGn đWWyục trong tâm hồn.
Trước đkhây hắentn không hiểTVu hết đGược, chỉvt nghĩw rằQaEng mọi ngườxoqi vì quá sợ hãi mà phát đFuiên, nhưng bây giờts mọi chuyn đCvmu đWThã rõ ràng.
Đó là do năng lc thầpgtn mạpgtch của Alucard.
Kết giới hòang kim này đWWyã mở rộng, bao phủ cảaG ngôi làng vào trong, không một ai chạtsy thóat. Không có ngoạhDi l, kểWj cảkh hắyCpn.
“Thầwn mạlch, hòang kim kết giới – phảGn bội lĩtGQnh vc.”
Kết giới này cũng là dạGng linh hồn kết giới giống như của Hades, nhưng không phảFui rút linh hồn con ngườPei ra đtg hành hạj giống t thầgn, mà khiến cho linh hồn ngườli khác bịgw ngăn cách với mọi thứent xung quanh bởi một lớp màng ma quái.

NằBqm trong kết giới này, mọi ngườCehi đpGWu mấPet nim tin với mọi thứGZ: Không khí thở ra sao nng n quá, hình như không khí có đtUộc, căn nhà của mình sao lạxoq lm thế !? Hình như đGfgó không phảGYi nhà của mình, con dao trên tay sao trông yếu ớt thế !? Mình có nên thay con dao khác !? Đwa bên cạGnh mình có đGtWiểCehm không đTVúng, hình như không phảhi nó, mà là đBqlja nào đnkBó giảGfg dạWjng thôi v…v…
Cái gì cũng có thểhPF nghi ngờQaE, cái gì cũng khiến họ không tin tưởng, phòng tuyến tâm lý vốn đGfgã bịY nối sợ hãi đhDè ép, nay lạPei càng thêm thảQaEm hạhi, lý trí mấhPFt đXtXi cũng là chuyn sớm muộn.
Đúng là lĩWThnh vc của kẻ phảgwn bội !” King nhìn chằtqxm chằffm vào Alucard trên giếng nước giữQPa làng, hắEln vn đpgtang không ngng phóng thích lĩentnh vc của mình ra, mọi ngườaGi xung quanh thì rục rịvtch, đTVã bắtqxt đentPeu muốn đhDộng.
“Năng lc này rấmgt đPeáng sợ, nếu như thi triểffn ra, một đqCpôi quân sắBqt thép cũng có thểj d dàng tan rã. Thm chí giới hòang cũng có thểhPF bịgwgwnh hưởng. ThầyCpn giới nội chiến, đtqxu do công của kẻ này !” Linh ở một bên thầXtXm than.
Alucard nguyên bảWWyn tên là Judas, một cn giới hòang phục vụ thiên chúa. Năm đCehó nhân lúc thiên chúa vắYng mt, hắWThn đYã lãnh đGyCpo tây thầGn tộc gây một vụ nội chiến lớn, cuối cùng kéo cảXtX nam, bắhPFc và đpgtông thầPen tộc tham gia, kết quảBq kiến Đông thầGn tộc do Orochi cầgm đhDYu bịtGQ hủy, Tây thầEln tộc của thiên chúa bịl hai phe nam và BắGtWc chia đgwôi, hình thành thế đgối đaGqGQu như hin tạhDi. Một bên là Nam thầnkBn tộc do Zeus đpgtGtWng đYoGlu, còn BắUc thầgwn tộc do Odin.
Judas chạUy tới ma giới – nơi tụ tp của nhữjng kẻ phảQPn loạghn và tội phạxoqm t bốn đmglji thế giới khác, đmgổi tên thành Alucard, kéo quân xưng vương một cõi. Ngơi đUYng đtsxoqu ma giới bấtsy giờtU là thiên ma, do còn mảnkBi giằljng co với pht giới, nhấWTht thờCvmi không đtqxw ý đQPến hắhPFn, đqGQến lúc chú ý tới thì đljã quá muộn, hắgn cũng đkhã t xưng vương một vùng, không lâu sau thì Orochi cũng chạxoqy tới, hai tên này cá mè một lứGa, hình thành liên minh chống lạyCpi thiên ma, kết quảGZ làm ma giới phân chia, do ba đtsCehi ma thầGn lãnh đWThnkBo.
Có thểkh nói, kẻ này chạWWyy tới đElâu, đCehu gây ra cảWjnh chia ly, mâu thun đvtối kháng tới đtó. Một nhân vt phảQaEn din đPeiểaGn hình mà tiêu biểqGQu, đCeháng lẽ hắwn phảhDi chết t rấwt lâu rồi, nhưng nhờqCp cái lĩghnh vc phảtGQn bội này, hắgn vn cứff ung dung trốn thóat hết lầtn này tới lầtqxn khác. Lĩentnh vc phảentn bội khiến ngườXtXi khác có nhìn thấvty hắtqxn cũng không dám tin là hắQaEn, d dàng bỏ qua vic truy tìm, là thầWWyn binh của mấTVy kẻ thích trốn chạtsy thế này.
Sau khi chạGYy tới nhân giới, đxoqiểPem đlt chân kế tiếp của hắGZn vn không ai biết, hành tung của hắgwn vn luôn là một mảtUng bí ẩtsn.

Áp lc vô hình do phảfn bội kết giới giăng ra đnkBã đtGQến đGfgBqnh đoGliểgm. Do Alucard mới bịtqx đGánh trọng thương, uy lc của kết giới này yếu đQaEi rấtUt nhiu, nếu ở trạfng thái đqGQGtWnh phong, kết giới này còn có thểaG khiến cho nguờtsi ta phủ nhn luôn cảGZ s tồn tạQPi của chính mình, hết sứBqc đEláng sợ, bây giờgw cầentn phảCvmi mấElt hơn na tiếng hắxoqn mới có thểgh bắQaEt đWjpgtu đtè nén tâm linh của ngườlji ta, suy yếu thấaGy rõ.
Tuy nhiên, suy yếu thì suy yếu, tốt xấGtWu gì cũng là kết giới của một cn giới hòang, ngườCvmi thườghng dĩvt nhiên không thểBq kháng c.
Thế nên, chng cầentn mấYt thờQaEi gian quá lâu, cảGZ đgwám ngườmgi với đTVôi mắtt đtỏ ngầCvmu, tay cầvtm hung khí dầYn dầtqxn tràn ra đBqườBqng, bước ra khỏi căn nhà mà họ cũng không dám tin tưởng là an tòan nữGa.
Cha mẹ hắGYn cũng không ngoạCvmi l.
Đến khi cao trào, cánh ca khóa mà anh trai hắPen gia trì lên một đffống khóa đtã bịpgt cha hắhDn mạBqnh mẽ đffpgtp tung. Hai anh em hoảyCpng hồn, co rúm lạUi trên giườmgng, còn cha mẹ bọn hắBqn, mỗi ngườtsi tay cầBqm một con dao, lng lữtUng đffi v đpgtòan ngườFui kia.
Có lẽ trẻ em suy nghĩGfg đxoqơn thuầtqxn hơn, nên lĩYnh vc này ảjnh hưởng đpgtến bọn chúng ít nhấGZt, nhưng cũng chỉQP kéo dài thờwi gian tác đYộng mà thôi, cảg ngôi làng này, không có ai may mắtsn thóat khỏi.
HắtGQn khi đTVó cũng không ngoạGfgi l.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận