Liêm Hiên, làm sao vậy? Cửa thành sắp phá tại sao ngươi lại tỏ ra buồn rầu vậy?
Tô gia lão tổ tông nghi hoặc hỏi.
- Quá dễ dàng, không hợp lý, không hợp lý.
Tô Liêm Hiền lắc lắc đầu nghi ngờ nói.
- Cái gì mà dễ dàng?
Tô gia lão tổ tông nghi ngờ hỏi, các cao thủ Tiên Thiên cũng nhìn về phía Tô Liêm Hiền.
- Công thành quá dễ dàng, mới công thành đã phá được thành. Đây tuyệt đối không giống như tác phong của Chung Sơn. Hắn tuyệt đối không thể kém cỏi như vậy.
Tô Liêm Hiền lắc đầu vô cùng buồn rầu nói.
- Dễ dàng ư, vì công thành mà đã chết mất năm vạn người, có thể dễ dàng được sao?
Một người ở bên cạnh nói.
Các cao thủ Tiên Thiên cũng không thể tưởng tượng được nói.
- Chung Sơn không thể kém cỏi như vậy được, muốn giết được hắn ít nhất cũng phải chết tám vạn binh lính, mới chết có năm vạn, không đúng!
Tô Liêm Hiền lắc đầu, vẻ mặt lộ vẻ lo lắng.
Nghe thấy Tô Liêm Hiền nói như vậy, mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên, chuyện này làm sao có thể được, chết đến năm vạn đã là một giá rất lớn, vậy mà trong miệng Tô Liêm Hiền lại nói là dễ dàng ư?
- Liêm Hiền, có lẽ ngươi đã suy nghĩ quá nhiều, Chung Sơn không đáng sợ như vậy đâu.
Tô gia lão tổ tông lập tức mở miệng nói.
- Không, không thể coi thường Chung Sơn, tuyệt đối không thể coi thường Chung Sơn.
Tô Liêm Hiền lập tức nói.
- Vây thì cứ chờ xem, dù sao thì cửa thành cũng sắp được phá, sau khi phá giết chết Chung Sơn là xong rồi.
Tô gia lão tổ tông nói.
- Chỉ mong là được như vậy.
Tuy nhiên mi mắt của y vẫn nhíu lại không hề giãn ra.
Ở trên tường thành, một lượng lớn thang mây đã bị hỏa thiêu, chỉ còn một số thang mây vẫn đang cháy hừng hực.
Chung Sơn đứng ở trên cổng thành, hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia sáng. Hắn cất tiếng nói:
- Anh Lan, kế hoạch thứ hai.
- Dạ.
Anh Lan lập tức lấy ra một lá cờ màu tím rồi vũ động.
Hạ.
Sau đó, chúng tướng sĩ trên thành nhanh chóng lùi ra, không hề phòng thủ.
Bộp.
Chung Sơn bỗng nhiên vỗ lan can của thành một cái, sau đò lùi về phía sau. Chúng tướng sĩ giữ thành cũng theo hắn mà lùi về.
Chung Sơn lùi lại ư? Chung Sơn lùi lại ư?
Tô Liêm Hiền ở bờ bên kia lập tức nhíu mày chặt hơn lại nữa, thấy Chung Sơn như vậy hắn phân vân. Chung Sơn thất bại ư? Tại sao, hắn lại đem cả thủ vệ giữ thành bỏ chạy vậy? Vì sao lại phải bỏ chạy.
- Ha ha, Chung Sơn biết là thất bại cho nên đã chạy rồi sao?
Một cao thủ Tiên Thiên hưng phấn kêu lên.
Đến.
Bây giờ còn thừa lại một cái thang mây, có một số binh lính leo lên trên đó, bọn họ vừa lên tới đỉnh thì đã thấy trên tường thành không có một bóng người.
- Ầm.
Lượt bắn thứ ba của Bát Ngưu Nỗ Sàng, một tiếng vang thật lớn, cửa thành rốt cuộc cũng không chịu nổi lực đạo này, đã bị phá vỡ.
Thành bị phá rồi sao?
Thời khắc này đáng lẽ phải hoan hô, nhưng không ai mở miệng.
Hơn hai mươi lăm vạn đại quân, phá một cái thành mà đã chết hơn năm vạn binh lính, đây là một tổn thất quá lớn, vậy mà đối phương chỉ tổn thất có vài trăm người.
Đại quân điên cuồng đi vào trong thành.
Mặc dù thua thiệt như vậy nhưng Tô Liêm Hiền vẫn cảm thấy trận chiến này rất dễ dàng, không hề bình thường.
- Nguyên soái, thủ vệ trong Tuyên thành đã lùi về bên kia, nhưng lại hủy cây cầu trong thành.
Một tiểu binh đưa tin đến.
- Không hay, Chung Sơn muốn chạy ra khỏi cửa thành khác.
Mau xuống ngựa, đi qua bờ bên kia mau. Hiển nhiên là bờ bên kia đã có người chiếm lĩnh.
Chúng cao thủ Tiên Thiên cũng mau xuống ngựa, theo Tô Liêm Hiền đạp bè gỗ mà qua bên kia.
Qua chiếc sông đào, Tô Liêm Hiền đột nhiên mở miệng nói:
- Dỡ bỏ một nửa bè gỗ, tiến vào bên trong thành.
- Dạ.
Chúng tướng sĩ lập tức gật đầu kêu lên.
Tô Liêm Hiền nhìn chín cao thủ Tiên Thiên này, hắn nhau chóng nhảy vào trong thành, phá vỡ cửa chính, đi vào phía bên trong.
Mà lúc này khi chúng tướng sĩ chuẩn bị dỡ bỏ bè gỗ thì đột nhiên xảy ra một hiện tượng quái dị, con sông đào này trước kia có hơi đục, nhưng tại sao bây giờ lại trở nên thâm đen? Hơn nữa còn càng ngày càng đen.
Tô Liêm Hiền nhanh chóng nhảy vào bên trong. Đại quân đang bị chặn bởi sông lớn, không thể tiến vào trong được.
- Đi qua.
Tô Liêm Hiền liền hét lớn.
Nhưng đúng lúc này ở cách đó không xa bờ bên kia sông, một lần nữa lại xuất hiện thân ảnh của Chung Sơn.
Chung Sơn thần định khí nhàn, đằng sau hắn còn có Chung Thiên, Chung Chính và Anh Lan. Đại quân cũng từ từ xuất hiện ở gần đó, nhìn chúng cao thủ Tiên Thiên bên bờ.
Chung Sơn.
Tô Liêm Hiền hét lớn.
- Ta đã đợi các ngươi ở đây nửa ngày rồi.
Chung Sơn đột nhiên lạnh lùng nói.
Hắn nói xong, lấy từ trong tay một hỏa tập ném xuống con sông phía trước.
Bọn họ không thể lý giải được cảnh tượng này.
- Bùm.
Trong lúc mọi người còn đang sững sờ thì con sông lớn đã cháy, một lượng lửa lớn cháy lên.
Ngọn lửa này đã dập tắt ngọn lửa chiến tranh của chúng tướng sĩ.
Tô Liêm Hiền rống to lên, còn có cả một tiếng kêu thảm thiết.
Có một số người bơi qua sông nhưng đều bị ngọn lửa này thiêu cháy.
- A…
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
- Không hay, mau lùi về.
Tô Liêm Hiền lo lắng nói.
Nhưng trong khoảnh khắc này, ở trên con sông đào bảo vệ thành bỗng nhiên xuất hiện một dòng xoáy lên.
Lửa ngập trời.
Sáu vạn đại quân xông vào bị cứ như vậy bị chặn lại.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, phải làm sao bây giờ đây?
Trên khuôn mặt Tô Liêm Hiền lộ ra một nụ cười thảm. Chung Sơn, Chung Sơn, ta lại thất bại vào tay của ngươi!
Chúng tướng sĩ nghe đây, lần này chỉ cần các ngươi đầu hàng thì ta sẽ bỏ qua chuyện cũ. Tô gia chấp chưởng Đại Côn quốc, kích khởi đan biến, quốc biến từ lâu đã không xứng đà là người đứng đầu Đại Côn quốc nữa, ai giết chết bọn chúng, sẽ được thưởng vạn kim.
Chung Sơn quát to lên.
Một tiếng quát này tựa như đa là một liều thuốc kích động mọi người, chúng tướng sĩ liền đưa một ánh mắt không tốt nhìn về phía đám người Tô Liêm Hiền.
- Ha ha, Chung Sơn, ngươi muốn làm xao động quân tâm phải không? Chỉ cần Tô gia hoàng đế một khi còn tại vị thì ngươi vĩnh viễn không thể chỉ huy đại quân Đại Côn quốc.
Tô Liêm Hiền ở bên bờ kia hét lớn.
Thật không?
Chung Sơn cười lạnh nói.
Đúng lúc này, ở bên ngoài thành đột nhiên truyền tới một thanh âm lãnh khốc, dẫn dụ sự chú ý của mọi người.
Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy từ phía xa xa, thái giám Ngụy Thái Trung đang cầm một cái đầu người tới.
Một đầu người.
Đầu người ư? Chính là hoàng đế Đại Côn quốc, Tô Chính Đức.
- Đức nhi!
Hai mắt Tô Liêm Hiền đỏ bừng lên hét lớn.
- Cung tiễn thủ chuẩn bị.
Tô Liêm Hiền ở cánh đó không xa đột nhiên truyền tới một tiếng quát lớn.
Một tiếng này vừa kêu lên, một lượng lớn tiễn thủ giơ cũng tiễn, hướng về phía thập đại Tiên thiên cao thủ.
Cũng tiễn bên này giương lên, ở bên bờ bên kia cũng nhanh chóng có lời đáp trả. Một số người bảo vệ Tô Liêm Hiền, một số người lại bắt đầu phản loạn. Hoàng đế đã chết, chẳng lẽ chúng ta cũng phải chết ở thành này sao?
Nhìn tướng quân đó hạ lệnh, Chung Sơn biết rõ hắn chính là người của mình.
- Lão tổ tông, sông đào ngăn cách hai bên bờ sông, bên kia nhất định là một lượng lớn cung tiễn thủ, bây giờ chúng ta chỉ có thể chém giết Chung Sơn, chỉ cần Chung Sơn có thể chết mới có thể xoay chuyển được càn khôn.
Tô Liêm Hiền hét lớn nói.
- Được.
Tô gia lão tổ tông cũng cảm nhận được giờ phút bị tráng này, y lập tức đồng ý.
Huyết mạch, Tô gia huyết mạch cũng chỉ còn lại Tô Liêm Hiền mà thôi.
- Bắn tên.
Một vị tướng quân đột nhiên kêu lên.
Một tiếng kêu lên, sau đó đại lượng vũ tiễn bắn về phía chúng cao thủ Tiên thiên, chúng tướng sĩ cũng có một số người xông tới dùng mình làm lá chắn sống, bảo vệ những người này.
Nhưng mà, có thể duy trì được bao lâu đây?
Ở trên sông, ánh liệt hỏa chói chang, tuy nhiên chúng cao thủ Tiên Thiên là không hề run sợ.
Thập đại Tiên Thiên đều nhảy lên, hòng tiến sang bờ bên kia.
Chỉ là, thời khắc này, Chung Sơn đã đợi từ rất lâu rồi.
Thập đại cao thủ Tiên Thiên bay sang để giết mình, chính là thời khắc này.
- Phóng tiễn.
Anh Lan đột nhiên hạ lệnh nói.
Một lượng lớn mưa tên phóng ra, hướng về phía những người này mà bắn tới.
Nhưng vì nguyên nhân lửa cháy cho nên cũng không thể bắn chuẩn xác như lúc bình thường được.
Loạt tên này đã khiến cho năm cao thủ Tiên Thiên của tứ đại gia tộc rớt xuống trong biển lửa.
Trong ngọn lửa của dầu hỏa, thì cho dù là cao thủ Tiên thiên cũng phải phát ra thanh âm thảm thiết.
A,..
Dưới nhiệt độ này, những người chỉ mới bước vào Tiên thiên sơ kỳ không có cách nào phản kháng được.
Thảm thiết, quá là thảm thiết!
Năm cao thủ Tiên Thiên, xông về phía Chung Sơn.
Nhưng đợt vũ tiễn thứ hai lại phóng lên, chính là đại tiễn của Bát Ngưu Nỗ Sàng.
Đại tiễn bắn thẳng về phía lão tổ tông của Tô gia, nhưng thực lực của lão tổ tông so với ba gia tộc cao hơn rất nhiều. Mấy đại tiễn này chỉ bắn sượt qua vai mà thôi. Còn bốn cao thủ Tiên thiên còn lại đều bị vũ tiễn này bắn chết.
Tô Liêm Hiền thật không ngờ, mình lại chết trong uất ức như vậy. Nỗi lo lắng nhất khi mình tiến hành công kích cuối cùng cũng đã xảy ra.
Toàn thân y trúng mười lăm cái vũ tiễn, lập tức chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...