Trường Sinh Bất Tử

Âm phủ, phía bắc Xương Kinh Đại Tranh, một tòa đỉnh núi cao.

Đỉnh núi cao có một cái cung điện to lớn, cung điện bắn ra bạch quang
nhàn nhạt, bạch quang để mà không tán, mông lung ra khắp cung điện, thậm chí sinh ra vô số khói trắng quanh quẩn.

Khí tức dầy cộm nặng nề từ trong cung điện tràn ngập ra.

Phía ngoài cung điện, một đám cường giả Lang tộc rối rít chờ đợi, Sát
Phá cảnh giới Thiên Tiên! Thanh Vân! Chích Hỏa!... đều thủ hộ bên
ngoài.

Cơ hồ tất cả cường giả của Lang tộc Đại Tranh cũng hội tụ ở đây. Dưới
chân núi lại càng có Lang tộc đứng đầy, một đám vô cùng ngưng trọng, thủ hộ ở tòa cung điện này.

Đột nhiên, một cổ khí tức khổng lồ xông lên trời từ đỉnh chóp đại điện,
vô tận bạch quang phóng xạ ra, nhất thời tách ra toàn bộ đám mây trên
bầu trời, một cổ khí tức bàng bạc phát ra.

- A ô ô!

Cung điện có một tiếng Thiên Lang khiếu chấn động, tinh không xa xôi đột nhiên chiếu xạ vô cùng vô tận ánh sao, ánh sao xông thẳng tới tòa cung
điện này, trong hư không lại càng xuất hiện vô cùng vô tận hồn phách
Lang tộc, vô cùng vô tận hồn phách Lang tộc lấy một loại tốc độ khủng
khiếp xông vào đại điện. Như Trường Giang và Hoàng Hà hội tụ tới, ùn ùn
kéo đến.

Ánh sao, bạch quang, lục quang của hồn phách, cả tòa cung điện cũng bị bao phủ ở trong đại lượng ánh sáng.

Sát Phá, Thanh Vân, Chích Hỏa cùng các tinh nhuệ của Lang tộc, đột nhiên quỳ một chân trên đất, trong mắt tràn đầy vẻ thành kính, mà những Lang
tộc khác lại hóa thành hình thái Lang tộc, bò lổm ngổm trên mặt đất,,
ngọn núi lớn này, tất cả Lang tộc bốn phía cũng bò lổm ngổm cung bái tòa cung điện phía trên.

Các Lang tộc không biết trong cung điện xảy ra chuyện gì, nhưng là, áp
bách đến từ chỗ sâu trong hồn phách, lại làm cho vô tận Lang tộc cảm
giác được hồn phách rõ ràng đang run rẩy. Đây là áp bách của huyết mạch
địa vị cao của Lang tộc đối với huyết mạch địa vị thấp, mà chỉ có cấp
bậc xê xích rất nhiều mới xuất hiện loại hồn phách run rẩy này.

Các Sát Phá Lang tộc cảm thấy, loại huyết mạch địa vị cao này, so sánh
với cảm giác Đế Huyền Sát mang cho bọn họ còn cường liệt hơn, mãnh liệt
hơn nhiều, thật giống như kinh sợ đến từ viễn cổ Lang tộc.

Hai năm thành Tiên Hậu, chúng lang cũng nhận thức qua một lần, chẳng qua là, Tiên Tiên luôn luôn lựa chọn thu liễm phần áp bách này mới không
cảm giác được, hiện tại Tiên Tiên đột phá, giờ khắc này buông khí tức
ra, Lang tộc ở bốn phương tám hướng cũng lộ ra e ngại sâu đậm, còn có vô hạn sùng bái.

Uy nghiêm của Chí Tôn, sau khi Đế Huyền Sát rời đi, Tiên Tiên lần đầu tiên triển lộ ra uy nghiêm Chí Tôn của mình.

Một tiếng sói tru, thiên hạ chấn động, không chỉ Xương Kinh, cả thiên hạ Đại Tranh, thậm chí cả Chuyển Luân Cương Vực, vô tận Lang tộc địa vị
thấp bò lổm ngổm xuống, dù cho có một vài thợ săn đi săn, đi tới trước
mặt Lang tộc, Lang tộc cũng không dám nhúc nhích.

Huyết mạch cao quý của Lang tộc! Kinh thế hãi tục.

Chỉ có buông thả ra hồn phách khí tức một lần, đã đầy đủ để định yên địa vị Chí Tôn Lang tộc ở Chuyển Luân Cương Vực.

Một trận gió nhẹ thổi qua, Chung Sơn dẫn dắt quần thần đã tới đỉnh ngọn núi này. Nhìn cung điện khổng lồ trước mắt.

Khí tức của Tiên Tiên dâng lên một canh giờ, lần này đột phá cảnh giới
Đại Tiên, thật giống như xa xa không có đơn giản như bình thường.

- Lang tổ lột xác?

Vương Khô nghi ngờ nói.

- Lang tổ lột xác? Có ý gì?


Chung Sơn hỏi.

- Khởi bẩm Thánh vương, thiên hạ này luôn luôn có một truyền thuyết,
Lang tộc ở thời kỳ viễn cổ, từng xuất hiện một cường giả tuyệt thế, được khen là thuỷ tổ của Lang tộc, huyết mạch kế thừa của hắn rất nhiều,
nhưng phần lớn cũng là huyết mạch bị pha loảng, nhưng thỉnh thoảng còn
có thể xuất hiện thiên tài Lang tộc có huyết mạch thuỷ tổ biến dị, từng
thiên tài Lang tộc đều có được thành tựu kinh thế hãi tục, mà huyết mạch thuỷ tổ càng dày đặc, thành tựu càng cao, lang tổ lột xác rất khó, mỗi
một lần lột xác, huyết mạch thuỷ tổ càng nồng nặc hơn một phần, các loại thần diệu cũng chỉ có bọn họ tự mình hiểu, mà thiên hạ sau này, số lần
một Lang tộc lột xác nhiều nhất, chỉ có ba lần, sau ba lần, đệ nhất
cường giả trở thành dưới Thánh nhân, Tiên Tiên Chí Tôn, hẳn là lần đầu
tiên đột phá!

Vương Khô giải thích.

- Lang tổ lột xác?

Chung Sơn ngưng mắt nhìn.

Lúc này vô số tia sáng cũng nhàn nhạt tản đi.

Oanh!

Cửa đại điện ầm ầm mở ra.

Tiên Tiên một thân áo bào bằng lông cừu màu trắng đi ra khỏi đại điện,
màu xanh biếc trong mắt dần dần tản đi, bộ dáng vốn là thanh xuân hoạt
bát, giờ phút này biến thành thành thục hơn rất nhiều.

- Tham kiến Chí Tôn!

Ngọn núi này, cơ hồ tất cả Lang tộc đồng thời cung bái. Âm thanh cung bái rung trời, khí thế hoành tráng.

- Ừm, đứng lên đi!

Tiên Tiên mở miệng nói.

- Tạ ơn Chí Tôn!

Vạn lang đứng dậy, cung kính đứng ở bốn phía.

Mà giờ phút này, Tiên Tiên cũng là nhìn về phía Chung Sơn.

- Ha ha, Chung Sơn, ngươi biết không? Ta mới vừa rồi...

Tiên Tiên thay đổi sự nghiêm túc lúc trước, cười hì hì kêu lên với Chung Sơn.

Nhưng, có lẽ cảm giác giọng nói không đúng, Tiên Tiên dừng lại, nhìn chung quanh một chút, nói:

- Tốt lắm, các ngươi lui xuống trước đi!

- Vâng!

Quần lang tuân mệnh.

Chung Sơn khẽ mỉm cười, quay đầu nói:

- Bãi triều, các ngươi lui ra đi!

- Vâng!

Quần thần đáp.

Tiếp theo, quần thần cùng quần lang rối rít rút đi.

Thấy mọi người đã đi, Tiên Tiên mới khôi phục bộ dáng buông lỏng lần nữa, nói:


- Ngày ngày thể hiện nghiêm túc như vậy, thật lao lực!

- Đế Huyền Sát đã đi, hiện tại ngươi chính là Chí Tôn Lang tộc, Chí Tôn tại sao có thể không có uy nghiêm?

Chung Sơn cười nói.

- Cho nên a, gia gia vừa đi, ta liền có áp lực lớn, đúng rồi, mới vừa
rồi nói được một nửa, ngươi đoán lúc ta đột phám xảy ra chuyện gì?

Trong mắt Tiên Tiên lóe lên một cổ kích động nói.

- Lang tổ lột xác?

Chung Sơn cười nói.

- A? Làm sao ngươi biết?

- Ta cũng vừa nghe nói, dường như thiên hạ này không chỉ có một mình ngươi có thể làm Lang tổ lột xác, không nên kiêu ngạo nga!

- Hình như người ta mới vừa đột phá a, ngươi để cho ta kiêu ngạo một chút đi, chỉ một chốc lát!

Tiên Tiên ôm cánh tay Chung Sơn, làm nũng nói.

- Được rồi! Chỉ một chốc lát!

Chung Sơn suy nghĩ một chút, buồn cười nói.

Tiên Tiên tuy nói đã là Đại Tiên, nhưng tâm tính luôn luôn rất sôi nổi, có lẽ chỉ sôi nổi với Chung Sơn a.

- Ừm, ta lần này rất lợi hại, ngươi biết không? Lang tổ lột xác, ta cũng chỉ nghe gia gia nói, không nghĩ tới ta cũng có thể đạt được lang tổ
lột xác, chỉ mới vừa rồi, ta thật giống như bởi vì huyết mạch kế thừa,
chiếm được rất nhiều công pháp, còn có rất nhiều năng lực chỉ có ta mới
có thể thi triển, vậy có phải thần thông hay không?

Tiên Tiên rất là vui vẻ trò chuyện với Chung Sơn.

- Thần thông?

Chung Sơn hơi hơi ngạc nhiên.

- "Đúng vậy a, sau này, liền do ta thay thế gia gia, làm hậu thuẫn kiên
cường nhất của ngươi, có ta ở đây, ai cũng không thể thương tổn ngươi!

Tiên Tiên trịnh trọng nói.

Chung Sơn vừa muốn nói gì, bỗng nhiên, tóc gáy sau lưng dựng lên.

Bành~!

Sau lưng Chung Sơn đột nhiên bày ra một bức họa hình tròn.

Đế Vương Đồ! Đế Vương Âm Đồ!

Ở một khắc quỷ dị này, lại có người ám sát? Đế Vương Đồ theo bản năng chắn trước người Chung Sơn.

Một đạo luồng sáng, một luồng sáng đạo kim sắc quỷ dị xuất hiện, đột
nhiên bắn vào Đế Vương Đồ, tiếp theo quỷ dị bắn trở về, chợt lóe rồi
biến mất ở nơi xa.

- Có thích khách?


Tiên Tiên nghiêm sắc mặt.

Vẻ mặt ấm áp lúc trước đột nhiên tản đi, đảo mắt đã ẩn đi, vẻ mặt lạnh
lùng âm hiểm nhìn về địa phương kim quang biến mất ở nơi xa.

- Hô!

Thân hình Tiên Tiên thoắt một cái đã biến mất ngay tại chỗ.

Ám sát ở đỉnh núi, động tĩnh lớn như vậy, đột nhiên đưa tới đại lượng
cường giả của Đại Tranh. Thân hình Vương Khô thoắt một cái, đuổi theo.

Lấy tay bắt được Đế Vương Đồ, vẻ mặt Chung Sơn lạnh nhạt.

- Thánh vương, ngươi không sao chớ?

Đám người Dịch Diễn lập tức hỏi.

- Truyền Nam Cung Thắng!

Chung Sơn trầm giọng nói.

Rất nhanh, Nam Cung Thắng bị truyền tới.

- Thánh vương!

Nam Cung Thắng cung kính nói.

- Tên ở ngoài Xương Kinh bắn tới, ngươi chịu trách nhiệm trận pháp ở
Xương Kinh, một mũi tên mạnh như thế đánh sâu vào, ngươi không có phát
hiện sao?

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Không có, đại trận ở tứ phương không có phản ứng chút nào, thần cũng chẳng biết tại sao?

Nam Cung Thắng cau mày không dứt.

Mặc dù tu vi Nam Cung Thắng còn cao hơn so với Chung Sơn, nhưng là,
Chung Sơn xây dựng ảnh hưởng nhiều năm cũng là ai cũng không dám ngỗ
nghịch.

Rất nhanh, quang mang một trắng một đen ở nơi xa chợt lóe, Tiên Tiên cùng Vương Khô trở lại.

Bành! Bành!

Trong tay Vương Khô bỏ hai người xuống. Một người còn sống, một người đã chết.

Người còn sống kia vẻ mặt hoảng sợ, đang mặc hồng bào, trên mặt có số
lớn mồ hôi lạnh, lồng ngực thật giống như bị đòn nghiêm trọng, máu thịt
bầy nhầy, hiển nhiên là mới vừa rồi Tiên Tiên xuất thủ.

Mà đổi thành một người chết, trong lồng ngực cũng là một mũi tên dài màu vàng, toàn thân khô gầy khô quắt, là bộ dạng của một lão thái.

- Chính là người chết này bắn tên, còn có tên đồng lõa này, hắn lại là
một Lang tộc, nhưng không phải là Lang tộc của Đại Tranh, giao cho ngươi xử trí.

Tiên Tiên oán hận nói.

- Lang tộc?

Trong mắt Chung Sơn lóe lên một cổ lạnh lùng.

Hồng bào nam tử kia vẻ mặt hoảng sợ, căn bản không phải một cấp bậc, đảo mắt đã bị bắt, một đoàn cường giả đã vây quanh trước mắt, chết chắc?

Thật giống như đã hạ quyết tâm chuyện gì đó, trong mắt hồng bào nam tử lóe lên một cổ quyết tuyệt.

- Ngươi muốn tự sát? Yên tâm, sau khi chết ta sẽ luyện hóa hồn phách của ngươi!

Vương Khô thản nhiên nói.

Thấy bộ dạng Vương Khô, tâm của hồng bào nam tử nhất thời nguội đi một nửa.

- Nói đi, ngươi là do ai phái tới!

Chung Sơn trầm giọng nói.


- Các ngươi không thể giết ta, ta là người của Thời Không Đạo tràng,
ngươi biết đây là ai không? Hắn là đệ tử của Giáo chủ, bị các ngươi giết chết, các ngươi chết chắc, Giáo chủ xuất quan nhất định sẽ giết các
ngươi. Ai cũng chạy không thoát!

Hồng bào nam tử kêu lên.

- Thời Không Đạo tràng? Ta còn nghĩ đến làm sao tìm được các ngươi, không ngờ các ngươi tự mình tìm tới?

Trong mắt Chung Sơn lóe lên một cổ hàn quang.

Đúng lúc này, Nam Cung Thắng đi tới cỗ thi thể kia, lấy tay rút ra mũi
tên màu vàng trên lồng ngực, tên dài vừa kéo ra, cỗ thi thể kia đột
nhiên trở nên càng thêm khô quắt, đảo mắt đã hóa thành một cỗ thây khô.

Chính là mủi tên này? Bắn phá đại trận Xương Kinh mà không bị đại trận phát giác?

- Hừ!

Nam Cung Thắng đột nhiên phát ra một tiếng âm thanh hút không khí. Đầu ngón tay thật giống như đột nhiên bị bắn ra.

Mọi người nhìn về phía Nam Cung Thắng.

- Thánh vương, mủi tên này rất kỳ quái, có loại cảm giác nói không ra lời!

Nam Cung Thắng cau mày nói.

Chúng thần rối rít kiểm tra.

- Thuộc tính thời gian! Chuôi tên này đã được thêm vào thuộc tính thời gian!

Vương Khô suy nghĩ một chút nói.

- Mủi tên này có hiệu quả gì?

Chung Sơn hỏi.

- Sau khi bắn ra, có thể nhanh hơn nhiều so sánh với tất cả tên, bởi vì
nó ẩn chứa thời gian, thật giống như thiên địa bất động, chỉ có nó vận
động, đây chính là thuộc tính cường đại của thời gian, có thể cái nguyên nhân này phá trận pháp của Xương Kinh, đại trận mặc dù vận chuyển,
nhưng ở trước mặt thuộc tính thời gian, thật giống như yên lặng bất
động, một mũi tên này chính là theo khe hở bắn vào. Hơn nữa có thể làm
cho người ta biến thành già suy yếu trong nháy mắt, chỉ cần bị bắn
trúng, Đại Tiên trong nháy mắt cũng bị mất mạng. Chẳng qua là gặp được
Thánh vương ngài, cuối cùng gieo gió gặt bão!

Vương Khô trịnh trọng nói.

- Thuộc tính thời gian?

Sắc mặt Chung Sơn trầm xuống.

- Đại Tranh Thánh vương, chúng ta không chuẩn bị bắn ngươi, lúc ấy ta
cũng không có để cho hắn bắn, là hắn tự chủ trương, không liên quan tới
ta a!

Hồng bào nam tử hoảng sợ nói.

- Không chuẩn bị bắn ta? Vậy chuẩn bị bắn người nào?

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Bắn, bắn...

Hồng bào nam tử nhìn về phía Tiên Tiên, không dám nói lời nào.

- Bắn ta?

Tiên Tiên lạnh lùng nói.

- Vâng vâng, lúc ấy chỉ định bắn ngươi, nhưng hắn nói Đại Tranh Thánh
vương giữ lại cũng là tai họa, mà lúc ấy các ngươi dựa chung một chỗ,
tất cả, tất cả...

Hồng bào nam tử lắp bắp nói


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui