Trường Sinh Bất Tử

Trong khe cốc, Chung Sơn đang mải mê chiến đấu, mặc dù trong thời gian ngắn không thể giải quyết lũ bò cạp trong cốc, nhưng bọn chúng cũng không phải vĩnh viên vô cùng vô tận, lấy Lôi hoa có lẽ phải chậm một chút, nhưng mà cơ hội luyện tập kiểu này đích thực là rất khó có được.

Lũ bò cạp khổng lồ thực lực không phải là mạnh lắm, nói chung tự mình cũng có thể ứng phó, thỉnh thoảng có vài con mạnh mẽ, nhưng thực lực so với Thiên Linh Nhi cũng tương đương, để bản thân cùng Thiên Linh Nhi hợp sức, cũng có thể đem chúng chém giết. Chung Sơn còn thấy được những con bò cạp khổng lồ mạnh nhất đều tập trung tại hai bên cạnh Lôi hoa, thực lực những con bò cạp nơi đó có thể nói là mạnh nhất, nhưng không sao cả, đợi đem lũ bò cạp yếu kém này giải quyết toàn bộ, rồi nghĩ biện pháp đối phó bọn chúng.

Đám người Âm Nguyệt hoàng triều từ trên hạp cốc bay xuống, quả nhiên nghe được âm thanh đánh nhau.

Tất cả đều nhướng mày, không nghĩ đến lại có người nhanh chân đến trước?

Cấp tốc bay xuống, vừa vặn nhìn thấy bên dưới có hai tên thực lực chưa đến Kim Đan Kỳ, một tên đàn ông Tiên Thiên tầng bốn, còn có một nữ Tiên Thiên tầng mười xấu xí. Rồi nhìn sang hai đóa Lôi hoa phía xa xa vẫn như cũ, chúng nhân đều an lòng trở lại. Lôi hoa vẫn còn tốt.

Thi tiên sinh đạp trên phi kiếm bay ở cuối nhưng khi thấy Chung Sơn, còn có Thiên Linh Nhi đang đạp Hồng Lăng, đồng tử liền co rút lại. Là bọn chúng sao?

Mặc dù Thiên Linh Nhi dịch dung nhưng Thi tiên sinh vẫn có thể phân biệt được pháp bảo Hồng Lăng, đúng là những kẻ trước đó không lâu quấy rầy hai người bọn hắn.

Trong mắt hiện lên tia sát khí nhưng dường như nghĩ đến gì đó, thần sắc Thi tiên sinh chợt biến, có chút quái dị nhìn thanh đao đang di động trong tay Chung Sơn.

Thi tiên sinh quan sát Chung Sơn, ánh mắt dần dần thay đổi, trong đó có một loại nghi ngờ pha lẫn chờ mong, nhưng Thi tiên sinh che dấu cực kỳ tốt, không để lộ dấu vết, vẫn biểu lộ bình thường.

“Ha ha, bệ hạ, là hai con châu chấu nhỏ.” Lôi Đình mặc khôi giáp lập tức cười ha hả nói.

Chung Sơn đang đánh giết với lũ bò cạp đột nhiên nghe thấy tiếng cười thô lỗ trên trời truyền tới. Nghe thấy tiếng cười, đột nhiên tóc gáy toàn thân Chung Sơn dựng lên, không hay.

Thân hình bạo thối, lui về phía chỗ vách cốc, cũng không chém lũ bò cạp khổng lồ.

Thiên Linh Nhi hình như cũng biết rõ đám người vừa bay đến đều cường đại, lập tức bay lại gần Chung Sơn. Dường như muốn bảo vệ an toàn cho Chung Sơn.

Bò cạp khổng lồ, vô số bò cạp khổng lồ không có truy đuổi Chung Sơn mà là trong nhất thời, cả đám nằm phục trên mặt đất, như là bị cái gì đó áp chế khiến cho không thể động đậy.


Chung Sơn thối lui đến mép vách, cũng đã thấy rõ đám người này, khi quan sát một lúc thì trong lòng đột nhiên cả kinh, người quen, đúng là người quen, hơn nữa còn là đám người quen thực lực siêu biến thái.

Không nói đến đám cường giả thực lực kém nhất là Nguyên Anh kỳ kia, Thi tiên sinh, cái gã quỷ dị khống chế cương thi đó, chính mình hai lần, không, ba lần làm hỏng đại sự của hắn, sao lại là bọn hắn? Vì sao lại là bọn hắn?

Chung Sơn bỗng nhiên cả kinh, đồng thời nghĩ đến chuyện lập tức thối lui, phải lui thôi, hy vọng những người này không cần phải để ý đến tiểu nhân vật như mình.

“Đi” Chung Sơn nhỏ giọng nói với Thiên Linh Nhi, cùng lúc thân hình rất nhanh rời xa ra bọn người đó, rất nhanh hướng về phía vách cốc bỏ đi.

“Muốn đi sao?” Giữa không trung đột nhiên truyền đến âm thanh cười lạnh.

"Ầm" một đạo kiếm khí mạnh mẽ lướt qua, vách cốc chỗ Chung Sơn đang leo lên đột nhiên vỡ vụn, kéo theo Chung Sơn rơi xuống dưới.

Ở không trung, Chung Sơn vốn có thể xoay người tránh ra, hơn nữa còn có thể đạp vào đá vỡ tiếp tục hướng lên trên, tuy nhiên Chung Sơn không làm thế, vì phải ôm theo Thiên Linh Nhi khiến hắn không thể bay lên.

Hai người cùng rơi xuống sơn cốc, ngã nằm trên mặt đất, hơn nửa thân người đều bị cự thạch chôn lấp.

Có thể mà làm như không thể, bây giờ lại muốn bỏ chạy, không thể nghi ngờ là chết chắc, đạo kiếm khí vừa rồi lướt qua người, không nói bản thân, mà cho dù là Thiên Linh Nhi thì cũng chết yểu, hiện giờ phải làm sao? Chỉ có thể giả vờ khiếp sợ.

Thiên Linh Nhi bị Chung Sơn ôm lấy, tiện đà ôm vào trong ngực, rồi lại còn bị những tảng đá lớn ép cả người. Thiên Linh Nhi muốn động, nhưng bị Chung Sơn ôm chặt, còn cấp cho nàng một ánh mắt không nên làm loạn, Thiên Linh Nhi tuy không bị thương, nhưng cũng không động đậy.

Thiên Linh Nhi biết rõ đám người này cường đại, đối mặt với họ, chỉ có nghe theo Chung Sơn. Trong lòng Thiên Linh Nhi vô cùng khẩn trương, bởi vì nàng cảm nhận được tử vong rõ ràng đang đến gần, mà nằm trong lòng Chung Sơn, dường như khiến nàng cảm thấy được sự khích lệ mạnh mẽ.

Đạo kiếm khí vừa rồi là do Lôi Đình phóng ra, đối với Lôi Đình mà nói, chém giết hai kẻ này, thật quá dễ dàng, tuy nhiên hắn lại thích trò chơi mèo vờn chuột. Mà hai tên này làm sao lại không tránh né thế nhỉ? Bị đá chôn sao?

Thi tiên sinh lãnh đạm nhìn đến chỗ Chung Sơn, một chữ cũng không nói, dường như đang suy nghĩ cái gì, cũng có vẻ như muốn xem xem đôi nam nữ phía xa xa có thể đào thoát được không.

Hoàng đế đối với hai người chỉ thoáng liếc qua một cái, liếc qua thấy hai người làm ra vẻ kinh sợ, chân mày nhíu lại, bởi vì có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy có thể phân rõ tình hình, đồng thời làm ra quyết định chính xác, tuyệt đối người thường không thể làm được.


Hai người trước mắt lại làm được, nhưng làm được thì thế nào, thực lực quá yếu.

Hoàng đế chỉ nhìn thoáng qua, rồi lại quay về phía hai đóa Lôi hoa.

“Đúng vậy, đã thành thục, hơn nữa còn là cực phẩm Lôi hoa.” Một người sau lưng hoàng đế hưng phấn cười nói.

Thanh âm người nọ vừa vang lên, đột nhiên khiến ánh mắt của Lôi Đình chuyển đến Lôi hoa, dẫu sao chơi đùa với hai con chuột, có thể so với Lôi hoa ư? Huống chi chỉ là hai con chuột chết.

Lôi Đình rất nhanh bên đến vách núi phía nam, thấy cự đại Lôi hoa, liền lấy tay bắt lấy.

"Tướng quân cẩn thận, đây là Lôi hoa trưởng thành trên trứng lôi bò cạp. Lấy hoa cũng có thể khiến cho bò cạp thức tỉnh."

Thi tiên sinh bỗng mở miệng nói.

“A? Đây là lôi bò cạp sao?” Hoàng đế đột nhiên cả kinh nói. Mà Lôi Đình tướng quân giơ bàn tay được một nữa cũng đột nhiên ngưng lại.

Thi tiên sinh gật đầu nói: “Lôi hoa sinh trưởng trên lôi viêm, nơi này chính là trên trứng lôi bò cạp, tuy nhiên tương đối ít, nhưng mà tại hạ năm đó có gặp qua một đôi, lúc bình thường mà nói, lôi bò cạp bên trong tu vi yếu nhất là Nguyên Anh kỳ, rễ cây Lôi hoa trong trứng, một khi rút ra sẽ khiến lôi viêm tuôn ra, nhất định sẽ đánh thức lôi bò cạp. Khi nó xuất hiện sẽ công kích hết thảy những thứ không phải là bò cạp.”

“Ta cũng đã từng nghe qua những gì tiên sinh nói, trứng bò cạp này phi thường kỳ lạ, sinh linh xúc của nó, có thể cùng trứng tương dung để ngăn chặn khe hở?” Lôi Đình đột nhiên hứng thú nói.

“Đúng thế.”

Thi tiên sinh gật đầu nói.

“Ta đây có lẽ phải thử một chút.”

Lôi Đình cười nói.


Lôi hoa có bốn rễ đâm vào trong trứng bò cạp, Lôi Đình nhẹ nhàng rút ra một cái, đột nhiên từ bên trong tuôn ra phần lớn lôi quang, tiếp đó hồ quang từ chỗ rách cũng phun ra theo, hơn nữa cái chỗ rách đang không ngừng mở ra, càng nhiều hồ quang phun ra mãnh liệt

Bàn tay Lôi Đình nhẹ nhàng ấn một cái ngăn chặn cái chỗ rách, chỗ rách dường như cũng từ từ cùng bàn tay của Lôi Đình khép lại, không hề có khe hở, không hề tuôn ra chút lôi điện nào nữa.

“Oa, sao lại không bị tê liệt nhỉ? Thật sự là thoải mái.”

Lôi Đình sảng khoái kêu to.

Hoàng đế cùng đám người sau lưng lộ ra thần sắc nghi hoặc.

“Thần đến thử xem.” Lại một người lên tiếng. Hiển nhiên là cực kỳ tò mò.

Có điều, lần này là hai người đi đến.

“Đưa tay qua đây.”

Lôi Đình kêu lên.

Hai người chìa tay đến, Lôi Đình buông tay đang đặt trên trứng bò cạp ra, người nọ đưa tay vào lập tức lại cùng quả trứng hòa hợp như một thể, ngăn chặn khẽ hở.

Lôi Đình nhân cơ hội này rút tay về, đem ba cái rễ khác rút ra. Tên còn lại cùng kẻ khi nãy lập tức dùng tay chặn lấy.

Bốn lỗ rách, cùng bốn bàn tay đang chặn kết hợp lại, Lôi Đình nhìn Lôi hoa trong tay, liền thu về.

“Hắn, tên tiểu tử Lôi Đình gạt ta, cái này mà thoải mái cái rắm.”

Người đến đầu tiên hét lớn.

“Ha ha ha, đáng đời!”

Lôi Đình cười to một hồi nói.


“Tiên sinh, bây giờ làm sao nữa? Còn có biện pháp khác lấp chỗ rách không?”

Hoàng đế nhìn Thi tiên sinh nói.

“Theo thần được biết thì không có, chỉ có thể buông tay ra, Lôi Đình tướng quân lấy Lôi hoa còn lại, sau đó chúng ta lập tức rời đi.”

Thi tiên sinh mở miệng nói.

“Không được, không được, ta là lần đầu tiên thấy lôi bò cạp, đương nhiên phải xem xem bộ dáng nó dài ngắn ra sao. Cả một đám người, nó chỉ là Nguyên Anh kỳ thôi, chúng ta nhiều người như vậy, một lát hãy lại lấy đóa Lôi hoa kia.”

Lôi Đình lập tức cắt lời Thi tiên sinh nói.

Hoàng đế dường như cũng có chút động tâm, không có ngăn cản.

“Được rồi, các ngươi buông tay, nhanh lui ra phía sau.”

Lôi đình lập tức kêu lên.

“Vâng” Hai người gật đầu, thân hình vội lui ra.

Rút tay về, bốn lỗ rách đột nhiên mở rộng ra, từng loạt hồ quang theo bốn lỗ rách tuôn ra, chiếu vào chỗ trên thân bò cạp, chúng bò cạp thân mình lay động một hồi. Thâm chí có vài còn bị hồ quang giật nảy lên.

Sau hai hơi thở, bốn chỗ rách tương giao với nhau, hóa thành một cái động khẩu lớn, hang loạt lôi điện phun ra, chiếu vào khe núi trên mặt đất, trên mặt đất đều trải ra một tầng lôi điện. Hàng loạt bò cạp bị điện giật khiến cho mơ mơ hồ hồ, run rẩy không chịu nổi. Chung Sơn cùng Thiên Linh Nhi bị chôn nửa người bên cạnh bỗng nhiên đều bị điện giật khiến long tóc dựng cả lên. Có điều lôi điện này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, trong nháy mắt, lôi điện trong quả trứng bò cạp trở lại bình thường.

Từ bên trong rất nhanh bò ra một con bò cạp khổng lồ.

Con bò cạp ánh lên lam sắc, không tính cái đuôi thì dài gần ba mươi thước, mà cái đuôi không lồ, dường như có thể trực tiếp quất vào đỉnh sơn cốc.

Cả thân con bò cạp đều được quấn quanh bởi hang loạt lôi điện, xem ra cực kỳ tức giật vì có kẻ đánh thức nó, trên đuôi bò cạp, phát ra âm thanh răng rắc, chỗ châm bò cạp là lôi điện màu tím càng them khủng bố.

Đôi mắt u lãnh, uy hiếp đám đám người trong hạp cốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui