Chung Sơn với Cửu Vĩ Quận chúa rời khỏi quảng trường Nhị Kỳ, có chiết bài này, là được tiến vào cái gọi là Yên Hải Vân Sơn.
Mới vừa trở lại Cửu Vĩ Quận chúa phủ, Cửu Vĩ Quận chúa liền nói với Chung Sơn:
- Chung Sơn, ngươi đúng là phúc tinh của ta, sắp đi tới Yên Hải Vân Sơn, ngươi nghỉ ngơi một ngày, ngày mai theo ta đi một chỗ. Hy vọng lão già Tử Dương gia kia nói đúng.
- Lão già Tử Dương gia?
Chung Sơn hơi hơi ngoài ý muốn.
- Ừ, cũng không có gì, chính là một Soán Mệnh Sư, vốn muốn tìm một tên thuộc hạ phản bội Tử Dương gia, vừa vặn bị ta gặp được, sau hắn xem cho ta một chút, nói lần này ở Yên Hải Vân Sơn ta gặp may mắn lớn, cho nên, lần Yên Hải Vân Sơn này, ta phải đi!
Cửu Vĩ nói rất thẳng thừng.
- Soán Mệnh Sư? Thầy tướng số?
Chung Sơn mày nhướng lên.
Bởi vì con trai của Chung Sơn, Chung Huyền, chính là một gã Soán Mệnh Sư, đáng tiếc, trong lúc hắn đối chiến Khổng Tuyên thì hy sinh.
- Thầy tướng số? Không biết, ta cảm thấy bọn họ chỉ có thể tính được một ít, chẳng hạn như lần trước, lão già thầy tướng số Tử Dương gia xem ra tên thuộc hạ phản bội, hắn đuổi giết tên phản bội đó nhưng mà cuối cùng tên phản bội phó không cần hắn đuổi giết thì đã chết, hắn nếu tính được thì còn tới làm gì? Thầy tướng số, chỉ có thể tính được một ít mà thôi.
Cửu Vĩ Quận chúa lắc đầu nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
Vẻn vẹn chỉ nghỉ ngơi một ngày, Chung Sơn và Cửu Vĩ Quận chúa liền hành trình rời khỏi Thanh Khâu.
Giờ khắc này, thái độ Thái Sơ Thánh Vương vô cùng quỷ dị, theo lý thuyết, Chung Sơn là một Thánh Vương phụ thuộc, căn bản không thể rời khỏi Thanh Khâu, nhưng, Cửu Vĩ Quận chúa cứ như vậy mạnh mẽ dẫn theo Chung Sơn đi ra ngoài, dọc đường đi cũng gặp một số người cản lại, nhưng mà sau khi Cửu Vĩ Quận chúa đưa lệnh bài ra thì lại đi qua được.
Tư Mã Thiên Quân quý phủ.
- Thiếu gia, Chung Sơn và Cửu Vĩ Quận chúa ngày hôm qua đã rời khỏi Thanh Khâu!
Một tên hạ người nói.
- Cái gì? Chung Sơn hắn làm sao có thể ra ngoài? Hắn đây là vi phạm lời hứa phụ thuộc à?
Tư Mã Thiên Quân trừng mắt nói.
- Không phải, Cửu Vĩ Quận chúa đưa ra một khối Thái Sơ lệnh, mọi người không thể không cho đi!
Tên hạ người kia nói.
- Thái Sơ lệnh? Cho đi? Thánh Vương rốt cuộc nghĩ sao vậy? Chung Sơn làm sao có thể rời khỏi Thanh Khâu?
Tư Mã Thiên Quân giọng căm hận nói.
- Thiếu gia, nói cẩn thận, nói cẩn thận!
Tên hạ người kia không khỏi sợ hãi. Quở trách Thánh Vương, đây chính là cái tội đại bất kính đó.
- Thận cái rắm chó, đây là nhà của ta, chỉ có ngươi và ta, xảy ra chuyện gì thì ngươi là người đầu tiên chạy không thoát, cút!
Tư Mã Thiên Quân vô cùng táo bạo nói.
Hạ người không khỏi sợ hãi lui ra ngoài.
Chung Sơn và Cửu Vĩ Quận chúa 1 đường bay về phía nam, bay khoảng 1 tháng liền.
- Đến.
Cửu Vĩ Quận chúa lộ ra vẻ vui mừng.
Khuôn mặt dụ dỗ kia, vừa cười một cái, hình như thiên địa đều biến sắc vậy, một con đang chim nhạn bay qua bầu trời, quỷ dị ngừng vỗ cánh, cứ như vậy thẳng tắp rơi xuống núi.
- Oan nghiệt a!
Chung Sơn lắc đầu.
Cửu Vĩ Quận chúa đứng ở trên vùng trời khe núi. Phía dưới núi rừng có rất nhiều hồ ly bôn tẩu. Nhìn thấy Cửu Vĩ Quận chúa bay xuống, phần lớn hồ ly đều hơi ngẩn ngơ. Hiển nhiên bị khí chất dụ dỗ của Cửu Vĩ chấn kinh rồi.
- Đây là nơi nào?
Chung Sơn hỏi.
- Ngươi lên núi chờ ta! Ta đi xem phụ thân để cho ta cái gì?
Cửu Vĩ Quận chúa nói.
- Ừ!
Cửu Vĩ Quận chúa bay xuống khe núi, quay sang một khối cự thạch đánh ra một trình tự pháp thuật, tiếp đó, vách núi kia lộ ra một cái sơn động, Cửu Vĩ lập tức chui lẹ vào.
Chung Sơn không tờ mò mà vào, hắn chỉ kiên nhẫn chờ. Đồng thời nghĩ đến Yên Hải Vân Sơn, nơi đó rốt cuộc là nơi nào.
- Kíu.................!
Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng phượng hót cao vút vang lên.
Chung Sơn nhìn thấy, trước toàn núi lớn này, bỗng nhiên có một con Phượng Hoàng màu đỏ phóng thẳng tới phía chân trời. Là một Phượng Hoàng bằng năng lượng. Tiếp đó, lại một Kim Long bay trên trời.
- Cửu Vĩ ở bên trong làm gì? Ách, không đúng!
Chung Sơn kinh ngạc phát hiện, không phải chỗ ngọn núi của Cửu Vĩ, mà là bốn phương tám hướng, trên mặt đất, vô số hư ảnh Thần thú xông lên tận trời, Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Long, Tiên Hạc, bay đầy trời, từng đạo cầu vồng rực rỡ từ mặt đất phóng lên trời cao.
Tiên nhạc phiêu phiêu, mùi thơm lạ lùng ập vào mũi, toàn bộ bầu trời, đều là vô biên vô hạn hà quang, nhìn lên, cực kỳ xinh đẹp.
- Đây, đây là?
Chung Sơn kinh ngạc nhìn bầu trời.
Trời giáng điềm lành? Khai thiên? Lại có người khai thiên? Trời giáng dị tượng? Sẽ không trừng hợp như vậy chứ, vừa vặn để cho mình chứng kiến.
- Chung Sơn, sao lại thế này?
Bên cạnh Chung Sơn bỗng nhiên truyền đến thanh âm Cửu Vĩ.
Cửu Vĩ không biết khi nào đã trở lại bên cạnh Chung Sơn.
- Tạm thời còn không rõ ràng lắm, tuy nhiên cảnh sắc khi cùng ta khai thiên rất giống nhau!
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Lại có người khai thiên?
Cửu Vĩ Quận chúa nhãn tình sáng lên hỏi.
- Còn không xác định!
Chung Sơn lắc đầu.
Hai người đứng ở đỉnh một ngọn núi một ngày liền.
Một ngày sau, thắng cảnh đầy trời này không ngờ quỷ dị thối lui, đầy trời ảo ảnh Thần thú dần dần biến mất, tiên nhạc ngừng vang, mùi thơm lạ lùng tiêu tán. Hình như tất cả chưa từng phát sinh vậy.
Chung Sơn hơi hơi ngoài ý muốn, bởi vì Chung Sơn đã khẳng định, đây không phải khai thiên.
Nhưng, nếu không phải khai thiên, rốt cuộc là chuyện gì khiến cho phiến khu vực này phát sinh hiện tượng thiên văn kịch biến như thế chứ?
- Ta đã biết!
Cửu Vĩ Quận chúa trong mắt vừa động nói.
- Biết? Ngươi biết gì?
Chung Sơn ngoài ý muốn hỏi.
- Đương nhiên, ta là ai!
Cửu Vĩ Quận chúa đắc ý nói.
- Vậy đó là cái gì?
Cửu Vĩ Quận chúa liếc Chung Sơn một cái, ngạo kiều nói:
- Trở thành môn khách, có người hỏi môn chủ như vậy sao?
Chung Sơn: “........!”
- Cho tới hôm nay ngươi còn chưa gọi ta là Môn chủ à, ngoan, gọi ta là môn chủ, ta sẽ nói cho ngươi!
Cửu Vĩ Quận chúa mê hoặc nói.
Chung Sơn không nói gì.
- Ngươi không biết thì quên đi!
Chung Sơn lắc đầu, chính là không chịu kêu.
- Ai nói ta không biết? Thánh Vương tự nói với ta.
Cửu Vĩ Quận chúa rất tức giận nói.
- Ta cũng là Thánh Vương vậy, ta sao lại không biết? Ngươi không nói, thì quên đi.
Chung Sơn cũng không nguyện xưng môn chủ.
- Ôi, ngươi người này thật là, làm môn khách, một chút giác ngộ cũng không có, quên đi quên đi, nói cho ngươi đi, đợi khi tới Yên Hải Vân Sơn, ra một chút lực cho ta là được rồi!
Cửu Vĩ Quận chúa bất đắc dĩ nói.
- Chuyện này thì ngươi yên tâm!
Chung Sơn cũng nở nụ cười.
Nhìn thấy Chung Sơn tươi cười, Cửu Vĩ Quận chúa không khỏi bất đắc dĩ.
- Đây là tân Thánh nhân sinh ra, trời sinh dị tượng! Toàn bộ thiên hạ, nơi nơi đều là như vậy.
Cửu Vĩ Quận chúa nói.
- Thánh nhân? Ngươi làm sao biết?
Chung Sơn kinh ngạc hỏi.
- Mấy trăm năm trước có một Thánh nhân chết đi, ngươi có biết không?
- Không sai, lúc ấy ta ở tiểu thế giới, cũng gặp trời giáng mưa máu, thiên địa đồng bi!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Dương gian chín Thánh nhân, đã chết một người, nhất định phải sinh ra một ngời mới được, thiên đạo mới có thể cân bằng!
Cửu Vĩ Quận chúa rất đắc ý nói.
- Dương gian, chín Thánh nhân? Chỉ có chín?
- Đương nhiên, chưa từng nghe qua dương cửu âm lục sao? Dương cực hạn chính là cửu, âm cực hạn chính là lục, dương gian chỉ có thể có chín Thánh nhân, âm phủ chỉ có thể có 6 Thánh nhân. Dù sao đều là một đám lão bất tử, không biết lần này tân Thánh nhân sinh ra là ai, hy vọng là Trang Tử mà chúng ta dựa vào kia.
Cửu Vĩ Quận chúa nói.
- Trang Tử không phải Thánh nhân?
Chung Sơn nghi hoặc hỏi.
- Nghe nói còn thiếu chút nữa. Đúng rồi, nghe nói thời điểm ngươi khai thiên, đệ tử Khổng Tử và đệ tử Trang Tử còn thiếu chút nữa mà vì ngươi khai chiến? Là chuyện gì xảy ra?
Cửu Vĩ Quận chúa bỗng nhiên giảo hoạt lên.
Chung Sơn không nói gì.
- Nói đi!
- Ta thấy thời gian không còn sớm, nếu không đi nhanh, chuyện Yên Hải Vân Sơn sẽ bị bỏ lỡ!
Chung Sơn đánh trống lảng.
- - -
Lại trải qua một tháng, hai người rốt cục cũng phong trần mệt mỏi chạy tới cái gọi là Yên Hải Vân Sơn.
Yên Hải Vân Sơn, đó là một biển rộng tràn ngập sương khói. Trên biển có một hòn đảo.
Nhưng sương mù tràn ngập, căn bản không thể tìm ra phương hướng.
- Nguy rồi, nguy rồi, đến muộn!
Cửu Vĩ Quận chúa lo lắng nói.
- Trận pháp thật lớn, bao phủ khắp biển rộng?
Chung Sơn hai mắt híp lại, kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, nếu không ai dẫn đường thì tiến vào bên trong khẳng định sẽ bị đầu óc choáng váng!
Cửu Vĩ Quận chúa vẻ mặt đầy sốt ruột.
Đúng lúc này, sương mù vụt ra, bỗng nhiên một chiếc thuyền nhỏ màu vàng từ không trung bay qua.
- Thuyền mây?
Cửu Vĩ Quận chúa trên mặt vui vẻ.
- Thuyền mây, lại đây, mang chúng ta đi Yên Hải Vân Sơn.
Cửu Vĩ Quận chúa kêu lên.
Rất nhanh, thuyền nhỏ màu vàng kia liền bay lại.
Một người thân thể hồ ly đầu yêu quái, đẩy thuyền đến. Nhìn này Hồ nhân này? Ách, hay là Nhân hồ? Chung Sơn vô cùng cổ quái.
- Đây là chiết bài của Cửu Vĩ Quận chúa phủ ta, mang nhóm ta đi vào!
Cửu Vĩ lập tức đưa ra khối chiết bài của Chung Sơn ra.
Người kia người không phải người, hồ không phải hồ, yêu quái tiếp nhận, nhìn kỹ một chút nói:
- Tốt!
Tốt, một chữ này vô cùng trúc trắc, không, phải nói là cơ giới.
Chung Sơn và Cửu Vĩ Quận chúa lên thuyền, Chung Sơn cổ quái nhìn tên yêu quái này.
- Kỳ quái không? Đây là đại trận khôi lỗi nhân, có thể mang chúng ta xuyên qua đại trận Yên Hải Vân Sơn.
Cửu Vĩ cười nói.
- Ngươi nói nó là khôi lỗi nhân?
Chung Sơn cổ quái hỏi.
- Đó là đương nhiên, bằng không thì làm sao lại trưởng thành dạng này?
Cửu Vĩ nói.
Chung Sơn nhìn chằm chằm yêu quái này, không, khôi lỗi nhân, nhìn kỹ, trong mắt hiện lên vẻ kinh nghi, khôi lỗi nhân này chế tạo thật là tinh diệu.
- Hồn Dịch bắt đầu chưa?
Cửu Vĩ Quận chúa nói.
- Mười ngày trước đã bắt đầu!
Khôi lỗi nhân kia nói.
- Nhanh như vậy? Nguy rồi, nhanh, nhanh, nhanh hơn nữa!
Cửu Vĩ Quận chúa lo lắng nói.
- Vâng!
Thuyền mây ở trên biển rộng tràn ngập sương khói nhanh chóng xuyên qua, nhưng, có lẽ nơi kia thực sự quá xa, mặc dù thuyền mây tốc độ kinh người, nhưng mà vẫn mất một ngày một đêm mới đều một hải đảo tràn ngập sương khói.
Hải đảo vô cùng lớn.
- Mau, theo ta đi!
Cửu Vĩ lôi kéo Chung Sơn bay về hướng hải đảo.
Bay ở không trung, Chung Sơn nhìn thấy trên hải đảo có rất nhiều hồ ly bôn tẩu. Núi rừng rậm rạp, mặc dù nguyên khí thiên địa những sung túc hơn nhưng nơi khác rất nhiều.
Trung tâm hải đảo có một ngọn núi cao nhất, bốn phía có một ít núi nhỏ vây quanh.
Trên các núi nhỏ, giờ phút này đã đứng đầy người, chắc là một số kỳ sĩ đạt được tư cách.
Mà giữa sườn ngọn núi cao nhất, nổi bật nhất là một cái sân phẳng, bên trên có một cái bàn cờ thật lớn, hai bên bàn cờ đều có một người ngồi. Trong đó có một người, Chung Sơn biết đó là Ly tiên sinh!
Mà đối diện Ly tiên sinh, lại là một lão nhân đầu bạc trắng. Hai người đang đánh cờ.
- Lão già đầu bạc kia là Phong Trủng Cương Vực đệ nhất Kỳ Thánh, là một trưởng lão cao niên của Hồ tộc. Si Mị Kỳ Thánh! Lần Hồn Dịch này, chính là hắn mời dự.
- - - - - oOo- - - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...