Mọi người đều ngây người. Nhìn cờ đen trên bàn cờ tạo thành hai chữ 'Quá yếu', gần như mọi người đều có cảm giác không có thật. Người này đang đánh cờ sao?
Tư Mã Thiên Quân lại là ý cảnh cao thủ. Bị hạ hào không trả đòn lực, càng bị chà đạp cực kỳ tàn ác, sau khi máu thịt bầy nhầy, mới phát hiện quân cờ Chung Sơn đánh xuống, không ngờ mạnh mẽ viết ra hai chữ.
Quá yếu!
Đây không chỉ là đánh bại Tư Mã Thiên Quân, mà còn đánh cho Tư Mã Thiên Quân thương tích đầy mình, tan xương nát thịt.
Không chỉ kỳ nghệ thắng Tư Mã Thiên Quân, trên tinh thần lại hung hăng tàn phá Tư Mã Thiên Quân một lần.
Một canh giờ sau, quần áo Tư Mã Thiên Quân đã hoàn toàn ướt đẫm.
Một ván cờ này, rất kinh tâm động phách.
- Ngươi, ngươi, ngươi đây là có ý gì?
Tư Mã Thiên Quân phục hồi tinh thần lại tức giận nói.
- Ngươi đã thua!
Chung Sơn rất lạnh nhạt nói.
Đế Vương kỳ, Đại Tranh Thánh đình sáng lập Dịch Thiên Giám, chuyên môn để Nam Cung Thắng bồi Chung Sơn chơi cờ, Nam Cung Thắng là kỳ thủ cường đại biết bao, khi ở Trầm Phù Huyết Hải đối chiến Diệp Khuynh Thành, dùng một ván cờ vây bày ra đại trận Thiên Kiếp, dẫn ra thiên kiếp, Nam Cung Thắng cũng không phải cùng người đánh cờ, mà là cùng thiên đánh cờ.
Mà chức vị của Nam Cung Thắng chính là Dịch Thiên Giám Giám chính, chủ yếu nhiệm vụ chính là bồi Chung Sơn chơi cờ. Chung Sơn vốn kỳ nghệ đã vô cùng cường đại, bố cục mạnh tới mức khiến kỳ nghệ Chung Sơn vô sự tự thông, Đế Vương kỳ ra, khó gặp được đối thủ. Hơn nữa còn thường xuyên có Nam Cung Thắng bồi luyện, kỳ nghệ Chung Sơn có thể nói là kinh thế hãi tục cũng không đủ.
Tư Mã Thiên Quân? Chung Sơn vừa rồi nhìn tàn cục lúc trước Tư Mã Thiên Quân lưu lại, đã hiểu được kỳ lộ của Tư Mã Thiên Quân.
Ý cảnh? Chung Sơn không biết từ lúc năm nào đã đạt tới ý cảnh, lúc ở phàm nhân đã đạt tới ý cảnh, huống chi là bây giờ?
- Được, đánh tốt lắm, quá lợi hại, ta muốn bao nuôi ngươi!
Một bên Cửu Vĩ Quận chúa kích động nói.
Bao nuôi ta? Tuy Chung Sơn có hàm dưỡng sâu hơn nữa thì cũng thiếu chút từ trên ghế ngã xuống.
Ổn định thân hình, Chung Sơn trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Ánh mắt dụ dỗ kia nhìn qua, một đám kỳ sĩ hồn đều bị câu dẫn, tràn ngập kinh diễm.
Chung Sơn không để ý đến Cửu Vĩ Quận chúa, mà lại nhìn về chiết bài phía trước.
0 chậm rãi biến thành số 1.
Tư Mã Thiên Quân bại bởi Chung Sơn, lại bị hai chữ Quá yếu làm nhục một phen, vốn cũng đã rất tức giận, giờ phút này thấy Cửu Vĩ không ngờ muốn bao nuôi Chung Sơn, không ngờ nổi giận tại chỗ.
- Vô liêm sỉ, ta không tin, ta muốn cùng ngươi đánh lại!
Tư Mã Thiên Quân giận dữ hét lên.
Gầm lên giận dữ, lập tức khiến mọi người chủ ý.
- Tư Mã Thiên Quân, ngươi chỉ là một tên bại tướng, còn muốn tiếp tục bị nhục nhã? Hèn hạ!
Cửu Vĩ Quận chúa tâm tình tốt, giờ phút này rất không chút tình cảm quở trách Tư Mã Thiên Quân.
Tư Mã Thiên Quân oán hận nhìn thoáng qua Cửu Vĩ Quận chúa, đầu uốn éo nhìn về phía Chung Sơn nói:
- Ngươi rốt cuộc muốn đánh hay không?
Chung Sơn vẫn rất ung dung, thản nhiên nói:
- Trước khi tới nơi này, ta đã nghe người nói qua, kẻ bại chỉ có thể chờ kỳ sĩ khác chơi xong mới được tái chiến.
- Hừ, các ngươi ai muốn khiêu chiến hắn? Có hay không?
Tư Mã Thiên Quân hung tợn nhìn về phía một đám kỳ sĩ vây quanh.
- Không có!
- Không có!
Bức người, Tư Mã Thiên Quân phát uy bức người, mọi người nhao nhao lắc đầu.
- Tốt lắm, không có người khác, chỉ còn ta và ngươi, tiếp tục!
Tư Mã Thiên Quân nói.
Tư Mã Thiên Quân vừa rồi đổ lỗi cho mình sơ suất nên mới bị thua, lúc trước mình đã quá coi thường người trước mắt này, cho nên mới bị thua thảm như vậy.
Chung Sơn tươi cười nó:
- Cũng tốt!
Tư Mã Thiên Quân rất chán ghét vẻ ung dung của Chung Sơn, nhưng, hiện có nói cái gì cũng vô dụng, chỉ có từ trên kỳ nghệ đả bại Chung Sơn, mới có cái tư cách kia.
Tay áo vung lên gian, cờ trắng đen lại lần nữa tách ra.
- Vừa rồi ngươi hạ cờ trước, lần này đến phiên ta!
Tư Mã Thiên Quân trầm giọng nói.
- Cũng không phải, chơi cờ có quy củ chơi cờ, ván trước là ngươi chủ động buông bỏ cơ hội đánh trước, cũng không có nghĩa là ta cũng cho ngươi.
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Đúng vậy, Tư Mã Thiên Quân, chính ngươi ngốc không nên đừng cho rằng người khác cũng ngốc giống như ngươi!
Cửu Vĩ Quận chúa kêu gào lên.
Tư Mã Thiên Quân nhìn lại Cửu Vĩ Quận chúa, trên mặt lúc đen lúc trắng.
- Ta đi trước!
Chung Sơn thản nhiên nói.
Có lẽ Tư Mã Thiên Quân hôm nay xứng đáng xui xẻo, đoán trước, vẫn là Chung Sơn đi trước.
- Lại là Thiên Nguyên?
- Hắn muốn đi cờ cũ?
- Không có khả năng nha, cờ cũ? Vừa rồi đã hạ qua một lần, đi cờ cũ không phải lại lần nữa lộ kỳ chiêu sao?
- Nhưng mà cờ cũ ngươi xem thấu sao? Làm sao tính là lộ?
Mọi người kinh ngạc nhìn, nhao nhao nghị luận, ánh mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm bàn cờ.
- Cạch!
- Cạch!
- Cạch!
Cờ cũ, Chung Sơn đúng là đi cờ cũ, cho dù có một tí quân cờ trình tự hạ không giống nhau, nhưng mà, Chung Sơn lại bố cục giống nhau như đúc, dưới tình huống giống nhau này, vẫn như trước giết cho Tư Mã Thiên Quân liên tiếp bại lui.
Tư Mã Thiên Quân mới vừa cả người mồ hôi lạnh, cả người, khuôn mặt lại đỏ bừng. Một loại cảm giác chém ngàn vạn đao, vạn tiễn xuyên tâm bao phủ Tư Mã Thiên Quân.
Mỗi lần đi 1 nước cờ, đều như mỗi bước đi lên pháp trường vậy, mà Chung Sơn mỗi một bước đi, đều giống như bà mỗi tiễn hắn một đoạn vậy.
Mỗi lần nhìn thấy một tia hy vọng, vừa mới hạ cờ, đảo mắt tia hy vọng kia đã biến thành bẫy rập.
Chưa đạt tới ý cảnh, vĩnh viễn không thể cảm nhận được cái loại hiệu quả ý cảnh này.
- Ngươi bị thua!
Chung Sơn hạ con cờ cuối cùng xuống.
Tư Mã Thiên Quân sắc mặt đã đỏ lên, trong lòng oán khí khó tiết. Hai mắt che kín tơ máu nhìn Chung Sơn.
Bàn cờ trên, lần này lại hiện ra hai chữ: Giống nhau!
Hai chữ 'Giống nhau'. 'Giống nhau' quá yếu?
Mọi người kinh ngạc nhìn một màn này, giờ khắc này, mọi người đều biết, cái cờ này không phải đơn giản như vậy.
- Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không? Ngươi dám khiến ta mất mặt? Ngươi dắm làm nhục ta? Ngươi không muốn sống chăng?
Tư Mã Thiên Quân đùng đùng đứng dậy.
- Đôi khi, mặt là tự mình làm mất.
Chung Sơn rất không khách khí nói.
- Ngươi!
Tư Mã Thiên Quân thiếu chút nữa bị tức đến hộc máu.
- Tư Mã Thiên Quân, ngươi kỳ nghệ không bằng người, còn muốn nói ra thân phận của ngươi? Tư Mã gia đều ở người như thế sao?
Một bên Cửu Vĩ Quận chúa cười lạnh nói.
Trừng mắt nhìn Cửu Vĩ Quận chúa một cái, Tư Mã Thiên Quân hít vào một hơi thật sâu nói:
- Lại đến!
- Ngươi không phải đối thủ của ta! Không cần đi dọa người!
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Không, đánh lại lần nữa!
Tư Mã Thiên Quân quát.
Kỳ sĩ xung quanh tự nhiên không dám động vào Tư Mã gia này.
- Không nên hối hận!
Chung Sơn ung dung cười.
Ván thứ ba, cũng như đoán trước, lần này Tư Mã Thiên Quân vận khí không tồi, đánh cờ trước.
Hạ cờ trước thì thế nào? Kỳ nghệ của Chung Sơn cùng kỳ nghệ của hắn đã không phải một cấp bậc, đánh lần nữa chỉ là uổng công.
Mà Tư Mã Thiên Quân không hổ là tuấn kiệt kiệt xuất của Tư Mã gia, không ngờ mạnh mẽ chống đỡ, ổn định được chút tâm tình, kỳ nghệ đại trướng, nhưng mà có trướng hơn nữa thì cũng không thoát khỏi bàn tay Chung Sơn.
Trời dần dần tối, Tư Mã Thiên Quân mỗi một nước cờ đều nghĩ tới nửa ngày. Một đêm xuống dưới, Tư Mã Thiên Quân hạ cờ càng ngày càng chậm. Thậm chí từ nửa đêm tới sáng, Tư Mã Thiên Quân cầm cờ trắng vẫn ngừng ở nơi đó, nhìn bàn cờ, làm sao cũng không hạ xuống được.
Cứ như vậy, giống như hóa đã nhìn bàn cờ, cầm lấy quân cờ.
Cho tới tận ngày hôm sau mặt trời lần nữa mọc, khi ánh sáng chiếu lên bàn cờ, Tư Mã Thiên Quân hơi giật mình nhìn xuống bàn cờ.
Quân cờ nặn trên tay không ngờ rơi xuống. Bởi vì Tư Mã Thiên Quân từ trên bàn cờ thấy được hai chữ.
- Ngu ngốc!
Hai cái từ này từ ngày hôm qua nửa đêm trước cũng đã hình thành, ngu ngốc?
Chính mình nhìn bàn cờ này, nhìn hai chữ ngu ngốc này nửa đêm, suy nghĩ nửa đêm, giống như hai chữ này, ngu ngốc?
Khi Tư Mã Thiên Quân quân cờ trắng hạ xuống, người vây xem chung quanh đều nhìn ra Tư Mã Thiên Quân đã thua, lúc này, mọi người cũng phát hiện hai chữ này.
- Ngu ngốc?
Đám kỳ sĩ nhìn hai chữ này hoàn toàn ngây người. Người trước mắt này là ai vậy? Sao lại biến thái như vậy?
- Vô liêm sỉ, cho tới bây giờ không ai dám nhục nhã Tư Mã Thiên Quân ta, cũng không ai dám xem nhẹ Tư Mã gia ta, ngươi muốn chết!
Tư Mã Thiên Quân cũng không chịu nổi nữa rồi.
Một ngày một đêm tra tấn, hiện tại Tư Mã Sách cả người nhìn qua giỗng như người điên, nhưng mà cũng nổi giận.
Nhục nhã, người trước mắt là chuyên môn làm nhục mình? Tư Mã Thiên Quân đã nhìn ra.
Muốn chết? Cho tới bây giờ không ai dám trêu chọc mình.
- Tư Mã Thiên Quân, ngươi làm gì? Thua chịu không nổi sao?
Cửu Vĩ Quận chúa từ xem từ đầu tới cuối, có thể nói là xem cực kỳ sảng khoái.
Tư Mã Thiên Quân không nhìn Cửu Vĩ Quận chúa, mà lại ngửa mặt lên trời quát to:
- Người đâu, người đâu?
Một tiếng hét lớn, truyền khắp khu náo nhiệt dưới chân núi.
- Là thanh âm thiếu gia?
Trong khu kiến trúc gần đó, mọi người bỗng nhiên ngừng tay.
- Vù!
Trong lúc nhất thời, trong toàn bộ khu náo nhiệt bỗng nhiên bay ra gần trăm đạo thân ảnh, gần trăm tên cường giả Tư Mã gia từ bốn phía vọt nhanh tới.
- Thình thịch!
- Thình thịch!
- Thình thịch!
............
Từng tên cường giả hạ xuống quảng trường, phát ra một cỗ khí thế mênh mông.
- Làm gì? Tư Mã Thiên Quân, ngươi thua chịu không nổi sao? Có ta ở đây, không ai được động vào hắn!
Cửu Vĩ Quận chúa cả giận kêu lên.
- Ở Thanh Khâu, còn không có người mà Tư Mã gia ta không thể đắc tội. Cửu Vĩ Quận chúa, ngươi tránh ra, những người khác đánh hạ hắn cho ta, thiếu gia ta muốn hắn biết được tư vị ngược đãi.
Tư Mã Thiên Quân lạnh giọng nói.
- Các ngươi ai dám động? Ta muốn Thánh Vương diệt cửu tộc các ngươi!
Cửu Vĩ trong mắt phát lạnh nói.
Cửu Vĩ Quận chúa nói vậy quả nhiên vô cùng bá đạo, các thuộc hạ Tư Mã gia nhao nhao ngừng chân.
Chung Sơn vẫn rất ung dung, Chung Sơn mờ nhạt cười nói:
- Ngược đãi ta? Tại Thanh Khâu này, chính là gia chủ Tư Mã gia ngươi, cũng không dám nói với ta như vậy.
Chung Sơn nói xong, gần như mọi người đều hơi hơi kinh ngạc, mà ngay cả Cửu Vĩ Quận chúa che chở hắn cũng cổ quái nhìn Chung Sơn, dù sao, Thanh Khâu quý tộc, tuy nói không biết được đầy đủ nhưng mà người có quyền thế có địa vị vẫn biết đến, người áo bào đen trước mắt này rõ ràng là người bên ngoài à.
- Ha ha ha? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Đánh hạ hắn cho ta! Mau! Thiếu gia ta bảo đảm các ngươi sẽ bình an.
Tư Mã Thiên Quân kích động tới phát cuồng. Nhất định phải cho người này nếm thử tư vị bị ngược đãi.
- Vâng!
Các thuộc hạ nhao nhao đáp.
Ngay lúc trăm tên thuộc hạ muốn xông lên, Chung Sơn nở nụ cười.
- Ta nói rồi, chỉ bằng ngươi cũng muốn ngược đãi ta?
Theo Chung Sơn khinh thường cười 1 tiếng.
- Thình thịch!
- Thình thịch!
...............
Rất nhiều cường giả từ trên trời đáp xuống, đám cường giả tuyệt thế Thanh Khâu quyền cao chức trọng bỗng nhiên không ngừng đáp xuống quảng trường, phía tây lại mấy chục vạn đại quân cùng nhau bay tới đáp xuống quảng trường.
Xung đột vũ trang, gần mười Đại Tiên Thái Sơ Thánh Đình từ trên trời đáp xuống. Nhao nhao hạ xuống bên cạnh Chung Sơn.
Những tên thuộc hạ Tư Mã Thiên Quân đang muốn xông lên kia, nhao nhao ngừng chân, rất nhanh thu hồi đao kiếm với đám Đại Tiên. Từng người vẻ mặt đầy hoảng sợ bạo lui.
Tư Mã Thiên Quân có chút phát mộng, Cửu Vĩ Quận chúa phát mộng, các kỳ sĩ cũng hoàn toàn phát mộng. Đây là tình huống gì?
- - - - - oOo- - - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...