Cổ Lâm ở bên cạnh lộ ra vẻ lo lắng, Thiên U làm sao vậy? Tại sao lại nhường cơ hội này cho người ngoài?
Chung Sơn nhìn thấy cách xử sự của Thiên U thì hai mắt sáng lên, nữ tử này thật là thông minh.
- Chung Sơn, chúng ta cũng đi xuống kiếm trận hồn.
- Ừ.
Chung Sơn gật gật đầu với Thiên Linh Nhi, rồi lại quay sang nhìn Anh Lan, xuyên qua chiếc sa màu đen, Anh Lan nhìn hắn đồng ý.
Chung Sơn còn phát hiện giờ phút này Bi Thanh Ti đang tính toán gì đó, trong mắt nàng hiện lên một vẻ mừng rỡ, nhưng cũng có một vẻ lo lắng.
Hai ngày trước, Chung Sơn cũng đã nghe Bi Thanh Ti nói là kiếm đồ vật gì đó ở đây, vật này có thể rửa oan cho phụ thân nàng. Bi Thanh Ti đến nay vẫn chưa thể lấy được, nhưng chắc chắn vật này ở trong trận và Thái Hư tử đang giữ nó.
Với thần sắc vừa rồi của Bi Thanh Ti, Chung Sơn biết rằng Bi Thanh Ti biết rõ vật mà nàng cần đang ở chỗ của Thái Hư tử.
- Tại sao các ngươi lại không đi?
Thiên U công chúa đột nhiên nhìn về phía bọn Chung Sơn hỏi.
Nhìn Thiên U công chúa, Chung Sơn khẽ gật đầu nói:
- Ừ, Thanh Ti, chúng ta đi xuống đi.
Bi Thanh Ti nhìn Chung Sơn, trên khuôn mặt lộ ra một vẻ cảm kích.
- Ừ.
Thanh Ti gật gật đầu.
Sau đó nàng ném phi kiếm, tạo ra một đạo bạch quang, Chung Sơn Anh Lan nhảy lên đó đi cùng với Bi Thanh Ti, còn Thiên Linh Nhi thì đạp Hồng lăng bay xuống phía dưới.
Ở phía dưới phạm vi vô cùng to lớn, một trăm người trước kia mỗi người cũng đều lựa chọn một cánh cửa.
Đột nhiên, Chung Sơn nhìn thấy một hiện tượng kỳ lạ, một người tiến vào trong cánh cửa, sau một hồi, rõ ràng lại từ một cánh cửa khác mà đi ra, như vậy hơn tám vạn cánh cửa này vô cùng quái dị. Mà không chỉ một người, tất cả mọi người đều đi vào bằng một cánh cửa và đi ra bằng một cánh cửa khác.
Thấy cảnh tượng như vậy, hai mắt Chung Sơn liền ngưng trọng lại, trong mắt hiện lên một vẻ quái dị.
Chỉ là Chung Sơn cũng không tỏ ra sốt ruột, tùy ý để Bi Thanh Ti đưa mình đi, bởi vì Chung Sơn tin rằng, Bi Thanh Ti sẽ đưa mình tới chỗ của Thái Hư tử.
Chung Sơn đạp phi kiếm, đồng thời lúc này có hai ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hắn.
Một ánh mắt chính là Thiên U công chúa, Thiên U công chúa bỗng nhiên trong lòng nổi lên một sự mến tài. Tuy rằng thực lực của Chung Sơn không cao nhưng mà tiềm lực của hắn thì vô hạn, nàng dùng thần thức để kiếm tra thân thể Chung Sơn thì phát hiện ra căn cốt hắn hơi kém, nhưng đối với Thiên U công chúa thì đây không phải là chuyện quan trọng.
Một người khác chú ý đến Chung Sơn chính là bách y nam tử trong bộ dáng thiếu niên, ở bên cạnh y là một người trung niên.
- Sơ Cửu, ngươi nói rằng chúng ta đi tìm Trận hồn sao?
Thiếu niên cười nói.
- Tất cả do công tử làm chủ.
Trung niên nam tử cất tiếng nói.
- Vừa rồi đối phó với thảo binh, ngươi cũng thấy đó, ngộ tính của người kia thật là cao, chính là hắn đó, đợi tí nữa sau khi đi vào cửa rồi, ngươi xem xét bốn phía, ta cùng với người này đấu một phen.
Thiếu niên trịnh trọng nói, tựa như đối với chuyện đánh nhau với thiên hạ là điều rất bình thường.
- Dạ.
Trung niên nam tử liền cất tiếp đáp ứng.
Cổ Lâm nhìn thấy mọi người tìm kiếm ở phía dưới thì vô cùng nóng vội.
- Thiên U chúng ta không đi tìm trận hồn sao? Vạn nhất những người này tìm được trận hồn thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta lại dễ dàng nhường nó cho người khác như vậy sao?
Cổ Lâm lo lắng nói.
Thiên U công chúa liếc nhìn Cổ Lâm rồi nói:
- Trận hồn muốn kiếm được thì không thể nóng vội, A Nhị đã để ý từ nãy giờ, chỉ cần hắn nhớ kỹ, nhưng người này đi vào trong những cánh cửa nào, đi ra từ cánh cửa nào, chúng ta chờ đợi nếu như có người nào đi vào mà không đi ra thì Thái Hư tử chính là ở trong đó.
- Khi nào thì chúng ta xông vào đây?
Cổ Lâm đột nhiên kêu lên.
Thiên U công chúa bất đắc dĩ nhìn về phía Cổ Lâm, nhẹ nhàng ừ một tiếng. nói.
- Chung Sơn, chúng ta đi vào một trong những cánh cửa đó đi.
Thiên Linh Nhi bay ở bên cạnh Bi Thanh Ti nói.
Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn lại nhìn Bi Thanh Ti rồi nói:
- Chúng ta đi theo sư thúc nhất định sẽ tìm được Thái Hư tử.
- Vậy ư?
Thiên Linh Nhi khó tin hỏi.
Mà Bi Thanh Ti lại bất ngờ nhìn Chung Sơn, trong mắt hiện lên một vẻ không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt vô cùng kinh dị.
Nhanh chóng sau đó, bốn người đã đi xuống sơn cốc, xuống trước một cánh cửa.
- Đi thôi.
Bi Thanh Ti nhẹ nhàng nói.
- Ừ.
Chung Sơn gật gật đầu, mang theo Anh Lan và Bi Thanh Ti bước vào trong. Mà lúc này, ẩn khu của Chung Sơn cũng đã đến.
Bốn người đi vào trong đó.
Trong nháy mắt không gian xung quanh trở nên biến đổi, mọi người trô thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.
Một cái vực sâu vạn trược, mà lại trong suốt, khiến cho mọi người rất dễ bị rớt xuống. Mà ở bên ngoài vực, cũng đen kịt một mảng, những hình ảnh không giống nhau hiện lên trong Bát Môn Kim Tỏa trận. Ở bên ngoài, cảnh tượng cũng vô cùng kỳ lạ.
Mà vây quanh một vòng chính là tu chân giả bốn phía. Ở đây có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trong trận của Bát Môn Kim Tỏa, Thiên Sát, Thủy Kính tiên sinh đều xuất hiện ở đây.
Đây là tổng đầu mối them chốt, cũng là chỗ ở của long nhãn.
Ở giữa đại địa trung tâm, giờ phút này chính là một lão già sắt mặt khô vàng.
Lão già này mặc một bộ đồ màu vàng, nhưng mà bộ đồ này đã bị nhiễm từng lớp tro bụi, ở dưới nách cũng chảy ra một lượng lớn mồ hôi.
Lão già này mỉm cười nhìn mọi người, mà Bi Thanh Ti cũng từ từ đi đến, Chung Sơn mang theo hai nữ tử đi theo.
- Thối qua.
Thiên Linh Nhi che mũi cau mày nói.
- Ha ha ha.
Lão già đột nhiên nở ra một tràng cười.
- Linh Nhi.
Chung Sơn nhăn mày kêu lên.
Nhìn thấy Chung Sơn nhíu mày, Thiên Linh Nhi liền le lưỡi.
- Cô nương nói không sai, thối quá, ta rất thối.
Lão già kia lắc đầu cười khổ.
- Tiền bối, Linh Nhi tính tình khờ dại ngay thẳng, xin tiền bối thứ lỗi.
Chung Sơn thay mặt Linh Nhi nói lời không phải. Theo tin tức hai ngày nay mà Chung Sơn kiếm được thì hắn biết rõ Thái hư tử đã sắp chết, có người nói y là người thiện lương nhưng vô cùng cực đoan. Chung Sơn không tiếp xúc với Thái hư tử cho nên cũng không biết tính cách y như thế nào, cẩn thận một chút vẫn hơn.
- Không sao, các ngươi tới đây thật khiến cho người ta bất ngờ, không cần lo lắng, ta muốn tìm truyền nhân, truyền thừa trận hồn mà thôi, hơn nữa còn làm giúp ta một chuyện. Trận hồn ở đây chỉ có thề truyền một trong bốn người các ngươi, trong các ngươi ai muốn trận hồn?
Lão già nhìn chằm chằm về phía mọi người hỏi.
Chung Sơn cau mày không nói gì.
- Tiền bối, vãn bối không phải là vì trận hồn mà đến mà là tìm một vật khác.
Bi Thanh Ti đột nhiên cất tiếng nói.
- Vật gì?
Lão già hơi kỳ quái nhìn về phía Bi Thanh Ti.
- Vãn bối là Bi Thanh Ti, gia phụ chính là Bi Thanh Phong, bị gian nhân hãm hại, gia phụ từng có đưa một vật cho tiền bối, kính xin tiền bối giao vật đó cho vãn bối để rửa sạch oan khuất cho gia phụ.
Bi Thanh Ti cất tiếng nói.
- Ngươi chính là con gái của Bi Thanh Phong ư? Đúng đúng, huyết mạch Bi gia rõ ràng là chỉ còn lại một người, chỉ là Bi Thanh Phong lão đệ thật là đáng tiếc, lại rời khỏi trần thế với ta sớm hơn.
Lão già hơi hưng phấn, lại có hơi tiếc hận nói.
Sau đó, lão già lật tay lấy ra một quyển sách màu tím.
Vừa rồi ta muốn đưa vật đó đến cho ngươi, không ngờ ngươi lại tìm tới đây. Nhớ tới năm đó, Thanh Phong cùng là quan đồng liêu với ta một thời gian, thật khiến cho ta phải hoài niệm. chỉ là phúc khí của hắn thật là tốt, vẫn để lại một hậu tự.
Thái Hư tử cầm cuốn sách, hơi thở dài nói.
Nhìn cuốn sách màu tìm này, trong mắt Bi Thanh Ti đột nhiên ứa lệ ra.
- Đa tạ tiền bối.
Bi Thanh Ti nhận cuốn sách, vô cùng kích động nói.
-Ta và phụ thân ngươi là huynh đệ thân thiết, ngươi có thể gọi ta là đại bá.
Thái Hư tử nhìn Bi Thanh Ti nói.
- Dạ, Đại bá.
Bi Thanh Ti mở miệng kêu lên.
- Hảo hảo, lão phu trước khi chết còn có một chất nữ, như vậy là đã đủ rồi, ông trời cũng thật là không bất công.
Thái Hư tử kích động nói.
- A
Thiên Linh Nhi đột nhiên kêu lên một tiếng đầy ngạc nhiên.
Chung Sơn quay đầu nhìn lại, thấy cảnh sắc phía dưới của Bát Môn Kim Tỏa trận.
- Có chuyện gì vậy?
Chung Sơn nhỏ giọng hỏi.
- Chỗ kia ta nhận ra.
Thiên Linh Nhi nói nhỏ với Chung Sơn.
Bên kia.
- Vốn ta muốn tìm người truyền thừa trận hồn, bây giờ chất nữ ta đã đến rồi, cái này tặng cho ngươi.
Thái Hư tử mở miệng nói.
- Không đại bá, trận hồn này đối với con vô dụng, người hãy tặng cho Chung Sơn.
Bi Thanh Ti cất quyển sách đi, lắc lắc đầu nói.
- Chung Sơn ư?
Thái Hư tử quay đầu nhìn về phía Chung Sơn.
Nghe thấy tên của Chung Sơn, lão không thể không suy đoán.
Thái Hư tử bất ngờ nhìn Chung Sơn, trong lòng không ngừng suy đoán, một lát sau mới nói:
- Căn cốt quá kém, Tiên Thiên đệ tứ trọng ư? Kỳ quái, kỳ quái.
Chung Sơn vuốt vuốt mũi, biết rằng căn cốt của mình kém, nhưng không cần phải bình phẩm như vậy chứ?
- Chất nữ, con thật sự muỗn ta tặng cho hắn sao?
Thái hư tử quay đầu nhìn Bi Thanh Ti đầy quái dị.
Mà khuôn mặt của Bi Thanh Ti lần đầu tiên cũng trở nên ửng hồng.
- Ha ha ha.
Thái Hư tử hiểu ý cười to, sau đó nhìn về phía Chung Sơn.
- Được, tiểu tử, trận hồn này cho ngươi, ngươi sau này không được có lỗi với chất nữ của ta.
Thái Hư tử cất tiếng nói.
- Thật ư?
Chung Sơn vuốt vuốt mũi nói.
- Đại bá, người nói gì, người nói gì vậy, Chung Sơn khiến cho tiểu nữ cảm kích, với lại dù sao thì tiểu nữ cũng không muốn tiến vào chiến trường, có cái này cũng chỉ vô dụng.
Bi Thanh Ti biện bạch nói.
- Vậy ư? Vậy thì tốt.
Thái Hư tử lắc lắc đầu.
- Tiền bối.
Chung Sơn đột nhiên cất tiếng gọi Thái hư tử.
Cởi bỏ hiểu lầm rồi, Thái Hư tử một lần nữa nhìn kỹ Chung Sơn.
- Có thể đem truyền thừa tặng cho nàng được không?
Chung Sơn chỉ Anh Lan nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...