- Sau khi Vong Trần đến, đã xảy ra chuyện gì?
Chung Sơn hỏi.
- Huyết Hải Cuồng Lan! Huyết Thần Kinh không hổ là công pháp khủng bố của đại thế giới, với Huyết Hải Cuồng Lan, Vong Trần một lần hành động đánh lén Nhân Tôn, đồng thời giết chết bốn năm tên thuộc hạ còn lại của Nhân Tôn!
Thi tiên sinh nói.
- Vong Trần có năng lực lớn như vậy sao?
Triệu Sở Hướng ở một bên, lên tiếng hỏi.
- Thực lực cá nhân của Vong Trần không đủ, nhưng, trong biển máu của hắn có vô số Huyết Thần Tử cường đại, cùng nhau công kích, đánh cho đám người Nhân Tôn trở tay không kịp!
Thi tiên sinh hít sâu một hơi nói.
- Hắn muốn làm gì? Tranh đoạt thi thể Thánh nhân ư?
- Không! Hắn trước cướp đoạt chính là thứ này!
Thi tiên sinh lật tay lấy ra một cây đinh màu đen phong cách cổ xưa, trên cây đinh phủ kín phù văn quỷ dị.
- Đinh chốt quan tài ư?
Triệu Sở Hướng nhíu mày hỏi.
- Không sai! Đúng là đinh chốt quan tài này, tổng cộng có 10 cây, ta chiếm được ba cây, đây mới là chí bảo tuyệt thế!
Thi tiên sinh nói.
- Chí bảo tuyệt thế?
Chung Sơn gật gật đầu. Đích xác, lần trước Chung Sơn đã đoán được đại khái: cây đinh có thể trấn áp thi thể Thánh nhân, là cây đinh bình thường sao? Thi thể đó chính là thi thể Thánh nhân, Tiên khí cũng không đủ để trấn áp, mà 10 cây đinh chốt quan tài này lại làm được.
Chung Sơn không biết đinh chốt quan tài này là ai luyện chế, nhưng 10 cây đinh chốt quan tài ở giới này khẳng định không kém gì bất kỳ một kiện nào trong mười bảo vật cổ xưa kia.
Đinh trấn áp thi thể Thánh nhân!
- Lúc ấy ngươi cũng ra tay?
Chung Sơn nhìn về phía Thi tiên sinh.
- Dạ! Lúc ấy ngay lúc cái nắp quan tài mở ra, thiên địa rên rĩ, trời đổ mưa nước mắt, vô tận ‘tạp khí’ như sóng thần nhảy vào trong quan tài, lúc ấy ta liền biết, thi biến là không ngăn được. Thi khí càng ngày càng lớn mạnh, ta biết, quan tài này cũng không thể chứa cỗ thi thể Thánh nhân kia được nữa, bởi vậy, ta cũng lặng lẽ ra tay. Đáng tiếc, chỉ thu được ba cây đinh chốt quan tài!
Thi tiên sinh lắc lắc đầu tiếc nuối.
- Vậy? 3 cây? Còn 7 cây đâu?
- Nhân Tôn thu được 2 cây, Vong Trần được 5 cây!
Thi tiên sinh khẽ thở dài nói.
- Sau đó thế nào?
Chung Sơn nhìn về phía Thi tiên sinh.
- Sau khi đinh chốt quan tài mất đi, Nhân Tôn nhanh chóng khép lại quan tài, mang theo quan tài rất nhanh thoát ra Trường Sinh Giới, Vong Trần đuổi theo không bỏ, ta cũng đi theo xa xa!
Thi tiên sinh nói.
- Đi theo xa xa?
- Thần không dám nhúng chàm thi thể Thánh nhân, nhưng Nhân Tôn và Vong Trần lại vung tay giành giật thứ này. Ta gặp lại Thủy Kính, Thiên lão bọn họ, cùng nhau rất nhanh lui ra xa! Lưu lại chiến trường cho hai người bọn họ. Hai người tuy rằng chiến đấu, nhưng cũng may không có bất kính với thi thể Thánh nhân, nếu không một khi bất kính thiên lôi sẽ lập tức đánh xuống!
Thi tiên sinh nhớ lại nói.
- Nhân Tôn ẩn giấu rất sâu, Vong Trần giấu càng sâu hơn!
Dịch Diễn ở một bên cảm thán nói.
- Ừm! Hai người tranh hùng, sàn sàn như nhau chẳng phân biệt hơn thua. Mà đúng lúc này, không gian bốn phía rung chuyển một trận, tiếp đó lắc lư mãnh liệt, là Trường Sinh Giới lắc lư, lắc lư vô cùng dữ dội. Dường như Trường Sinh Giới sinh ra một lực lượng khổng lồ, nối tiếp với chỗ nào đó rất xa xôi. Tiếp đó Vong Trần cùng Nhân Tôn đều ngưng chiến đấu!
Thi tiên sinh nói.
- Hả?
- Là Khổng Tuyên sắp tới, còn cách vô cùng xa, Khổng Tuyên cảm ứng thông qua Trường Sinh Giới, muốn mạnh mẽ dịch chuyển đến gần chỗ Trường Sinh Giới!
Thi tiên sinh nói.
- Thật thần diệu!
Chung Sơn cảm thán nói.
- Nhân Tôn cùng Vong Trần đã nhìn ra, nhưng lại còn có chuyện xảy ra càng khủng bố hơn!
Thi tiên sinh nói.
- Cái gì?
- Ở thời điểm Nhân Tôn mang theo quan tài màu tím chạy đi, cái nắp quan tài đã khép lại. Nói cách khác thiên địa rên rĩ biến mất. Nhưng lúc này thiên địa lại lần nữa bắt đầu rên rĩ, như trước là vô cùng bi ai, nhưng trong cổ bi ai này lại nhiều thêm một loại cảm giác rất nặng nề!
Thi tiên sinh nói.
- Thời điểm nắp quan tài đã khép lại, không ngờ cũng có thiên địa rên rĩ? Vậy không phải nói, quan tài màu tím đã không còn có hiệu quả? Thi biến sắp hoàn thành ư?
Dịch Diễn co rụt đồng tử lại.
- Ừm! Quan tài màu tím cực lớn kia không ngờ tự mình dâng lên, cứ như vậy quỷ dị dâng lên, tiếp đó, bay lên thông đạo của Nhân Tôn mở ra để phi thăng kia, nó tự mình bay lên trên, rồi tự mình rời khỏi tiểu thế giới!
Thi tiên sinh nói ra, vô cùng ngưng trọng.
- Thi biến hoàn thành rồi ư?
- Ta cũng không biết!
Thi tiên sinh lắc đầu.
- Ngươi sao lại không biết? Không phải ngươi chuyên nghiên cứu thứ này sao?
Triệu Sở Hướng lo lắng nói.
- Ta là nghiên cứu thi thể, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghiên cứu thi thể Thánh nhân. Thi thể đến trình tự của Thánh nhân, ta chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm suy đoán, không thể khẳng định tuyệt đối. Lúc ấy quan tài màu tím bay vọt lên tận trời, tốc độ càng lúc càng nhanh, bốn phía vô số tử khí vây quanh, mặc dù Nhân Tôn và Vong Trần phóng tới cướp đoạt, cũng bị thi khí cường hãn đánh văng ra. Hai người cùng đuổi theo quan tài màu tím cực lớn, đuổi theo ra khỏi giới này!
Thi tiên sinh nhíu mày nói.
- Vong Trần là một phàm nhân, có thể ra khỏi tiểu thế giới sao?
Dịch Diễn ngạc nhiên hỏi.
- Vẫn như trước là Huyết Thần Kinh bảo hộ hắn, giúp hắn có thể thông qua thông đạo phi thăng ra khỏi tiểu thế giới. Hơn nữa đúng lúc này, Khổng Tuyên ở khoảnh khắc cuối cùng cũng chạy tới, nhìn thấy quan tài màu tím cực lớn bay ra, Khổng Tuyên vung tay áo cuốn theo Trường Sinh Giới cùng đi, đuổi theo về hướng bầu trời. Tuy nhiên, ở thời điểm ra khỏi tiểu thế giới, liền phát hiện chúng ta!
Thi tiên sinh nói.
- Hả?
- Ngay lúc trước khi Khổng Tuyên rời đi, hắn trừng mắt nhìn ta một cái! Còn ném lại một vật, nói là đưa cho Thánh thượng!
Thủy Kính ở một bên bỗng nhiên lên tiếng.
- Cái gì?
Chung Sơn lộ ra ý bất ngờ.
Thủy Kính lấy ra một cái ngọc giản màu xanh, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Chung Sơn.
- Sau khi Khổng Tuyên ném lại vật này, thông đạo phi thăng cũng khép lại rời khỏi giới này. Nhân Tôn, Vong Trần, Khổng Tuyên còn có thi thể Thánh nhân, đến tận đây toàn bộ rời khỏi giới này!
Thủy Kính nói.
Ngọc giản màu xanh? Chung Sơn cầm trong tay mang theo một tia nghi hoặc.
Khổng Tuyên lưu lại cho mình? Là cái gì?
Chúng thần cùng nhau nhìn về phía Chung Sơn.
Chung Sơn nắm lên ngọc giản, lấy tay bóp mở ra cấm chế, cẩn thận thể hội, chúng thần im lặng chờ đợi.
Nhìn ngọc giản, Chung Sơn sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, dường như Chung Sơn biết được một đại sự động trời nào đó.
Trên trán Chung Sơn toát ra mồ hôi lạnh, trong mắt hiện lên vẻ hối hận, sau đó lại là một loại cảm giác cực độ phẫn hận trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ thư phòng.
Chúng thần vô cùng kinh ngạc, Thánh thượng xảy ra chuyện gì vậy? Khổng Tuyên rốt cuộc lưu lại thứ gì cho Thánh thượng, khiến Thánh thượng biến sắc như thế? Thiên hạ còn có chuyện gì có thể làm cho Thánh thượng biến sắc như thế?
“Bốp!”
Chung Sơn phẫn hận cực độ, trong nháy mắt bóp nát ngọc giản, nhưng ngọc giản vẫn chưa tiêu hủy như thế, ngược lại sau khi bị bóp nát liền tỏa ra một làn khói nhẹ.
- Chung Sơn, chuyện tiểu thế giới ta không kịp xen vào nữa, nhưng trong lòng ta thực không thoải mái: không ngờ Khổng Tuyên ta hai lần thua bởi trong tay một phàm nhân ngươi. Ta không cam lòng! Tuy nhiên, ta cũng không cho ngươi sống khá giả, nhìn thấy đoạn tin tức này, có phải hay không oán khí của ngươi xông lên tận trời? Ta muốn trong những ngày kế tiếp, ngươi luôn luôn phải vượt qua trong tra tấn!
Trong làn khói nhẹ truyền đến thanh âm của Khổng Tuyên.
Đây là Khổng Tuyên nhắn lại, nhưng lời nhắn này lại khiến chúng thần nghe ra một tia không ổn.
- A...
- Rống...
Chung Sơn phẫn hận điên cuồng hét lên một tràng dài.
Chúng thần không dám xen vào can gián. Mà Chung Sơn điên cuồng hét lên, lập tức kinh động các hoàng hậu trong hậu cung, rất nhanh chạy tới.
- Chung Sơn! Lão gia làm sao vậy?
Thiên Linh Nhi vọt vào liền hét lớn.
- Lão gia không sao chứ?
Bảo Nhi cũng chạy lại đây.
Cổ Thiên U với Bi Thanh Ti đầy mặt lo lắng nhìn Chung Sơn.
Giờ phút này Chung Sơn, hai mắt đỏ rực, phẫn nộ rít gào.
Bốn nàng vây quanh trấn an một hồi lâu, Chung Sơn cố áp chế nỗi buồn bực trong lòng. Mọi người đều nhìn vào Chung Sơn.
Chung Sơn ngồi xuống, nhắm mắt lại yên tĩnh một lúc, sắc mặt mới tốt ra một chút. Bỗng nhiên, khuôn mặt phẫn nộ của Chung Sơn lại lộ ra một vẻ cười quỷ dị.
Mọi người phát mộng, rốt cuộc Thánh thượng xảy ra chuyện gì vậy?
- Dịch Diễn nghe lệnh!
Chung Sơn chợt mở choàng hai mắt, lên tiếng.
- Có thần!
Dịch Diễn lập tức đáp.
- Trẫm hiện tại giao cho ngươi một nhiệm vụ: hoàng cung của Khổng Liệt Thiên ngày xưa, từ khai chiến đến giờ, mọi người trong hoàng cung đó đều bắt hết cho ta!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Dạ! Nhưng... thần còn phải làm gì?
- Khổng Liệt Thiên cuối cùng khẳng định độn trở về hoàng cung, cộng thêm tin tức truyền đến nói ngày hôm đó trong hoàng cung có tiếng nổ lớn. Ta muốn ngươi bắt hết mọi người, sau đó điều tra ra Nguyên Thủy Phiên cuối cùng đi về đâu. Tất cả chi tiết nhỏ cũng không được để sót, ta muốn biết xác thực tung tích của Nguyên Thủy Phiên!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Dạ!
- Tốt lắm! Các ngươi trước tiên lui ra đi!
Chung Sơn nói.
- Dạ!
Quần thần ứng đáp.
Tiếp đó quần thần cùng nhau lui ra ngoài, chỉ còn lại bốn hoàng hậu.
- Lão gia, vừa rồi là chuyện gì vậy?
Bảo Nhi hỏi.
Các nàng khác đều nhìn về phía Chung Sơn chờ đợi.
- Vừa rồi Khổng Tuyên gửi lại cho ta một cái ngọc giản, bên trong là một ít tin tức của Nguyên Thủy Phiên: mệnh cách của Quỳ Nhi hẳn là vẫn còn, ở ngay bên trong Nguyên Thủy Phiên!
Chung Sơn lộ ra một nỗi mừng rỡ mãnh liệt.
- Thật sự ư?
- Trong Nguyên Thủy Phiên, ta từng đi vào, giống y như Khổng Tuyên nói: Chính là muốn Nguyên Thủy Phiên phát ra uy lực cực hạn của nó, cần hình thành ở trong Nguyên Thủy Phiên 12 thiên trụ, mà 12 thiên trụ phải hình thành từ mệnh cách của nữ nhân năm âm tháng âm giờ âm. 12 thiên trụ là mấu chốt! Tuy rằng Khổng Liệt Thiên không có hình thành 12 thiên trụ, nhưng mệnh cách của nữ nhân năm âm tháng âm giờ âm trân quý như thế, khẳng định hắn sẽ giữ lại cẩn thận. Mặc kệ hồn phách của Quỳ Nhi còn có trong đó hay không, mệnh cách của nàng vẫn còn. Đây là một tin tức tốt! Còn tin tức xấu chính là ta lại lỡ mất dịp tốt lấy được Nguyên Thủy Phiên!
Trên mặt Chung Sơn lại lần nữa biến thành cực kỳ phẫn uất.
- Lão gia không cần khổ sở, bất kể như thế nào, đây luôn là một tin tức tốt, có một tin tức tốt, về sau khẳng định còn có rất nhiều. Nguyên Thủy Phiên lỡ mất dịp tốt, về sau khẳng định còn có thể gặp lại. Lão gia đừng để trúng bẫy của Khổng Tuyên, hắn là muốn tra tấn lão gia đó!
Bảo Nhi nhỏ giọng an ủi.
Hít sâu một hơi, Chung Sơn gật gật đầu nói:
- Yên tâm đi! Hận, ta có hận, nhưng hiện tại ta đã khác với trước kia, sẽ không trúng bẫy Khổng Tuyên đâu! Hắn vẫn là quá coi thường ta rồi!
- Thật sự à?
Bảo Nhi có chút không xác định.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Bảo Nhi, Chung Sơn nói khẳng định:
- Khổng Tuyên quấy rối, sẽ không tra tấn ta, ngược lại sẽ trở thành động lực thúc giục ta!
- Như vậy là tốt rồi!
Các nàng nghe nói nhẹ nhõm nỗi lòng.
Đưa các nàng rời đi, Chung Sơn một mình ngồi trong thư phòng, một lần ngồi này chính là ba bốn canh giờ. Trong khoảng thời gian này, trong đầu Chung Sơn không có mảy may tính toán ích lợi, không có một chút tính toán tương lai... mà trong đầu chỉ có một hình ảnh: Ngụy Quỳ Nhi.
- - - - - oOo- - - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...