Trường Sinh Bất Tử


Trường Sinh Giới không còn, nhưng nhiều ra một ít chuyện xấu, Nhân Tôn nắm giữ Hỗn Độn Chung, còn có Vong Trần cũng không có phát triển theo ý của chúng ta1

Dịch Diễn nhăn mặt nói.

- Vậy là sao?

- Chuyện cụ thể, ta cũng không rõ ràng lắm, Thủy Kính truyền đến tin tức, nói lần này nhiều thêm biến số Nhân Tôn và Vong Trần, Trường Sinh Giới hỗn loạn không chịu nổi, cuối cùng Khổng Tuyên chạy về tới, thu hồi Trường Sinh Giới rời giới này rồi!

Dịch Diễn lắc đầu nói.

- Xem ra Trường Sinh Giới là đã xảy ra chuyện hỗn loạn, vậy đợi một đoạn thời gian, chờ Thủy Kính bọn họ trở về xem sao!

Chung Sơn gật gật đầu.

- Dạ!

- Các ngươi đều lui ra đi, trẫm không có việc gì!

Chung Sơn lên tiếng nói.

- Dạ, Thánh thượng!

Chúng thần cung bái, tiếp đó lui ra ngoài.

Chúng thần rời đi, chỉ có Đế Huyền Sát cầm trảm tiên hồ lô ở lại.

Bốn nàng dìu đỡ Chung Sơn cũng không nói chuyện, hình như cũng cảm nhận được giờ phút này Chung Sơn rất ngưng trọng.

Chung Sơn nhìn Đế Huyền Sát, mày nhíu lại.

- Trảm tiên hồ lô này lưu lại cho ngươi đi, ta nghĩ nó hẳn là hữu dụng đối với ngươi!

Đế Huyền Sát nói.

Lưu lại cho ngươi đi? Lưu lại? Các nàng cảm thấy có vẻ cổ quái.

Chung Sơn nhìn Đế Huyền Sát thật sâu, không có cự tuyệt, mà chỉ nói:

- Đi gặp Tiên Tiên đi, nàng ở Xương Kinh âm phủ!

- Ta sẽ đi!

Đế Huyền Sát gật gật đầu.

Bi Thanh Ti tiếp nhận trảm tiên hồ lô, thân hình Đế Huyền Sát nhoáng lên một cái, biến mất ở trước mặt mọi người.

- Lão gia! Đế Huyền Sát nói vậy là có ý gì?

Bảo Nhi hỏi.


- Chẳng lẽ hắn sắp rời đi?

Cổ Thiên U nhíu mày suy nghĩ rồi nói.

- Đế Huyền Sát là một cường giả tuyệt thế cao ngạo, nhưng thân là Chí Tôn Lang tộc, một lòng đều trả giá hết thảy cho hưng suy của Lang tộc. Lang tộc trước kia chỉ ẩn núp trên đảo hoang, hiện tại đã có thể quát tháo thiên hạ, là chủng tộc yêu thú đệ nhất của Thần Châu. Hắn đã đạt được nguyện vọng! Lang tộc bởi vì quyết định của hắn đã đi lên con đường cường thịnh, như vậy gánh nặng trên vai hắn cũng bỏ xuống rồi. Sau khi khai thiên, với cái tâm của cường giả như hắn, tuyệt đối sẽ không cam tâm trầm mặc!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Tuyệt sẽ không cam tâm trầm mặc? Trầm mặc? Có ý gì? Đại Tranh Thiên triều ta, về sau sẽ thành Đại Tranh Thánh đình sao có thể trầm mặc?

Bảo Nhi nhíu mày nói.

- Sau khi khai thiên, Đại Tranh sẽ không trầm mặc, nhưng có người muốn cho chúng ta trầm mặc, đồng thời cũng có người không cho chúng ta trầm mặc! Đại Thế giới, hẳn là một bắt đầu phi thường phức tạp!

Chung Sơn lắc đầu nói.

Các nàng đều nhíu mày cố thể hội ý trong lời nói của Chung Sơn.

Ba tháng sau, trong Thiên Duyến Các tại Lăng Tiêu Thiên Đình.

Thương thế của Chung Sơn đã gần như bình thường, mà đám người Thủy Kính cũng toàn bộ trở về.

Chung Sơn ngồi bên bàn, đám người Thủy Kính, Thi tiên sinh, Thiên lão, Vương Khô, Dịch Diễn đứng trước mặt.

- Thánh thượng! Dựa theo thời gian tính toán, hẳn là khi Nhân Tôn cuối cùng phá cấm chế của Khổng Tuyên, Khổng Tuyên rút đi từ giao giới hai giới âm dương!

Thủy Kính ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

- Lúc ấy Nhân Tôn đã làm gì Trường Sinh Giới? Diệp Khuynh Thành hẳn là có thể mượn dùng thế của Trường Sinh Giới chứ?

Chung Sơn nhíu mày nói.

- Nhân Tôn mở ra thông đạo phi thăng!

- Vậy sao?

- Diệp Khuynh Thành mượn dùng công đức lực của Trường Sinh Giới, người bình thường không làm gì được hắn, nhưng, không ngờ Nhân Tôn đã độ qua Địa Tiên kiếp, nói cách khác, lúc ấy hắn đã đạt tới trình tự Địa Tiên. Địa Tiên phi thăng, thiên địa phá mỡ một cái lỗ hổng, một đám cường giả đại thế giới từ trên trời giáng xuống!

- Đều là người của Nhân Tôn ư?

Chung Sơn nheo hai mắt hỏi.

- Đúng vậy! Không biết hắn đã thông qua thủ đoạn gì, báo cho người của đại thế giới biết phương vị của hắn, buông xuống gần 100 cường giả, xưng hô Nhân Tôn là ‘đại nhân’. Tiếp đó, một đám cường giả quần công Trường Sinh Giới!

Thủy Kính nói.

- Một đám cường giả tuyệt thế?

Chung Sơn nhíu hai mắt lặp lại.

- Nhóm cường giả này, nếu không là tiên nhân, cũng là Thiên Cực Cảnh, Trường Sinh Giới lại mất Thần Nha Đạo Quân, mất Khổng Tuyên, quả thật phải nghênh đón một trận tai họa thật lớn! Cường giả quá nhiều, cho dù Diệp Khuynh Thành có được Hãm Tiên Kiếm, cho dù Trường Sinh Giới còn có cường giả Thiên Cực Cảnh, vẫn phải kế tiếp bại lui!


Thủy Kính nhíu mày nói.

- Vậy sao? Kế tiếp bại lui ư? Những cường giả này đều rất hung hãn ư?

- Không chỉ là hung hãn, mà là liều mạng không sợ chết, dùng đấu pháp đồng quy vu tận đánh giết với Trường Sinh Giới, như thế sao không hung hãn? Những người này giống như là ‘Tử sĩ’.

Thủy Kính có hơi kinh hãi nói.

- Tử sĩ? Tử sĩ cấp bậc tiên nhân? Nhân Tôn được bọn họ xưng hô là ‘Đại nhân’, vậy phía sau bọn họ còn có thế lực lớn nào đó hay sao?

Chung Sơn nhíu mày lẩm bẩm nói.

Chung Sơn đứng dậy, đi qua đi lại trong thư phòng. Từ những tử sĩ này có thể thấy được dấu vết của thế lực lớn.

- Vậy sau đó thế nào?

Chung Sơn ngẩng đầu lần nữa nhìn về phía Thủy Kính.

- Trường Sinh Giới, trừ Diệp Khuynh Thành ra, tất cả bị đánh giết hỗn loạn tan tác. Mà bản thân Diệp Khuynh Thành ở dưới tình huống 10 tên cường giả đồng quy vu tận, dường như cũng bị thương nặng. Nhân Tôn dùng Hỗn Độn Chung mở đường xông thẳng vào bên trong Trường Sinh Giới. Kế tiếp, chúng ta cũng không có đi vào, chỉ có Thi tiên sinh dùng bí pháp ngấm ngầm đi theo vào Trường Sinh Giới!

Thủy Kính nói.

Mọi người đều quay sang nhìn Thi tiên sinh.

- Ta đi vào, thấy Nhân Tôn đi thẳng đến chỗ ở của Khổng Tuyên, cũng chính là chỗ lần trước chúng ta trộm lấy quan tài màu tím cực lớn kia. Lúc đó mục tiêu của hắn cũng chính là quan tài màu tím!

Thi tiên sinh trầm giọng nói.

- Khổng Tuyên không có thiết trí trận pháp cấm chế sao?

Chung Sơn hỏi.

- Có thiết kế, hơn nữa phi thường cường đại, Nhân Tôn không phá ra được. Mặc dù sử dụng Hỗn Độn Chung với các tiên nhân, cũng không phá ra trận pháp của Khổng Tuyên, trận pháp quá cường đại!

Thi tiên sinh trầm giọng nói.

- A? Đến sau thì sao?

- Đến sau lại rất quỷ dị: Nhân Tôn dùng máu thịt hồn phách của 10 tiên nhân trong số đó tế Hỗn Độn Chung!

Thi tiên sinh nói.

- Tế Hỗn Độn Chung?

Chung Sơn kinh ngạc nói.


Thi tiên sinh gật gật đầu.

- 10 tiên nhân, là tiên nhân trong số mười người từ đại thế giới buông xuống ư? Bọn họ không phản kháng sao?

Chung Sơn hơi bất ngờ, hỏi.

- Không có phản kháng! 10 tiên nhân đó toàn bộ tự nguyện, toàn bộ tự nguyện dùng máu thịt hồn phách của chính mình tế Hỗn Độn Chung. Không biết rốt cuộc là thế lực lớn khủng bố nào, lại bồi dưỡng ra tiên nhân tử sĩ khủng bố như thế? Ta có thể nhìn ra chính là 10 tiên nhân đó thần trí vẫn không có hỗn loạn, rất thanh tỉnh. Khi họ nhìn vào Hỗn Độn Chung có vẻ rất sùng bái, cam tâm tình nguyện hiến thân mình!

Thi tiên sinh còn mang theo vẻ rúng động khi nói.

Trong thư phòng, mọi người đều trầm mặc, điều này hiển nhiên vượt qua hiểu biết của mọi người. Cam tâm tình nguyện? Có tiên nhân lại cam tâm tình nguyện đi chết sao?

- Đến sau thế nào?

Chung Sơn hít sâu một hơi hỏi.

- Hỗn Độn Chung sau khi nhận được 10 tiên nhân dùng sinh mệnh hiến tế, đột nhiên bùng phát ánh sáng vàng giống như một vầng mặt trời, phóng ra ánh lửa hừng hực. Tiếp đó, ngay miêng Hỗn Độn Chung khổng lồ bỗng nhiên vươn ra một bàn tay tràn ngập uy áp khủng bố. Khí tức của bàn tay đó đè ép đến mức ta không thể hô hấp! Quá cường thế! Ta nghĩ, hiệu quả của 10 tiên nhân dùng sinh mệnh hiến tế, chính là để Hỗn Độn Chung có thể nối thông với hung nhân tuyệt thế nào đó ở đại thế giới. Người kia chỉ đánh ra một chưởng, liền nổ nát hơn một nửa trận pháp của Khổng Tuyên!

Thi tiên sinh nói mang theo đầy ý cảm thán.

- Một chưởng liền phá vỡ cấm chế trận pháp của Khổng Tuyên? Cấm chế của Khổng Tuyên thiết trí a, rốt cuộc là ai? Lợi hại như vậy?

Chung Sơn kinh hãi kêu lên.

- Lúc ấy Nhân Tôn cung bái với bàn tay kia, thần vừa lúc nghe được!

Thi tiên sinh nói.

- Hả?

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Thi tiên sinh, bởi vì một câu cung bái, này có lẽ có thể vạch trần cường giả kia là ai.

- Nhân Tôn nói ‘Thần Hoàng thiên uy, thuộc hạ khấu đầu’, nói xong Nhân Tôn thật sự quỳ xuống lạy!

Thi tiên sinh nói.

Thần Hoàng thiên uy? Thần Hoàng? Ai là Thần Hoàng?

Chung Sơn nhìn Thi tiên sinh, rồi quay sang nhìn Vương Khô: trong mắt Thi tiên sinh hiện lên một tia nghi hoặc, mà Vương Khô thì lại khẽ run lên.

Tuy rằng Vương Khô rất bí ẩn, nhưng Chung Sơn vẫn bắt giữ được Vương Khô khẽ run lên.

- Thi tiên sinh, Vương Khô! Các ngươi đến từ đại thế giới, có thể đã từng nghe nói qua danh từ Thần Hoàng chứ?

Chung Sơn hỏi.

- Thần không biết!

Thi tiên sinh lắc lắc đầu.

- Thần cũng không biết!

Vương Khô cũng lắc lắc đầu.

Chung Sơn nhìn lại hai người, không có hỏi đến cùng, một mình trầm ngâm suy nghĩ: khi còn trẻ tiếp xúc với thần thoại hoang đường cũng được Chung Sơn lấy ra tham khảo.

Chung Sơn tới tới lui lui qua lại trong đại điện, chúng thần lẳng lặng chờ đợi.

Sau một nén nhang:


- Thần Hoàng? Thần?

Chung Sơn lẩm bẩm cái tên này.

Bỗng nhiên, Chung Sơn ngẩng phắt đầu lên, đồng tử co rụt lại, biến sắc kinh hãi nói:

- Là hắn? Không phải hắn đã sớm chết rồi sao? Đã sớm ngã xuống rồi sao?

Nhìn thấy vẻ kinh hãi của Chung Sơn, chúng thần đều nghi hoặc nhìn về phía Chung Sơn. Vương Khô dường như cũng muốn nhận được chứng thực của Chung Sơn.

- Thánh thượng, là ai?

Thủy Kính lập tức thay đám người hỏi.

Chung Sơn hít vào một hơi thật sâu, nhắm mắt bình ổn một chút kinh hãi trong lòng, lắc đầu nói:

- Không nên hỏi, các ngươi tốt hơn là không nên biết! Một khi suy đoán của ta là sự thật, tin tức vừa ra sẽ mang đến rung động còn lớn hơn so với cỗ thi thể Thánh nhân kia. Đại thế giới sẽ vĩnh viễn không có chỗ cho chúng ta dung thân!

Chúng thần há mồm kinh hãi nhìn về phía Chung Sơn, có chuyện khoa trương như vậy sao? Nhưng, chúng thần cũng biết Thánh thượng chưa bao giờ vô cớ giấu giếm điều gì với các thần tử, một khi đã nói như vậy, thì khẳng định có loại chuyện này.

- Dạ!

Chúng thần lập tức đáp lời.

- Còn có người nào khác biết việc này không?

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Không có!

Thi tiên sinh vội đáp.

- Tốt! Vừa rồi chuyện ngươi nói kia, còn có các ngươi nghe được, đều chôn sâu trong bụng, một chữ cũng không được để lộ ra!

Chung Sơn hít vào một hơi thật sâu căn dặn.

- Dạ!

Chúng thần lập tức đáp.

- Nói tiếp đi!

Chung Sơn nhìn về phía Thi tiên sinh.

- Dạ, lúc ấy trong Hỗn Độn Chung vươn ra bàn tay, tổng cộng công kích hai chưởng, trận pháp cấm chế của Khổng Tuyên thiết trí bị phá huỷ hơn phân nửa, chỉ còn lại có một phần nhỏ, tiếp đó bàn tay kia biến mất, còn lại một phần nhỏ do Nhân Tôn tự mình chậm rãi phá vỡ. Sau khi đại trận của Khổng Tuyên bị phá hết, liền lộ ra quan tài màu tím cực lớn kia. Nhân Tôn cũng giống như chúng ta ngày đó, mở ra quan tài khám nghiệm tử thi, muốn xác định có phải đúng là quan tài kia hay không. Nhưng cũng đúng lúc nhổ lên đinh chốt quan tài thứ 10, khoảnh khắc sắp mở ra cái nắp quan tài, lại lần nữa sinh ra biến cố, Vong Trần bỗng nhiên chạy tới!

Thi tiên sinh nói.

- Vong Trần?

Chung Sơn nhíu mày.

- Đúng! Lúc đó Trường Sinh Giới đã bị phá hủy không thành hình dáng, cường giả tan tác sạch sẽ, Diệp Khuynh Thành lại bại trốn chẳng biết đi đâu, thuộc hạ của Nhân Tôn còn lại bốn năm người. Ngay thời điểm cường giả hai bên tiêu hao hầu như không còn này, Vong Trần chạy đến!

Thi tiên sinh nhíu mày nói.

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui