Hỗn Độn Chung?
- Đi thôi, đi xem một chút, lưu mấy người ở chỗ này chờ Dịch Diễn phát tin tức tới.
Thủy Kính nói.
Mọi người gật đầu.
- Thu liễm khí tức, che dấu Thiên Cơ!
Thủy Kính nói xong, liền bước đi. Thi tiên sinh, Thiên lão, Kiếm Hồng rối rít đuổi theo.
Bốn người rất nhanh đi tới cách Trường Sinh giới không xa, tìm cái sơn cốc để ẩn núp, cẩn thận nhìn về cửa ra vào Trường Sinh giới ở phía xa.
Đ-A-N-G..GG ~.........
Hỗn Độn Chung khủng bố vang, không gian bốn phía chấn động không chịu nổi, tất cả ngọn núi phụ cận Trường Sinh giới tất cả đều vỡ nát, những đệ tử bên ngoài kia hài cốt hoàn toàn không còn.
Bầu trời, mấy vạn dặm không mây, đều bị đánh tan.
Cửa ra vào Trường Sinh giới, một gã nam áo vàng, lăng không mà đứng, tóc dài xỏa vai phiêu động theo gió, trong mắt hiện lên một cổ hưng phấn cùng liều lĩnh, đỉnh đầu có một chuông lớn cao trăm trượng, chuông hiện lên màu vàng đen, bên trên có vô số phù văn chớp động.
- Tốt cho một cái Hỗn Độn Chung!
Hai mắt Thủy Kính nhíu lại, nhìn chằm chằm.
- Nhân Tôn? Hắn là Nhân Tôn?
Trên mặt Thiên lão lộ ra một tia kinh ngạc.
- Ngươi xác định?
Thủy Kính mang theo một tia quái dị nhìn Thiên lão.
- Sẽ không sai, Thiên Địa Nhân Thần Quỷ, bốn mạch Phong Thủy Sư khác, ta cũng đã tham kiến, Nhân Tôn là người duy nhất ta nhìn không thấu, hắn thật giống như có khả năng rung trời, lại không đê điều, mặc dù ta xếp hạng ngũ mạch, hắn cũng không nguyện tranh phong. Không nghĩ tới là hắn?
Thiên lão cau mày nói.
- Hắn không phải là chiến đấu ở cửa hai giới cùng Đại Tranh ta sao? Làm sao lại đến Trường Sinh giới?
Thi tiên sinh cau mày nói.
- Lai giả bất thiện!
Kiếm Hồng khẳng định nói.
- Chuyện còn phức tạp hơn so sánh với tưởng tượng a!
Chân mày Thủy Kính dần dần nhíu chặt lại.
Theo mọi người nhỏ giọng thảo luận.
Cửa ra vào Trường Sinh giới bỗng nhiên cũng có một thân ảnh bị kim quang bao phủ đi ra.
Diệp Khuynh Thành, tay cầm Hãm Tiên Kiếm từ từ đi ra, một đám cường giả tuyệt thế của Trường Sinh giới đi theo phía sau.
Lần này là có người đánh tới Trường Sinh giới? Người nào? Thật to gan.
Cả người Diệp Khuynh Thành cũng vô cùng ngưng trọng, Hỗn Độn Chung vang truyền vào bên trong Trường Sinh giới, nghe được tiếng vang của Hỗn Độn Chung, Diệp Khuynh Thành đã đoán được là ai? Lần trước khi mang theo quan tài cực lớn màu tím trở về, trên đường đã gặp phải cướp đường, chẳng qua là bị Trảm Tiên Phi Đao đánh lui.
Hiện tại lại tới nữa? Hắn một mực chờ cơ hội này? Đợi chờ tổ sư cùng Giới chủ rời khỏi Trường Sinh giới?
Diệp Khuynh Thành không dám khinh thường chút nào, đi ra ngoài, công đức của Trường Sinh giới đã bị điều phối sử dụng, bao phủ toàn thân, thực lực Diệp Khuynh Thành tăng mạnh.
- Nhân Tôn? Là ngươi!
Diệp Khuynh Thành kinh ngạc nói.
Hỗn Độn Chung? Nhân Tôn? Lại là hắn?
Diệp Khuynh Thành đã tham kiến Nhân Tôn, Phong Thủy Sư của Thái Tuế Thiên triều, tham kiến không chỉ một lần, cho tới nay, bởi vì quá quái gở, cho nên cũng không lấy được tín nhiệm của Thần Nha Đạo Quân, hoặc là nói, Thần Nha Đạo Quân luôn luôn coi chừng hắn, không nghĩ tới một cỗ không tín nhiệm này là thật, Nhân Tôn này thật không tầm thường.
Thực lực mạnh như vậy? Còn có Hỗn Độn Chung?
- Diệp Khuynh Thành? Tránh ra đi, chư cường của Trường Sinh giới đã chạy tới cửa ra vào hai giới, Thiên Cực Cảnh nơi này sẽ không vượt qua một bàn tay.
Nhân Tôn lạnh lùng nói.
- Không đúng, hắn không phải là Nhân Tôn!
Cáp Mô Lại bên cạnh bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
Cáp Mô Lại vừa la lên, tất cả mọi người kinh ngạc, Diệp Khuynh Thành hơi hơi ngạc nhiên, đám người Thiên lão ở sơn cốc nơi xa cũng là hơi hơi ngạc nhiên. Ngay cả Nhân Tôn có Hỗn Độn Chung trên đỉnh đầu chân mày cũng là cau lại.
- Ta không phải là Nhân Tôn?
Nhân Tôn cười lạnh nói.
- Ngươi không phải là Nhân Tôn, vài ngàn năm trước ta tham kiến Nhân Tôn, hắn có một sự cổ quái, không nghe được tiếng chuông, tiếng chuông vừa vang lên, hắn thậm chí sẽ bị choáng, hắn chưa bao giờ để cho người ta biết điều bí mật này, nhưng là ta lại tận mắt nhìn thấy, lúc ấy một gã cường giả đánh một tiếng chuông lên, hắn nhất thời nội tức đại loạn, thiếu chút xíu nữa bỏ mình tại chỗ, nhưng ngươi lại nắm giữ Hỗn Độn Chung, ngươi không phải là Nhân Tôn. Ngươi là ai?
Cáp Mô Lại hét lớn.
- Ngươi không phải là Nhân Tôn? Ngươi là ai!
Diệp Khuynh Thành trầm giọng hỏi.
- Chuyện tình năm ngàn năm trước, ngươi con cóc này không ngờ cũng nhớ được, ngươi vẫn muốn dùng điều bí mật này làm nhược điểm để đối phó Nhân Tôn sao?
Hai mắt Nhân Tôn nhíu lại.
- Ngươi quả nhiên không phải là Nhân Tôn, không đúng, gần năm ngàn năm trước, Nhân Tôn mới gia nhập Thái Tuế Thiên triều, nói cách khác ngay lúc đó Nhân Tôn đã chết, bị ngươi thay thế? Ngươi là có dự mưu, năm ngàn năm trước đã bắt đầu tính kế Trường Sinh giới ta?
Diệp Khuynh Thành mặt liền biến sắc.
- Thi thể Thánh nhân, ngươi nghĩ đến đám các ngươi sẽ coi giữ được sao?
Nhân Tôn lạnh giọng nói.
Diệp Khuynh Thành mặt liền biến sắc, kinh hãi nói:
- Làm sao ngươi biết? Ngươi cũng là từ đại thế giới tới? Ngươi là chuyển thế mà đến? Ngươi rốt cuộc là người nào?
- Nói ngươi cũng không nhận biết, bất quá kiếp này ta thích cái danh hiệu Nhân Tôn này, ta chính là Nhân Tôn!
Nhân Tôn cười to nói
"Đ-A-N-G..GG ~.........
Hỗn Độn Chung vang, đại chiến mở ra.
Cửa ra vào hai giới.
Bảy ngày qua đi, Nhất Nhật Nhất Phần Thiên Đại Trận của Nê Bồ Tát dây dưa cùng Huyết Hải Tu La Đại Trận bảy ngày bảy đêm.
Huyết Hải Tu La Đại Trận sau khi Nhân Tôn chết đã biến thành hung hãn hơn rất nhiều, nhưng là, bảy ngày qua đi, Tu La bên trong toàn bộ diệt xong,, Huyết Hải Đại Trận cũng bị 'Thái dương' đốt cháy sạch sẽ, rốt cục ở bảy ngày sau đó:
"Bành!
Thế giới biển máu, ầm ầm bạo tán mà mở.
Thái Tuế Thiên triều bại hoàn toàn, ba trăm ngàn đại quân hủy diệt hầu như không còn.
Mà phía Đại Tranh Thiên triều, Nhất Nhật Nhất Phần Thiên vô cùng mạnh, mà Tứ Tương Đại Trận cũng bài bố mở ra lần nữa.
Quân đội Đại Tranh, chiến ý hiên ngang, tinh thần đại thịnh.
Rống!
Rống!
Rống!
...
Tiếng hô rung trời, sĩ khí khổng lồ đánh sâu vào Tuế Mạt Thành. Quá xa, tướng sĩ tu vi thấp căn bản nhìn không thấy tới nơi cửa hai giới, nhưng biển máu nơi cửa hai giới coi như thấy được, biển máu biến mất, tiếp theo nhiều tiếng rống truyền đến, thấm nhuần nội tâm!
Tinh thần là một thứ dễ dàng bị nhiễm, tiền tuyến bị đánh bại, tướng sĩ phụ cận Tuế Mạt Thành nhất thời tâm hoảng hốt.
- Thua? Biển máu của Nhân Tôn cũng thua?
- Vong Trần Tướng quân phản bội!
- Trước kia một Tứ Tương Đại Trận đã khó có thể ngăn cản, hiện tại lại thêm một cái 'Thái dương', cuộc chiến này còn đánh làm sao a?
- Đại Tranh Thiên triều quá cường đại, còn có Chung Sơn cũng vậy, trước kia lúc tu vi thấp đã oanh động Thần Châu, hiện tại tu vi cao, vậy sẽ thế nào a?
- Nghe nói lần trước Thần Nha Đạo Quân của Trường Sinh giới mang theo một đám cường giả đi vây công Lăng Tiêu Thiên Đình, cuối cùng vẫn không thể thắng, đành trở về!
- Lãnh thổ Đại Tranh Thiên triều thật giống như còn nhiều hơn so với Thái Tuế Thiên triều chúng ta!
- Ngươi biết cái gì, phía dưới cửa ra vào hai giới là cái gì ngươi biết không? Đó là âm phủ, một cái âm phủ lớn như thế, đã bị Đại Tranh Thiên triều nhất thống,; lãnh thổ Đại Tranh căn bản không phải ngươi có thể nghĩ.
- Vậy kế tiếp làm như thế nào? Tái chiến hẳn phải chết không thể nghi ngờ a!
- Ta còn không muốn chết!
...
Quân đội Thái Tuế Thiên triều thất bại thảm hại, cộng thêm hình tượng của Đại Tranh ở dĩ vãng thật giống như một tòa núi lớn đặt ở trong lòng mọi người, để cho tất cả tướng sĩ bỗng nhiên có cảm giác không cách nào thở dốc, cảm nhận không cách nào hô hấp.
Trên cổng thành Tuế Mạt Thành.
- Thần tử của ngươi đã khiếp đảm, tướng sĩ của ngươi đã e ngại, ngươi không muốn làm chút gì sao?
Khổng Tuyên cười nhạt nói.
-...
Khổng Liệt Thiên mặt âm trầm.
- Biện pháp tốt nhất là tìm phương pháp xử lí để ổn định lòng quân nhanh nhất, chính là quyết đấu của Vương cùng Vương. Ngươi đối chiến Chung Sơn! Ngươi đánh bại Chung Sơn!
Khổng Tuyên trầm giọng nói.
- Chung Sơn?
Hai mắt Khổng Liệt Thiên nhíu lại nhìn về Chung Sơn đang đứng ở cửa Tây Thiên trong Lăng Tiêu Thiên Đình nơi xa.
- Ta có thể cảm giác, trên người của ngươi còn có một chí bảo, chí bảo đã khiếm khuyết của Nguyên Thủy Thánh nhân. Ngươi cảm thấy che đậy nữa còn có ý tứ sao?
Khổng Tuyên cười tà nói.
Con ngươi Khổng Liệt Thiên co rụt lại, kinh hãi nhìn Khổng Tuyên.
- Ngươi biết?
- Mặc dù được Khổng Khâu tu bổ, nhưng hư cuối cùng vẫn là hư, đã không còn là chí bảo của Thánh nhân, ta sẽ chú ý Hắc Phiên của ngươi? Đi đi!
Khổng Tuyên lắc lắc đầu nói.
- Vâng, tiền bối!
Khổng Liệt Thiên gật đầu, đạp Bộ Phi Thiên dựng lên.
Nhìn bóng lưng Khổng Liệt Thiên bay khỏi, hai mắt Khổng Tuyên nhíu lại, hiển nhiên trong lòng Khổng Tuyên nghĩ cũng không phải là nhẹ nhàng như trong miệng.
Khổng Liệt Thiên bay trên trời, đi về trung tâm chiến trường.
- Nhìn, là Thánh thượng!
- Thánh thượng xuất thủ?
- Chung Sơn không thể nào là đối thủ của Thánh thượng.
...
Tướng sĩ của Thái tuế chợt thấy hy vọng, cùng nhau nhìn về phía Khổng Liệt Thiên đang bay đi về nơi xa.
Cửa Tây Thiên, Chung Sơn cũng nhìn thấy một thân ảnh đang bay từ nơi xa tới.
Khổng Liệt Thiên? Hai mắt Chung Sơn híp lại.
Cờ xí trong tay Dịch Diễn nhanh chóng vũ động, tín hiệu cờ xuất ra, quân đội Đại Tranh chợt ngừng.
- Chung Sơn!!
Khổng Liệt Thiên hét to một tiếng, tam quân nín hơi mà xem.
- Ngươi nghĩ đánh một trận cùng ta?
Chung Sơn bỗng nhiên cười nói.
- Có dám không?
- Lần đầu tiên, ta không bằng ngươi! Lần thứ hai, ta không bằng ngươi! Lần thứ ba, ta không sợ ngươi! Lần thứ tư, ngươi không làm gì được ta! Lần thứ năm, ngươi không địch lại ta! Đây là lần thứ sáu, lần thứ sáu chính diện tỷ thí, ta rất bội phục dũng khí của ngươi!
Chung Sơn sướng khoái cười to nói.
Chung Sơn không thèm để ý thất bại ở quá khứ, Chung Sơn thản nhiên đối mặt, bởi vì thắng lợi sẽ đến từ quá khứ thất bại, những thất bại kia không còn là sỉ nhục, mà là một loại huy chương, một loại huy chương thắng lợi.
Mọi người sùng bái nhìn Chung Sơn, Thánh thượng chính là từng bước từng bước đi tới chỗ này, một con đường truyền kỳ.
Đồng thời, không ai coi trọng Khổng Liệt Thiên, nơi này là chỗ nào? Triều đô của Đại Tranh Thiên triều, nơi này là Lăng Tiêu Thiên Đình, Thánh thượng có thể mượn thế của thiên hạ Đại Tranh, ngươi có thể như thế nào? Lần thứ năm, ngươi cũng không địch lại Thánh thượng, lần thứ sáu này, ngươi hoàn toàn là muốn chết.
- Ta chỉ hỏi ngươi, chiến hay là không chiến?
Khổng Liệt Thiên lạnh giọng quát lên.
Chung Sơn nhìn chằm chằm Khổng Liệt Thiên, trong mắt lóe ra một tia hàn quang
- Chiến, vì sao không chiến? Lần này, ta muốn trước mặt toàn bộ người trong thiên hạ, nghiền ngươi xương thành tro, lấy để an ủi Quỳ Nhi trên trời có linh thiêng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...