Huyết Hải Tu La Đại Trận, bị Vong Trần ra lệnh, lập tức quay ngược đánh trở về, nhưng mà, Vong Trần nhiều nhất chỉ là một người dẫn trận mà thôi, cũng không phải người chủ trận, còn có một Nhân Tôn khống chế Huyết Hải Tu La Đại Trận.
Biển máu không thể dựa theo mong muốn của Vong Trần vọt về hướng tây mà đi, mà lại bị Nhân Tôn ngăn cản lại.
Vong Trần làm phản!
Nhân Tôn lộ ra nụ cười nhạt:
- Khổng Liệt Thiên? Con cháu Khổng gia thì thế nào? Quân không bằng thần, thần làm lại có lòng quy thuận đây?
Nhân Tôn đối với chuyện Vong Trần rời đi không chút kinh ngạc, hình như là chuyện đương nhiên vậy, bởi vì chuyện này không khó đoán. Khổng Liệt Thiên là con cháu Khổng gia, cho dù Vong Trần vào Khổng gia cũng không được trọng dụng, nếu Khổng Liệt Thiên là đệ tử bình thường, Vong Trần bằng vào năng lực của mình, sẽ có một ngày địa vị ở Khổng gia vượt qua Khổng Liệt Thiên, nhưng mà, Khổng Liệt Thiên là con cháu họ Khổng, loại quan hệ chủ tớ này, tớ vĩnh viễn không được vượt qua chủ. Khổng Liệt Thiên sau này thành tựu có hạn, Vong Trần sẽ vĩnh viễn không có ngày xuất đầu. Vong Trần hôm nay không phản bội thì sẽ có 1 ngày làm phản.
Hơi hơi quay đầu, Nhân Tôn nhìn về phía Khổng Liệt Thiên trên thành lâu Tuế Mạt Thành.
Mà đúng lúc này, Nhân Tôn đồng tử co rụt lại.
- Khổng Tuyên?
Nhân Tôn sắc mặt nghiêm lại, lập tức quay đầu đi, nhìn về phía Lăng Tiêu Thiên Đình.
Tay áo vung lên, vô số biển máu vây quanh Nhân Tôn, hình như vì không cho người khác điều tra mình vậy.
- - - -
Phía bắc Lăng Tiêu Thiên Đình.
Thiên Thần Tử ngồi ở trong một ngọn núi, khí tức thu liễm, hai mắt nhìn chằm chằm chỗ Tây Thiên môn của Lăng Tiêu Thiên Đình.
Thiên Linh Nhi, ba nữ nhân khác đứng bên cạnh Thiên Linh Nhi là ai?
Thiên Linh Nhi phảng phất như có sở cảm, vốn ánh mắt nhìn về phía biển máu chuyển tới bốn phía.
- Chuyện gì vậy?
Bảo Nhi hỏi.
- Không có gì, cảm giác là lạ!
Thiên Linh Nhi không nói thẳng ra.
Thiên Thần Tử nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giờ phút này chờ đợi thời cơ, không thể có chút sai lầm. Bởi vì Chung Sơn với các cường giả Đại Tranh đều đứng ở bên cạnh, giờ phút này tuyệt đối không phải thời cơ tốt.
Bỗng nhiên, Thiên Thần Tử cảm thấy một cỗ khí tức quen thuộc, là hắn? Đại Khổng Tước?
Thiên Thần Tử biến sắc, nhìn về phía tây nam chỗ Tuế Mạt Thành, khi nhìn thấy Khổng Tuyên, Thiên Thần Tử vui vẻ.
- Thật sự là trời cũng giúp ta!
- - - -
Phía dưới Lăng Tiêu Thiên Đình, trong quân doanh hướng nam.
Vong Trần từ sau khi Chung Sơn rời đi, liền một mình suy tư. Suy tư một hồi bước đi ra khỏi đại điện.
Tướng sĩ ngoài đại điện cũng không ai ngăn cản. Lúc trước Vong Trần chiến một trận, đã chứng minh hắn cường đại, cường giả luôn được người tôn kính, Tứ Tương Đại Trận đều bị hắn phá, hắn còn chưa đủ mạnh sao? Tiếp theo, Dần Chí Tôn khi rời đi trịnh trọng nhấn mạnh, bên trong là khách quý, thỏa mãn tất cả yêu cầu của hắn.
Hiện tại Vong Trần ra khỏi đại điện, tự nhiên không có người nào dám ngăn cản.
Vong Trần đứng ở cửa đại điện, nhìn Tây Thiên môn trên Lăng Tiêu Thiên Đình.
Từ khoảng cách rất xa nhìn về phía Chung Sơn cầm đầu đứng ở Tây Thiên môn.
Vong Trần nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Tất cả sự việc trải qua không ngừng lóe lên trong đầu Vong Trần.
Qua hồi lâu, Vong Trần bỗng nhiên lẩm bẩm:
- Nghĩa phụ, vì sao con luôn không đoán ra người?
- Vong Trần? Vì sao gọi ta là Vong Trần? Không gọi ta là Thập Cửu? Chẳng lẽ nghĩa phụ ngươi còn canh cánh trong lòng?
- Không đúng, nghĩa phụ khí lượng như biển rộng, sẽ không canh cánh trong lòng, gọi như vậy, khẳng định có nguyên nhân.
- Đại nghĩa mẫu chết, luôn luôn là bóng đè nghĩa phụ không thể quên được, ta tin tưởng, cho dù qua mấy vạn năm, khẳng định nghĩa phụ cũng như vậy, nhưng mà vừa rồi vì sao bình thản như vậy? Chẳng lẽ là không tín nhiệm ta?
- Chẳng lẽ là bởi vì Anh Lan? Lúc ấy ta đã cố ý nói kích Anh Lan a, nghĩa phụ không có khả năng nhìn không ra.
- Nhưng mà đó là vì sao?
........................
Vong Trần sắc mặt không ngừng biến hóa.
Chung Sơn khảo nghiệm như vậy, nhưng mà đoạn thời gian ở nam quân doanh này, chính là khảo nghiệm tâm lý lớn nhất đối với Vong Trần. Cũng cấp cho Vong Trần một lần rèn luyện tâm lý.
Nếu như trong lòng Vong Trần hướng về Chung Sơn, trong lòng hướng về Chung gia, không oán không hối hận cho rằng mình gốc rễ tại Chung gia, vậy Vong Trần sẽ bình thản, có chỉ là vẻ an tâm khi về tới nhà mà thôi.
Nếu Vong Trần có mục đích khác, nhất định sẽ chột dạ, cộng thêm vẻ bình thản của Chung Sơn lúc trước, sẽ làm ra các phán đoán, hơn nữa người càng thông minh, sẽ tự mình tìm ra càng nhiều chứng cớ. Vong Trần tự nhiên chính là loại người thông minh tuyệt đỉnh này, một khi tâm rối loạn, lại còn ở trong lúc chiến tranh, vậy thì khiến cho trong lòng mình bị giày vò.
Trên Lăng Tiêu Thiên Đình.
Chung Sơn từ xa nhìn biển máu lại lần nữa cuộn tới, sắc mặt vẫn chưa có chút kích động, một lần đại quyết chiến cuối cùng, sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy đâu.
- Đế Huyền Sát, đây có lẽ là trận chiến cuối cùng ở tiểu thế giới, lần này chính thức giao Thần Nha Đạo Quân cho ngươi, khác với lần trước, ta muốn hắn chết!
Chung Sơn quay sang Đế Huyền Sát ở bên cạnh nói.
- Ta biết!
Đế Huyền Sát gật gật đầu.
- Một trận chiến cuối cùng, toàn lực ứng phó đi, lưu lại cho thiên hạ này giai thoại của ngươi!
Chung Sơn ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Đế Huyền Sát.
Đế Huyền Sát nhìn lại Chung Sơn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt thâm trường kia của Chung Sơn hình như nhìn thẳng vào nội tâm của Đế Huyền Sát vậy, khiến cho Đế Huyền Sát có cảm giác tất cả đều bị bại lộ trước ánh mắt của Chung Sơn, Chung Sơn hắn đã biết? Đế Huyền Sát trán đổ mồ hôi lạnh.
Hít một hơi thật sâu, áp chế cổ rung động trong lòng, Đế Huyền Sát trịnh trọng gật gật đầu nói:
- Yên tâm, lần này, ta nhất định toàn lực ứng phó!
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
Hai người một lần trao đổi ánh mắt, nói chuyện với nhau rất bình thản, người khác cũng không phát hiện dị thường, nhưng mà hàm nghĩa ở sâu trong giọng điệu này lại chỉ có hai người biết.
- Chung Sơn, biển máu kia lại tới nữa, có muốn ta giúp nguyền rủa không?
Hạo Mỹ Lệ lập tức tễ tiến lên nói.
- Ngươi tạm thời không cần!
Chung Sơn nói.
- Vì sao?
- Bởi vì ngươi sẽ có nguy hiểm?
- Ta làm sao có nguy hiểm?
Hạo Mỹ Lệ vẻ mặt rất không tin.
- Ngươi có nhìn thấy thiếu niên áo xanh trên Tuế Mạt Thành kia không?
- Ồ, là tên nổi bật mặt đầy vết rạn kia sao, thật là ghê tởm!
Hạo Mỹ Lệ lộ ra bộ dáng ghê tởm.
- Hắn tên là Khổng Tuyên, thực lực của hắn, không thua kém gì Doanh, ngươi không nguyền rủa được Doanh, cũng không nguyền rủa được hắn, hơn nữa Chú Yêu Sư ở âm phủ kia, có lẽ cũng là do hắn dạy dỗ, hắn chắc gì không biết nguyền rủa. Ngươi một khi ra tay nhất định phá vỡ thế cân bằng, sẽ buộc hắn ra tay trước thời hạn, đây không phải là chuyện ta muốn nhìn thấy, hơn nữa ngươi cũng sẽ bị hắn nhìn thẳng!
Chung Sơn lắc đầu nói.
Thấy Chung Sơn quan tâm cho mình, trên mặt Hạo Mỹ Lệ lộ ra nụ cười nhật, gật gật đầu nói:
- Được rồi!
Chung Sơn còn một điểm chưa nói, chính là giờ phút này Chung Sơn đang kéo dài thời gian, tiếp tục không tỏ ra yếu thế trước địch. Trước mắt, trên chiến trường này, cường đại nhất không phải là mình, mà là Khổng Tuyên đang bị trọng thương kia.
Nếu lựa chọn đối chiến với Khổng Tuyên, Chung Sơn tự nhiên phải làm chuẩn bị lớn nhất, Khổng Tuyên là một lão yêu nghiệt, vẻn vẹn chỉ dựa vào lực lượng thì không có khả năng thắng được, phải từ trong lòng bắt tay vào làm, lần trước có Chung Huyền, lần này không còn hắn, vậy thì càng thêm gian nan.
Đồng thời, có cái chết thảm của Chung Huyền làm giáo huấn, Khổng Tuyên nhất định sẽ thận trọng hơn nhiều, cũng vì sự thận trọng này, cho nên phải chuẩn bị hoàn mỹ mới được.
Đánh với Khổng Tuyên một trận, phải trả giá cái lớn nhất, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tâm tình, hung tính, thậm chí lực lượng ở ngoài đại thế giới, tất cả nhân tố đều phải hóa thành chiến lực chống lại Khổng Tuyên, là phải!
Khổng Tuyên? Đại năng thượng cổ bị thương nặng như vậy, hắn có năng lực như thế nào? Rồng bơi chỗ cạn còn bị tôm đùa giỡn, lần này, để phàm nhân giới ta cùng áp chế năng lực của ngươi.
Ánh mắt tràn ngập tín niệm, Chung Sơn nhìn thẳng chỗ Tuế Mạt Thành xa xa.
Trên Tuế Mạt Thành, Khổng Tuyên lạnh lùng cười, dưới nụ cười này có giấu một tia ngưng trọng. Dù sao, ký ức về Đại Diễn Tước Mệnh Thuật của Chung Huyền vẫn còn mới mẻ. Không thể không cẩn thận, Chung Sơn này rất là giảo hoạt.
- Khổng Tuyên tiền bối, ngươi xem, có phải giết chết Chung Sơn trước hay không?
Khổng Liệt Thiên quay sang hỏi Khổng Tuyên.
- Giết? Kình địch kiêu hùng như thế, chẳng lẽ ngươi không muốn tranh chấp?
Khổng Tuyên liếc mắt hỏi.
- Tranh? Khi nào cũng có thể tranh, chỉ là cũng không phải lúc này, trên chiến trường chỉ có sống và chết, thắng làm vua thua làm giặc, tiền bối mà xuất ngựa, ưu thế tuyệt đối, ta cần gì phải tốn công phu chứ?
Khổng Liệt Thiên lắc đầu nói.
Nhìn lại Khổng Liệt Thiên, Khổng Tuyên mày nhướng lên:
- Khổng Khâu không có nói qua cho ngươi sao? Đế Vương chi đạo không phải chỉ có tâm kế, mà càng phải ma luyện? Triều tranh, Đế Vương quyết đấu, những chuyện này đều là ma luyện tốt nhất, chỉ có một lần đánh bại đối thủ, lần lượt tự tay huỷ diệt triều địch, Đế Vương chi đạo của ngươi trở trở nên sắc bén.
- Nhưng?
Khổng Liệt Thiên nhíu mày.
- Biết ngươi vì sao không bằng Chung Sơn không?
Khổng Tuyên rất nói thẳng.
Trên thành lâu, có thể tùy ý nói Khổng Liệt Thiên không bằng Chung Sơn như thế, có lẽ chỉ có một mình Khổng Tuyên. Khổng Liệt Thiên tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mà Khổng Tuyên nói, chỉ có thể dùng sắc mặt xanh mét tiếp tục nghe.
- Ngươi mặc dù thông minh, nhưng không có cổ quả cảm và dũng khí kia của Chung Sơn, lực lượng của ngươi, thế lực của ngươi đều rất dễ dàng lấy được (ý nói tu luyện, điều kiện tốt hơn), cũng đều ở dưới bóng râm của Khổng gia, bóng râm của Trường Sinh Giới ta, bóng râm Thái Tuế Thiên triều đời trước, ngươi thấy cả đời Chung Sơn, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tất cả đều do hắn dốc sức làm ra, mười đại quân đoàn trưởng, trừ bỏ một nữ nhân đã chết kia ra, những người khác người nào không phải dựa vào thủ đoạn của mình để chinh phục?
Ta gần đây xem qua tư liệu của hắn, những quân đoàn trưởng này, phần lớn đều là địch nhân của hắn, nhưng mà Chung Sơn trăm sông đổ về biển, lòng bao dung rất lớn. Những địch nhân cường thế này, đều biến thành của mình. Đối mặt với tất cả vận triều, hắn đều có dũng khí tranh phong, ngươi có không?
Khổng Tuyên trầm giọng nói.
- Ta không có sao?
Khổng Liệt Thiên sắc mặt khó chịu nói.
- Vậy vì sao phải mời ta đến? Bởi vì chỉ có ta có thể giết hắn, không có dũng khí đối địch như thế, nó chỉ khiến ngươi càng ngày càng yếu, khiến Chung Sơn càng ngày càng lớn mạnh.
Khổng Tuyên trầm giọng nói.
Nghe Khổng Tuyên nói vậy, Khổng Liệt Thiên lại lần nữa im miệng, mí mắt không ngừng nhảy lên.
- Bản lĩnh không phải dựa vào che đậy, thời gian càng lâu, che đậy bản lĩnh quá lâu, càng làm đối thủ có năng lực mới vượt qua thủ đoạn che đậy của ngươi. Chiến một trận cuối cùng, xuất ra toàn lực của ngươi đi, để ta xem người mà Khổng gia chọn, rốt cuộc có năng lực lớn cỡ nào? Nếu như ngươi thật sự không địch lại Chung Sơn thì ta sẽ ra tay, lần này nhất định phải diệt Chung Sơn!
Khổng Tuyên trầm giọng nói.
- Tạ ơn tiền bối dạy bảo!
Khổng Liệt Thiên hít sâu một hơi gật gật đầu.
Khổng Liệt Thiên mang theo một cỗ dũng khí tranh phong nhìn về phía Lăng Tiêu Thiên Đình xa xa, mà Khổng Tuyên lại lùi về phía sau lưng Khổng Liệt Thiên hai mắt híp lại.
Khổng Tuyên là dạy Khổng Liệt Thiên, nhưng mà nguyên nhân lớn nhất là nghĩ cho mình, để Khổng Liệt Thiên làm gương cho binh sĩ, mình lại thận trọng quan sát một phen, đợi khi không còn chút lo lắng, lại một lần hành động đánh chém Chung Sơn.
- - - - - oOo- - - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...