Trường Sinh Bất Tử

Biển máu cuộn cuộn, tạo thành mấy ngàn vạn Tu La, người trước ngã xuống, người sau kế tục, tấn công Tứ Tương Đại Trận.

Trên một ngọn sóng màu máu lớn, giờ phút này có một gã Tu La sát khí
xông lên tận trời đang đứng, Tu La này khác với những Tu La khác, Tu La
này hai mắt đều không phải đỏ rực, mà lại bình thường, tay cầm một thanh vũ khí cao năm trượng - Phương Thiên Họa Kích.

Trong đại trận, một người thanh tỉnh duy nhất, cũng là Tu La Vương trong Huyết Hải Tu La Đại Trận, người nhận làm trận nhân đại trận, Vong Trần.

Vong Trần chỉ huy lần tấn công này. Tu La cường đại thanh tẩy, ở trong chiến tranh tuyệt đối là hung khí đáng sợ nhất nhân gian.

Trên Lăng Tiêu Thiên Đình.

Chung Sơn vô cùng bình tĩnh nhìn, nhìn Vong Trần xa xa hóa thân làm Tu
La Vương, Chung Sơn dường như đang quan sát, vô cùng trầm mặc.

- Thập Cửu không phải muốn chứng minh hắn cường đại sao? Như vậy phải chết bao nhiêu người?

Chung Chính nhíu mày hỏi.

- Không!

Một bên Chung Thiên lắc đầu.

- Sao?

- Ngươi có phát hiện hay không, đám Tu La xung phong liều chết với Tứ Tương Đại Trận Tu La không phải đều đứng ở phía tây không?

- Ngươi là nói, Thập Cửu chỉ khiến tướng sĩ Thái Tuế Thiên triều chịu chết?

Chung Chính ánh mắt sáng lên.

Xa xa, Tu La Vương trợn tròn hai mắt. Trên trán đột nhiên xuất hiện một chữ Yêu đỏ như máu.

- Ầm ầm.................!

Biển máu khổng lồ đột nhiên tăng vọt gấp mười lần. Biển máu ầm ầm dâng lên, sóng biển khổng lồ cũng vọt lên tận trời.

- Ngàn vạn Tu La, đi.................!

Tu La Vương tay cầm Phương Thiên Họa Kích chỉ thẳng Tứ Tương Đại Trận,
ầm ầm một tiếng, trong biển máu, vô tận Tu La không muốn sống nhanh
chóng nhằm về phía Tứ Tương Đại Trận.

- Rống...............

Tu La Vương rống to một tiếng, vô số sóng máu xông lên tận trời, độ cao
vượt qua mười vạn dặm tới 15 vạn dặm, ngàn vạn Tu La dùng một loại khí
thể trời sụp đất nưt, ầm ầm nhằm về phía Tứ Tương Đại Trận, hoàn toàn
bao bọc Tứ Tương Đại Trận lại.

Tu La Vương đạp sóng mà lên, đứng ở trời cao nhìn lần tấn công mạnh nhất này, lần tấn công này, hy sinh ngàn vạn Tu La, mang theo toàn bộ biển
máu lực thanh tẩy Tứ Tương Đại Trận.

- Bạo...!

- Oanh.................!

Tiếng nổ khủng bố, dưới lực tấn công khổng lồ, khôn gian cuồng chấn
động, lực tấn công khủng bố khiến cho bốn phía không gian xuất hiện vô
số hắc động, nhưng, hắc động xuất hiện trong chốc lát kia đã bị biển máu bổ xung.


Sức nổ khủng bố, chấn động khủng bố, truyền thẳng tới Lăng Tiêu Thiên
Đình hướng đông, lại truyền tơi thành Tuế Mạt Thành chỗ Khổng Liệt Thiên hướng tây.

- Uỳnh, uỳnh.................!

Tứ Tương Đại Trận khổng lồ ầm ầm nổ tung, vô số Thần thú ầm ầm bị cỗ lực đạo này tấn công khiến cho bản thân bị trọng thương, bị bao phủ ở trong biển máu. Chỉ có 1 số ít Thần thú bay ra được.

Trong biển máu lộ ra Tu La, giờ này khắc này, những Thần thú này gặp phải tai ương. Biển máu này chính là thiên hạ của Tu La.

- A......!

Trong đỉnh sóng lớn, vừa rồi điều động một lần sóng lớn, Vong Trần cũng
dường như mượn cỗ sóng lớn phá tan Thần Ấn trên trán, một đạo vết rách
thật lớn chia Thần Ấn thành hai nửa.

Huyết Hải Tu La Đại Trận đại phá Tứ Tương Đại Trận.

Chỗ Tuế Mạt Thành, đại quân Thái Tuế Thiên triều hoan hô một trận, còn bên Đại Tranh Thiên triều, sĩ khí giảm mạnh.

Vô số tướng sĩ có chút sợ hãi nhìn biển máu ngập trời xa xa, biển máu
cuồng bạo kia. Tứ Tương Đại Trận mạnh bao nhiêu, trong lòng tướng sĩ Đại Tranh đã sớm rõ ràng, mà trận pháp khổng lồ này, không ngờ cũng bị phá?

- Giờ phải làm sao bây giờ?

- Tốt!

Xa xa trên Tuế Mạt Thành, Khổng Liệt Thiên hưng phấn nói.

Biển máu chỉ thẳng phương hướng quân đội Đại Tranh mà đi, quân đội Đại Tranh làm sao ứng phó?

Trên đỉnh sóng, Tu La Vương đả bại Tứ Tương Đại Trận, nhìn vô số Thần
thú giãy giụa trong biển máu xa xa, Tu La Vương lộ ra nụ cười tà.

Phương Thiên Họa Kích vung lên, từ năm tới bắc hung hăng chém xuống.

- Oanh.................!

Biển máu khổng lồ này bị một kích chém thành hai nửa, khiến biển máu từ một phân thành hai.

Mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, làm gì? Tu La Vương muốn làm gì?

- Tán.................!

Tu La Vương cao giọng quát một tiếng, biển máu phía đông ầm ầm tiêu tán, đám tướng sĩ, Thần thú Đại Tranh bỗng nhiên được giải thoát.

Từng người lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Tu La Vương thả chúng ta đi?

- Làm gì vậy?

Trên Tuế Mạt Thành, Khổng Liệt Thiên đồng tử co rụt lại.

Lúc này Tu La Vương quay đầu lại, từ khoảng cách rất xa quay sang Tuế Mạt Thành lộ ra nụ cười khinh thường.

Vừa nhìn thấy nụ cười, Khổng Liệt Thiên sắc mặt đại biến, Thần Nha Đạo Quân cũng đồng tử co rụt lại.

- Huyết lãng ngập trời.................!

Tu La Vương cao giọng quát một tiếng, vô tận sóng máu, vô số Tu La quay ngược lại, hướng về phía thành tây liều mạng.


Sau khi hạ mệnh lệnh này, Tu La Vương liền bước ra biển máu, đột nhiên hóa thành một gã Tướng quân oai hùng, Vong Trần.

Vong Trần một mình hướng về phía đông vọt đi.

- Thập Cửu đã trở lại rồi, Thập Cửu trở về!

Chung Chính hưng phấn nói.

- Ừ!

Chung Thiên cũng lộ ra vẻ kích động.

- Lão gia!

Bảo Nhi nhìn về phía Chung Sơn.

Vong Trần hướng về phía trong bay đi, lúc bay được nửa đường, rất nhiều quân đội, Thần thú vây lại.

Thần thú Tứ Tương Đại Trận lúc trước nhao nhao chắn trước mặt Vong Trần.

Đám người Dần Lạc Nhật, Quy Xà đều vọt tới ngăn cản Vong Trần.

- Đứng lại!

Dần Lạc Nhật cao giọng quát một tiếng.

- Ta là con trai của Đại Tranh Thánh thượng, Chung Thập Cửu, ngươi là ai mà dám ngăn cản ta?

Vong Trần quát to.

Vong Trần hét lớn một tiếng, đám người Dần Lạc Nhật hơi hơi sửng sốt,
con trai của Thánh thượng? Thánh thượng phái đến Thái Tuế làm nội gián?
Chung Thập Cửu?

Nghĩ đến Chung Thập Cửu, Dần Lạc Nhật lập tức nghĩ đến truyền thuyết
trước kia nghe qua, Vong Trần chính là Chung Thập Cửu? Còn có, nếu không phải như thế? Vừa rồi sao lại hạ lệnh phản chiến? Hơn nữa lúc trước
trong biển máu, người hy sinh gần như đều là binh lính của Thái Tuế
Thiên triều a.

Dần Lạc Nhật do dự.

- Thánh thượng có lệnh, Dần Lạc Nhật dẫn theo Vong Trần tới lều lớn quân doanh hướng nam.

Lúc này, Liễu Vô Song mang theo quân lệnh Chung Sơn truyền ra.

- Vâng!

Dần Lạc Nhật lập tức đáp.

Lều lớn quân doanh hướng nam, không ở trên Lăng Tiêu Thiên Đình mà là
một chỗ quân doanh ở phương nam quân đội Đại Tranh. Cũng là quân doanh
đám người Dần Lạc Nhật lúc trước chiếm đóng.

Vong Trần nhíu mày, Thánh thượng có lệnh, Dần Lạc Nhật dẫn theo Vong
Trần tiến vào lều lớn quân doanh hướng nam? Dẫn theo Vong Trần? Vì sao

không phải dẫn theo Chung Thập Cửu?

Vong Trần không nói gì thêm, theo Dần Lạc Nhật nhanh chóng hướng về chỗ sâu quân doanh hướng nam bay đi.

Trên thành lâu của Tuế Mạt Thành.

- Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ, Vong Trần, ngươi dám phản bội ta?

Khổng Liệt Thiên cực kỳ tức giận hét lớn.

Vong Trần là thần tử hắn xem trọng nhất, không ngờ phản bội mình? Này,
Khổng Liệt Thiên không thể chấp nhận, không thể, không thể, vô liêm sỉ!

- Hắn phản bội ngươi? Xem ra ánh mắt của ngươi không được tốt cho lắm.

Phía sau Khổng Liệt Thiên bỗng nhiên truyền tới thanh âm mơ hồ.

Khổng Liệt Thiên quay đầu lại, bỗng nhiên phía sau xuất hiện một thiếu
niên tuấn tú, chỉ là trên mặt thiếu niên như đồ sành sứ bị vỡ nát dán
lại, bị phủ kín vết rạn.

Khổng Tuyên! Khổng Tuyên giá lâm!

- Bái kiến tổ sư!

Thần Nha Đạo Quân lập tức nói.

- Khổng Tuyên tiền bối!

Khổng Liệt Thiên nén đè sự tức giận trong lòng bái kiến.

- Hắn phản bội ngươi, ngươi có năng lực thế nào?

Khổng Tuyên trầm giọng cười nói.

- Ta muốn hắn chết, trên người hắn có Thần Ấn ta hạ, ta muốn hắn chết!

Khổng Liệt Thiên lạnh giọng nói.

Nói xong, Khổng Liệt Thiên vung tay nặn ra một cái pháp quyết, mi tâm lóe lên ánh sáng ba màu.

- Vì sao không có phản ứng?

Khổng Liệt Thiên biến sắc.

- Bởi vì hắn vừa rồi đã phá nát Thần Ấn của ngươi rồi!

Khổng Tuyên mờ nhạt nói.

Nói xong, Khổng Tuyên đi đến vị trí trước nhất trên thành lâu của Tuế
Mạt Thành, từ khoảng cách rất xa, nhìn về phía Lăng Tiêu Thiên Đình xa
xa.

Mà trên Lăng Tiêu Thiên Đình kia, Chung Sơn cũng nhìn về phía Khổng Tuyên xa xa.

Khổng Tuyên? Ngươi rốt cục đã đến đây!

- - -

Chỗ lều lớn quân doanh phía nam.

Đó là một chỗ hình đại điện, khi Vong Trần theo Dần Lạc Nhật bước vào liền nhìn thấy Chung Sơn.

Tuy rằng Tây Thiên môn của Lăng Tiêu Thiên Đình Chung Sơn vẫn đứng đó, nhưng cũng không trở ngại cho phân thân Chung Sơn rời đi.

- Con Chung Thập Cửu, khấu kiến nghĩa phụ đại nhân!

Vong Trần lập tức quỳ xuống lạy.


- Đúng thật là Chung Thập Cửu a?

Dần Lạc Nhật lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Chung Thập Cửu?

Chung Sơn nhìn Vong Trần nói.

- Nghĩa phụ, chuyện ở Long Môn đại hội, con sau này sẽ nói, bây giờ con
có một đại sự cực kỳ trọng yếu muốn bẩm báo nghĩa phụ. Nghĩa mẫu, đại
nghĩa mẫu bị Khổng Liệt Thiên hãm hại, tuy rằng con không tận mắt nhìn
thấy hình dáng đại nghĩa mẫu, nhưng mà, cái Hắc Phiên kia con đã thấy
rồi, Hắc Phiên của Khổng Liệt Thiên, ta từng nhìn thấy hắn dùng qua, bên trong tế luyện hàng ngàn, hàng vạn quỷ hồn, còn tế luyện Quỷ Vương mạnh nhất, quỷ hồn vẫn còn, quỷ hồn đại nghĩa mẫu có thể còn ở bên trong,
nghĩa phụ, mau cứu nghĩa mẫu!

Vong Trần hét lớn.

Một bên Dần Lạc Nhật biến sắc.

Đại nghĩa mẫu? Trên Lăng Tiêu Thiên Đình, trong số mệnh thần tướng,
trong các hoàng hậu, xếp thứ nhất không phải là Cam Bảo Nhi, mà là một
người cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện qua, xếp thứ nhất, có thể thấy được địa vị ở trong lòng Chung Sơn cao như thế nào. Chẳng lẽ chính là
Ngụy Quỳ Nhi trong truyền thuyết kia?

Vong Trần vội vàng bẩm báo thiên đại tin tức này, ngẩng đầu nhìn về phía Chung Sơn.

Ở trong trí nhớ của Vong Trần, vị trí đại nghĩa mẫu này, tuyệt đối là
quan trọng nhất trong lòng nghĩa phụ, chỉ cần tin tức vừa nói ra, cảm
xúc nghĩa phụ nhất định sẽ đại biến.

Nhưng, Vong Trần nhìn thấy khuôn mặt Chung Sơn lại vẫn bình tĩnh như trước, vô cùng bình tĩnh.

- Ừ, ta đã biết!

Chung Sơn rất đơn giản đáp lại một câu.

- Nghĩa phụ!

Vong Trần vội vàng kêu lên.

- Trước khi chiến tranh chấm dứt, ngươi ở lại chỗ này chờ đi!

Chung Sơn nói.

Chung Sơn nói xong, thân hình nhoáng lên một cái biến mất ở trước mặt
hai người, Dần Lạc Nhật quay sang Vong Trần hơi hơi thi lễ, cũng nhanh
chóng rút đi, lưu lại một mình Vong Trần, hơi hơi ngẩn người, hình như
tất cả không dựa theo mình dự tính vậy?

Chung Sơn rất bình tĩnh? Trong lòng Chung Sơn lúc này là nổi lên sóng to gió lớn, Quỳ Nhi còn có thể sống lại? Quỳ Nhi chưa bị hình thần câu
diệt? Hắc Phiên! Hắc Phiên! Hắc Phiên!

Trên Lăng Tiêu Thiên Đình, chỗ Tây Thiên môn.

Chung Sơn hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt ban đầu nhìn chằm chằm Khổng Tuyên, bỗng nhiên chuyển hướng về phía Khổng Liệt Thiên, trong mắt hiện lên vẻ vội vàng.

- Lão gia, Thập Cửu nói ra sao? Có nhận không?

Bảo Nhi ở một bên hỏi.

Chung Sơn đang kích động bị Bảo Nhi cắt ngang, Chung Sơn hít vào một hơi thật sâu, nhìn lại Bảo Nhi, nhìn lại một chỗ quân doanh xa xa phía
dưới.

- Thập Cửu? Khảo nghiệm một lần cuối cùng đi! Nếu như sau đại chiến, hắn còn ở trong quân doanh, chứng minh trong lòng hắn đã trong sáng vô tư,
tâm hướng về Chung gia, chính là Thái tử thứ tư của Đại Tranh, nếu không còn ở trong quân doanh, vậy...!

Chung Sơn lắc đầu không nói tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui