Thật sâu lại nhìn Chung Sơn, trong lòng Thần Nha Đạo Quân vô cùng tức giận, nhưng mà Thần Nha Đạo Quân cũng là một nhân vật có thể duỗi có thể cong. Lần này là tới giết Chung Sơn, không phải đến so đấu, Tru Tiên vừa đi, thắng bại đã biến đổi lớn.
- Nhiều giờ như vậy, ngươi đều không thể giết được Chung Sơn? Đi thôi!
Thần Nha Đạo Quân mang theo một cỗ bất mãn mãnh liệt.
Khổng Liệt Thiên không có giải thích, thật sâu nhìn Chung Sơn, quay đầu theo Thần Nha Đạo Quân bay lên trời.
Thần Nha Đạo Quân đối chiến Đế Huyền Sát, chỉ có Thần Nha Đạo Quân tự mình biết đạo (ý nói là võ đạo) của Đế Huyền Sát cường đại, mà cục diện tốt như vậy nhưng mà Khổng Liệt Thiên cũng chưa có thể giết được Chung Sơn? Giống như Cáp Mô Lại, rất khiến người ta thất vọng.
Thần Nha Đạo Quân không rõ Chung Sơn mạnh như thế nào, bởi vậy đối với chuyện Khổng Liệt Thiên không thể giết được Chung Sơn vô cùng bất mãn, đồng dạng, Khổng Liệt Thiên đối với Thần Nha Đạo Quân cũng cực kỳ bất mãn, ngươi không phải Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười hai sao? Ngươi không phải phá giải phong ấn Trảm Tiên Phi Đao sao? Nhiều giờ như vậy, ngươi và Đế Huyền Sát chơi đùa sao?
Trong lòng hai người đều bất mãn bay khỏi hiện trường, tuy rằng hai người không làm gì được Chung Sơn và Đế Huyền Sát, nhưng Chung Sơn và Đế Huyền Sát muốn ngăn bọn họ lại cũng tuyệt đối không thể.
Về phần Cáp Mô Lại ở trên mặt đất, hai người căn bản không để ý tới.
- Quên đi, không cần đuổi theo!
Chung Sơn lắc đầu nói.
Thiên Ma Thối Thể Đại Pháp kiên trì không được bao lâu, tái chiến, thắng bại rất khó liệu.
Đế Huyền Sát gật gật đầu, cùng Chung Sơn nhìn về phía Cáp Mô Lại trước mắt.
Nhìn thấy Cáp Mô Lại, hai người đều không khỏi chán ghét. Ai cũng không thích Cáp Mô Lại, mà Cáp Mô Lại trong mấy năm nay, cũng thuần túy đảm đương hình tượng rác rưởi.
Lần chiến đấu này cũng không có 1 chút tác dụng, không phải bị đánh, thì cũng không chạm được vào đối thủ, lần này càng rác rưởi, không ngờ bị kiếm hồn Tru Tiên Kiếm sống nhờ. Rác rưởi!
Khó trách Thần Nha Đạo Quân và Khổng Liệt Thiên lúc rời đi, cũng không mang theo hắn.
- Ta giết hắn!
Đế Huyền Sát mắt lạnh nhìn Cáp Mô Lại hôn mê nói.
- Chờ một chút! Lưu hắn lại!
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Một tên rác rưởi như vậy, lưu lại có tác dụng gì?
Đế Huyền Sát nhíu mày hỏi.
- Sẽ có chỗ dùng, cho dù là một tấm giấy chùi đít, 1 đống phân, đều có tác dụng của nó, làm sao hắn lại vô dụng chứ?
Chung Sơn cười nói.
Lần đầu tiên đối chiến Khổng Liệt Thiên chiếm cứ thượng phong, Chung Sơn tâm tình tốt, sau ngày hôm nay, Khổng Liệt Thiên nhất định sẽ liên tục gặp ác mộng. Trong lòng Chung Sơn muốn chậm rãi tra tấn Khổng Liệt Thiên, 1 đao 2 đoạn (tức là chém 1 đao thành hai nửa), chẳng phải là lợi cho hắn quá rồi sao?
Một tấm giấy chủi đít? 1 đống phân? Đế Huyền Sát nghe so sánh như thế, cổ quái nhìn thoáng qua Cáp Mô Lại.
- Được rồi, mặc kệ là giấy chùi đít hay là đống phân, vẫn là giao cho ngươi xử lý đi!
Đế Huyền Sát lau mồ hôi lạnh nói.
Thu hồi Bát Cực Thiên Vĩ, xách Cáp Mô Lại lên, Chung Sơn và Đế Huyền Sát hướng về Lăng Tiêu Thiên Đình cấp tốc bay trở về.
- Vì sao Tru Tiên Kiếm bỗng nhiên bay đi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lăng Tiêu Thiên Đình thế nào rồi?
Đế Huyền Sát nhíu mày hỏi.
- Lăng Tiêu Thiên Đình, ngươi không cần lo lắng, Khổng Tuyên mấy ngày trước đã rút lui rồi!
Chung Sơn sắc mặt có chút âm trầm.
- Ồ? Khổng Tuyên rút lui, vì sao ngươi còn rầu rĩ không vui!
Đế Huyền Sát mang theo một cỗ nghi hoặc.
- Nhưng, một đứa con ta yêu quý lại vì ta mà chết!
Chung Sơn trong mắt hiện lên một cỗ lệ khí.
- Ồ?
Đế Huyền Sát mày nhướng lên.
- Chung Huyền,..........!
Chung Sơn đem sự việc trải qua nói cho Đế Huyền Sát một lần, không cần phải giấu giếm Đế Huyền Sát.
- Khổng Tuyên?
Đế Huyền Sát nghe xong sự cường đại của Khổng Tuyên, hít vào một hơi thật sâu. Khổng Tuyên quá biến thái.
- Không sao, chúng ta cũng lấy được Khổng Tuyên một cái mệnh mạch!
Chung Sơn bỗng nhiên cười nói.
- Ồ? Vương Khô bọn họ đắc thủ?
Đế Huyền Sát hỏi.
- Không sai, giờ phút này đang ở Lăng Tiêu Thiên Đình bắt đầu dò xét, là một cái quan tài màu tím cực lớn, một cái quan tài tràn ngập 1 cỗ bi thương, vừa rồi bắt đầu khai quan, bây giờ quan tài đã mở ra, Lăng Tiêu Thiên Đình, thiên địa rên rỉ, trời giáng lệ vũ, một cỗ bi thương mênh mông trời đất, cảm giác đau thương bao phủ Lăng Tiêu Thiên Đình, người trong quan tài này không đơn giản!
Chung Sơn nói với Đế Huyền Sát.
- Quan tài? Bên trong là ai?
Đế Huyền Sát nghi hoặc hỏi.
- Thấy không rõ, không, thấy rõ, ta thấy rõ ràng khuôn mặt hắn, nhưng chỉ là không nhớ được, 1 chút cũng không nhớ được, thậm chí, dùng thủy tinh ký ức ghi lại, cũng không ghi lại được. Cổ thi thể kia quá cổ quái!
Chung Sơn hít vào một hơi thật sâu.
- Thi thể cổ quái?
Đế Huyền Sát nhíu mày.
Bỗng nhiên Chung Sơn đồng tử co rụt lại, sắc mặt biến đổi.
- Chuyện gì vậy?
Đế Huyền Sát nghi hoặc hỏi.
- Ta biết rồi, ta biết rồi...!
Chung Sơn nuốt nuốt nước miếng.
- Biết cái gì?
- Ta biết Tru Tiên Kiếm đi đâu, ta biết vì sao nó bỗng nhiên rời đi, vì sao ngay cả Thần Nha Đạo Quân nói nó cũng không quan tâm, hiện tại ta rốt cục hiểu được!
Chung Sơn trong mắt hiện lên vẻ rung động thật sâu.
- Đi đâu?
- Lăng Tiêu Thiên Đình, Tru Tiên Kiếm đi Lăng Tiêu Thiên Đình!
Chung Sơn trong mắt tràn ngập vẻ kiên định.
- - - - -
Trường Sinh Giới, Diệp Khuynh Thành đang ngồi ở một cái ao nhỏ, bình tĩnh ngồi ở trên mặt nước. Hãm Tiên Kiếm đặt trên hai đầu gối.
Diệp Khuynh Thành thể ngộ sự tĩnh lặng này, lĩnh ngộ kiếm đạo của mình, đồng thời, có Hãm Tiên Kiếm ở bên cạnh, lĩnh ngộ lại càng thêm sâu sắc.
Bỗng nhiên, Hãm Tiên Kiếm màu xanh biếc đột nhiên run lên. Lập tức quấy rối Diệp Khuynh Thành lĩnh ngộ.
- Oành, oành!
Nước ao bắn lên trận trời, Hãm Tiên Kiếm cũng đột nhiên vọt lên.
Hãm Tiên Kiếm bỗng nhiên bay lên, khiến cho Diệp Khuynh Thành sắc mặt đại biến.
Không chút do dự, Diệp Khuynh Thành chộp lấy chuôi Hãm Tiên Kiếm.
Hãm Tiên Kiếm bỗng nhiên phóng ra ức vạn ánh sáng xanh, không ngừng rung động, không gian bốn phía đều rung chuyển, Hãm Tiên Kiếm đang bất an? Hãm Tiên Kiếm muốn rời đi?
Vô số kiếm khí bỗng nhiên từ bốn phía thiên địa xuất hiện.
Kiếm khí khổng lồ vừa ra, trực tiếp tấn công về phía Diệp Khuynh Thành, hình như muốn khiến cho Diệp Khuynh Thành buông tay, nhưng Diệp Khuynh Thành lúc này làm sao có thể buông tay?
Diệp Khuynh Thành cảm thấy, chỉ cần buông nhẹ tay, Hãm Tiên Kiếm trong tay sẽ không cánh mà bay, sẽ rời khỏi chính mình.
Cho tới bây giờ chưa xuất hiện tình huống như vậy, rốt cuộc sao lại thế này?
Lực đạo của Hãm Tiên Kiếm rất mạnh, điên cuồng giãy giụa, hình như bất cứ lúc nào cũng thoát khỏi hai tay Diệp Khuynh Thành vậy. Diệp Khuynh Thành cầm chuôi kiếm, ngón tay cảm thấy tê rần, lực đạo của Hãm Tiên Kiếm quá mạnh mẽ. Hình như chỉ cần tiết 1 chút lực, Hãm Tiên Kiếm sẽ hoàn toàn bay đi.
Hoàn toàn bay đi? Đột nhiên, Diệp Khuynh Thành nghĩ đến một câu của Thần Nha Đạo Quân.
- Hãm Tiên Kiếm ta sẽ giao cho ngươi chưởng quản, đây là ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu như Hãm Tiên Kiếm lại bị đánh mất, ngươi hãy xách đầu tới gặp ta!
Thần Nha Đạo Quân lạnh giọng nói.
- -
Nghĩ như vậy, Diệp Khuynh Thành giật mình một cái.
- Trường sinh chi thế!
Diệp Khuynh Thành rống to một tiếng.
Trên vùng trời Trường Sinh Giới, vô tận ánh sáng vàng công đức đại phóng, vô số ánh sáng vàng đột nhiên nhằm về phía Diệp Khuynh Thành, Diệp Khuynh Thành toàn thân ánh sáng vàng đại phóng, chỗ khe núi nhỏ ở Diệp Khuynh Thành, vô số ánh sáng vàng xông lên tận trời.
Các cường giả Trường Sinh Giới đột nhiên vây quanh lại, tưởng rằng có cường địch đột kích.
Nhưng mà đến gần, lại phát hiện là Diệp Khuynh Thành và Hãm Tiên Kiếm đánh nhau.
Phó Giới chủ và Hãm Tiên Kiếm đánh nhau? Gần như mọi người đều không khỏi mờ mịt.
- Ai cũng không đoạt được ngươi đi!
Diệp Khuynh Thành mượn dùng vô lượng công đức của Trường Sinh Giới, chặt chẽ ngăn cản Hãm Tiên Kiếm.
Diệp Khuynh Thành tuy rằng không thể giống như Thần Nha Đạo Quân tùy ý điều động công đức Trường Sinh Giới, nhưng thân là phó Giới chủ, hoặc ít hoặc nhiều vẫn là có thể điều động được một chút.
Dưới sự áp chế mạnh mẽ, Diệp Khuynh Thành rốt cục khống chế được Hãm Tiên Kiếm. Hãm Tiên Kiếm cho dù còn muốn chạy, nhưng mà cũng không chạy nổi.
Hãm Tiên Kiếm không thể rời đi, rung lên càng mạnh hơn, hình như đang rên rĩ, hình như đang phẫn nộ vậy, một cảm giác vô cùng bất đắc dĩ từ trong thanh kiếm phát ra.
Diệp Khuynh Thành nhìn Hãm Tiên Kiếm, tuy rằng cảm thấy Hãm Tiên Kiếm kỳ quái, nhưng mà chỉ cần Hãm Tiên Kiếm không mất thì sẽ không liên quan tới mình.
Ngăn chặn Hãm Tiên Kiếm, Diệp Khuynh Thành nhìn thấy rất nhiều cường giả vây lại.
- Đều lui về đi, ngươi ở lại!
Diệp Khuynh Thành bảo mọi người rút đi, chỉ vào một nam nhân.
- Vâng!
Mọi người nhao nhao thối lui. Chỉ để lại nam nhân kia.
- Ta hỏi ngươi, tổ sư về tới chưa?
Diệp Khuynh Thành hỏi.
- Ta luôn canh chừng ở cửa Trường Sinh Giới, cho dù lúc vừa tới đây, cũng mặt để người khác trông coi cửa vào Trường Sinh Giới, tổ sư còn chưa trở về!
Nam nhân kia lắc đầu nói.
- Ừ, ngươi xuống phía dưới đi!
Diệp Khuynh Thành nói.
- Vâng!
Cho tới tận khi mọi người rời đi, Diệp Khuynh Thành mới nhìn Hãm Tiên Kiếm rên rỉ trong tay.
- Hãm Tiên Kiếm, rốt cuộc sao lại thế này? Phải xin tổ sư giải đáp cho ta, đáng tiếc tổ sư còn chưa trở về, sao lại tới giờ còn chưa về!
Diệp Khuynh Thành mày nhíu chặt.
Hãm Tiên Kiếm vì sao lại run lên? Giống như Tru Tiên Kiếm, cảm ứng được quan tài màu tím cực lớn ở Lăng Tiêu Thiên Đình của Đại Tranh Thiên triều bị mở ra, cho nên trước tiên phải vọt qua, mà quan tài màu tím cực lớn vì sao ở Lăng Tiêu Thiên Đình? Diệp Khuynh Thành hắn trông coi Trường Sinh Giới, chẳng lẽ chỉ cần trông Trường Sinh Giới không bị người đoạt mất là được rồi sao?
Nếu Diệp Khuynh Thành phát hiện ba tên trộm, không để cho ba tên này vụng trộm trộm đi quan tài màu tím cực lớn, thì sẽ không phát sinh 1 màn hôm nay.
Diệp Khuynh Thành còn muốn hỏi Khổng Tuyên, không biết sau khi Khổng Tuyên biết từ đầu đến cuối, sẽ có cảm tưởng gì với Diệp Khuynh Thành.
- - - -
Đại Tranh Thiên triều, Lăng Tiêu Thiên Đình, thiên địa rên rĩ, trời giáng lệ vũ.
Ảnh thân Chung Sơn ở trên quảng trường suất lĩnh chúng thần mở ra ngọc quan màu tím, bầu trời tràn ngập thương ý.
Mọi người phần lớn khoanh chân nhắm mắt ổn định tâm thần, chỉ có Chung Sơn và Vương Khô xem lâu nhất.
Thời điểm này, ảnh thân Chung Sơn đồng tử co rụt lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bắc.
- Thi tiên sinh, bế quan, đóng đinh lại.
Chung Sơn quay đầu kêu lên.
Mang theo một cỗ lao lực quá độ, Thi tiên sinh đứng dậy nhanh chóng đóng nắp quan tài lại, ngay lúc nắp quan tài kia đóng lại, xa xa phía chân trời, một đạo ánh sáng màu tím từ trên trời giáng xuống.
Đại trận Nam Cung Thắng lập tức tự động mở ra.
- Ầm!
Ánh sáng màu tím oanh phá đại trận, bắn thẳng đến quảng trường chỗ Chung Sơn.
- - - - - oOo- - - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...