Quan tài tím thật lớn đặt ở trước mặt Chung Sơn, vô hình trung tản phát ra một cảm giác bi tráng thê lương.
Đây là một loại cảm giác, không có chút khí tức tràn ra, nhưng mỗi người nhìn thấy quan tài tím, đều trong lòng nảy sinh ra ưu thương mờ nhạt: một loại bi tráng, một loại thê lương, một loại không thể khinh nhờn... cảm giác này quỷ dị dâng lên từ trong nội tâm mọi người.
Không thể khinh nhờn?
Mọi người ngưng trọng nhìn quan tài tím to lớn này!
- Chung Sơn! Ở trong này là cái gì, vì sao muội nhìn thấy nó liền muốn khóc?
Thiên Linh Nhi nắm tay áo Chung Sơn, khó hiểu nói.
- Trong quan tài này là ai vậy?
Cổ Thiên U hít một hơi thật sâu nói.
Chính là ai?
Nghĩ đến thân phận của Khổng Tuyên, mọi người đều là trong lòng căng thẳng, vật được Khổng Tuyên coi là trọng yếu nhất, trong đó rốt cuộc là vật gì?
- Nê Bồ Tát! Các ngươi đi vào Trường Sinh Giới có phát sinh chuyện gì hay không?
Chung Sơn hỏi.
- Chúng ta dựa vào Thiên Cơ Đại Pháp, đồng thời sử dụng một ít bí pháp đi vào, ai cũng không có phát hiện chúng ta, có lẽ Khổng Tuyên quá tự tin, bốn phía quan tài tím vốn cũng không có bố trí trận pháp.
Nê Bồ Tát nói.
- Thánh thượng! Bên trong này là cái gì vậy?
Vương Khô cũng cảm xúc phập phồng hỏi.
Mọi người ở đây, đều như bị một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, đều đoán ra điều gì, nhưng cũng không dám tiếp tục suy đoán tiếp.
Bên trong này là cái gì? Bởi vì mọi người đều bỗng nhiên cảm thấy, nếu tin tức vật bên trong quan tài tím này truyền ra đi, chờ đợi mọi người sẽ không chỉ có Khổng Tuyên liều mạng đuổi giết, mà còn có thể dẫn tới sóng to gió lớn ở đại thế giới. Bên trong có thể là một tin tức bùng nổ sóng xung kích cực lớn.
- Mặc kệ suy đoán là gì, đều không nhất định là sự thật, nhất định phải nhìn thấy bên trong là thứ gì mới được!
Chung Sơn nuốt nuốt nước miếng nói.
- Phải!
Mọi người gật gật đầu.
- Có thể mở ra chưa?
Chung Sơn nhìn về phía Thi tiên sinh.
- Có thể!
Thi tiên sinh gật gật đầu.
- Mở quan!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Mọi người đều ngừng thở nhìn Thi tiên sinh.
Thi tiên sinh là người thường giao tiếp với thi thể, giờ phút này mở ra quan tài càng không thành vấn đề. Bước đầu tiên là nhổ đinh.
Quan tài bình thường chỉ đóng bảy đinh, nhưng quan tài tím lại có mười, không biết có hàm nghĩa gì trong đó hay không.
Thi tiên sinh phi thường cẩn thận nhổ lên từng cái đinh một.
Đinh chốt quan tài không có gì đặc biệt, nhưng mỗi lần rút ra một cái, cổ bi thương kia liền tăng thêm một phần, theo từng cái đinh chốt quan tài nhổ ra, trong lòng mọi người càng ngày càng trầm trọng.
Đinh thứ 9... Khi nhổ đến đinh thứ 10, Thi tiên sinh nhìn thoáng qua Chung Sơn.
Giờ phút này Thiên Linh Nhi đã ôm chặt tay Chung Sơn, có lẽ chỉ có ôm Chung Sơn mới có thể làm trong lòng nàng yên tâm một chút.
Chung Sơn gật gật đầu với Thi tiên sinh.
Thi tiên sinh chậm rãi rút ra đinh chốt thứ 10.
Theo một cái đinh chốt quan tài cuối cùng rút ra, trên vùng trời Lăng Tiêu Thiên Đình đột nhiên xuất hiện mây đen dầy đặc, che phủ bầu trời che lấp mặt đất; bầu trời đang sáng sủa, ánh mặt trời ban ngày đang chiếu sáng, bỗng dưng trở nên cực kỳ âm trầm, trên trời cao nổi lên âm phong mãnh liệt.
“Ù...”
“Ù...”
Trong thiên địa bỗng nhiên truyền đến từng tràng tiếng nhạc buồn trầm thấp, phảng phất như âm thanh của loại nhạc khí sừng bò phát ra, vô cùng trầm thấp, vô cùng bi thương.
Bốn phía Lăng Tiêu Thiên Đình, dân chúng lập tức tâm sinh ý thương cảm, bầu trời âm u, tiếng kèn trầm thấp đè ép trong tâm khảm mọi người, không thể thở bình thường.
“U...”
Ở chỗ Chung Sơn, cảm giác bi thương càng ngày càng đậm, tiếng nhạc trời rên rĩ? Thiên địa cùng bi ai?
Trong quan tài này rốt cuộc là cái gì?
- Hu hu... Ta không chịu nổi rồi! Hu hu...
Thiên Linh Nhi trước hết khóc thành tiếng.
Loại không khí này lập tức phủ lên tất cả mọi người, các nàng tuy rằng không khóc ra tiếng như Thiên Linh Nhi, nhưng trên mặt đều xuất hiện ý thương tâm, lại cố nén ý thương tâm.
Chung Sơn đưa Thiên Linh Nhi đến trong tay Bảo Nhi, Linh Nhi vừa khóc vừa ôm Bảo Nhi.
- Tỷ tỷ! Như thế nào ta lại buồn như vậy, tỷ tỷ!
Thiên Linh Nhi vừa khóc vừa nói.
“Rào rào rào...”
Trên bầu trời lập tức mưa rớt hột, dường như ông trời cũng đang khóc, mưa rơi khắp bốn phía, nhưng không rơi trên quan tài tím.
- Mưa này cũng có ý tứ, chẳng lẽ đúng thật là tiếng rên rĩ khóc lóc của ông trời sao?
Cổ Thiên U nhíu mày kinh ngạc nói.
Chung Sơn bay thẳng lên trời, mọi người cùng theo bay lên, cùng nhau nhìn quan tài kia còn chưa có mở ra, vẻn vẹn chỉ nhổ đinh chốt quan tài đã thiên địa rên rĩ, trời đổ mưa như vậy, bên trong rốt cuộc là gì vậy?
- Chung Sơn! Sao lại thế này? Có cảm giác thật bi thương! Ta cho tới bây giờ chưa từng có cảm xúc, không ngờ lại có cảm giác ưu thương!
Trên quảng trường, đột ngột truyền đến một giọng nữ, nhưng chỉ có một mình Chung Sơn nghe được.
Huyễn Cơ ở Bách Thế Động Thiên, không biết khi nào cũng bay đến quảng trường. Chung Sơn nhìn thoáng qua Huyễn Cơ, không có trả lời, mà chỉ nhìn về phía quan tài.
- Mở quan!
Chung Sơn lại lần nữa ra lệnh.
- Dạ!
Thi tiên sinh lập tức đáp.
Mọi người đều bay lên, nhìn xuống chỗ quan tài kia.
Thi tiên sinh đưa tay kéo nắp quan tài một cái.
Cái nắp quan tài chậm rãi mở ra, từng chút từng chút mở ra...
Không có toát ra mảy may khí tức quỷ dị, thật giống như một cái quan tài bình thường. Nhưng dù vậy, ở trong nháy mắt cái nắp quan tài mở ra, trong lòng Chung Sơn giống như bị một cái chúy lớn nện mạnh một cái.
Cái nắp quan tài chậm rãi mở ra... chậm rãi mở ra...
Mọi người cũng nhìn thấy được bên trong.
Bên trong nằm một người, một thi thể mặc áo bào đen, thi thể nằm đó nhắm mắt an tường, nhưng mọi người không thấy rõ khuôn mặt người đó.
Không, có thể thấy rõ, chỉ có điều là không sao nhớ được, khuôn mặt thi thể không có che đậy chút nào, nhưng, mọi người thấy qua liền quên đi, làm thế nào cũng không nhớ được.
“Phốc...”
Bỗng nhiên Cổ Thiên U phun ra một ngụm máu.
“Phốc...”
“Phốc...”
“Phốc...”
... Liên tục không ngừng, bỗng nhiên mọi người đều phun ra một ngụm máu, một loại ý bi ai tang thương, khiến cho mọi người lập tức có loại cảm giác tâm lực lao lực quá độ.
Chỉ có Vương Khô, Chung Sơn và Huyễn Cơ không có hộc máu.
Vương Khô là bộ xương khô, không có máu; Huyễn Cơ là thân thể ảo ảnh, càng sẽ không hộc máu; còn bản thân Chung Sơn, một ngụm máu vừa vọt đến yết hầu, liền dựa vào ý chí cường đại cưỡng ép đè xuống.
Đây rốt cuộc là nhân vật nào? Vẻn vẹn chỉ nhìn xem thi thể, mọi người như tâm lực lao lực quá độ? Thậm chí, ngay cả mặt mũi người đó đều không sao nhớ được! Vì sao không nhớ được? Hình như ông trời không muốn cho mọi người biết mặt, mặc dù nhìn một lần tiếp một lần, cũng không thể nói ra gương mặt đó như thế nào.
Chỉ có thể nhìn ra thi thể này tóc rối tung, một thân áo bào đen, trên áo bào đen có rất nhiều tơ vàng kim tuyến. Ngoại trừ như thế, cái gì khác cũng nhớ không được.
Cố nén rúng động trong lòng, Chung Sơn nhìn lại một hồi thật lâu.
Những người khác sớm đã không chịu nổi hạ xuống trên mặt đất, ai cũng không dám nhìn lại.
Mối ưu thương khủng bố, tâm lực lao lực quá độ tới không hề có dấu hiệu báo trước. Mọi người vừa hạ xuống đất liền nhanh chóng khoanh chân ngồi, ổn định tâm thần.
Huyễn Cơ thối lui liên tiếp ra bên cạnh quảng trường, mặc dù là Huyễn Cơ dường như cũng sợ hãi cỗ thi thể này.
Bi lương tang thương mênh mông, vô thượng! Đây là cảm nhận của Chung Sơn, Chung Sơn thể hội thật sâu sắc loại cảm thụ này.
Thi thể, thi thể ai?
Giờ phút này trên vùng trời Lăng Tiêu Thiên Đình, nơi nơi đều là tiếng kèn rên rĩ, vô số mưa nước mắt rơi xuống, dân chúng đều bi thương gào khóc mà không biết vì sao, chỉ là thương tâm, dân chúng đều gào khóc giống như cha mẹ bọn họ đã chết.
Có cảm giác cả triều đồng bi ai tràn ngập toàn bộ Lăng Tiêu Thiên Đình. Tiếng kêu than dậy khắp trời đất, thiên hạ cùng bi ai!
Thời điểm này, ảnh thân Chung Sơn co rụt đồng tử lại, đột ngột quay đầu nhìn phía phương bắc, tiếp đó nhíu mày thật sâu nhìn về phía thi thể trước mắt.
- Thi tiên sinh! Đóng nắp quan tài, chốt đinh quan tài lại đi!
Chung Sơn kêu lên.
Thi tiên sinh mang theo một cổ tâm lực lao lực quá độ, rất nhanh đẩy cái nắp quan tài trở lại. Ngay khoảnh khắc nắp quan tài khép lại, phía chân trời xa xa, từ trên trời giáng xuống một luồng sáng tím.
Đại trận của Nam Cung Thắng lập tức tự động mở ra.
“Ầm!”
Ánh sáng màu tím công phá đại trận, bắn thẳng đến quảng trường chỗ Chung Sơn...
------------------
Hai ngày trước, nơi vốn là Hàm Dương thánh đô.
Doanh mở ra một đường hầm thời không, mang theo tinh nhuệ của Đại Tần cùng với toàn bộ Hàm Dương thánh đô phá hư không mà đi. Đệ nhất nhân thiên hạ 8 vạn năm trước, sau 8 vạn năm trở về, đồng dạng cũng là vô địch cường thế.
Thời gian Doanh phát uy không nhiều lắm, nhưng mỗi lần phát uy đều là kinh thế hãi tục: một lần hành động diệt trừ ba thế lực lớn âm phủ, một chưởng đánh gãy cánh tay đại năng của đại thế giới.
Nhìn như chuyện không có khả năng, ở trong tay Doanh đều làm được từng sự kiện.
Khi Cổ Thần Thông khai thiên lập địa; khi Niết Phàm Trần mang quần thần rời khỏi giới này đều phải bố cục thiên hạ. Doanh thì càng không cần phải nói.
Đất Thần Châu, nhất thời bao nhiêu hào kiệt!
----------------------
Thời điểm Doanh rời đi, chính là Chung Sơn đối mặt với Thần Nha Đạo Quân.
- Không thể mượn thế của thiên hạ Đại Tranh, để ta xem lần này ngươi làm thế nào trốn!
Thần Nha Đạo Quân cười lạnh nói.
Bốn phương hết thảy là kiếm khí vô cùng tận, Tru Tiên Kiếm Trận, vẻn vẹn chỉ một thanh Tru Tiên Kiếm liền bố trí Tru Tiên Kiếm Trận ư?
Tru Tiên Kiếm Trận bao phủ Đế Huyền Sát, Thần Nha Đạo Quân, Chung Sơn, Khổng Liệt Thiên còn có Cáp Mô Lại bị Tru Tiên Kiếm khống chế.
- Thần Nha Đạo Quân? Ngươi đột phá rồi ư?
Đế Huyền Sát khẽ nhíu mày hỏi.
- Ngươi cũng đột phá à?
Thần Nha Đạo Quân trầm giọng nói.
Hai người lạnh lùng đối diện, lúc trước chỉ là suy đoán, hiện tại đã hoàn toàn khẳng định, hai người đều là Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười hai!
Đế Huyền Sát cho tới bây giờ không dám xem nhẹ Thần Nha Đạo Quân, Thần Nha Đạo Quân đồng dạng cũng ngưng trọng nhìn Đế Huyền Sát. Sau khi Cổ Thần Thông khai thiên, trước khi con bài chưa lật của Niết Phàm Trần, của Doanh chưa có lật ra, lúc ấy thiên hạ có thể làm Đế Huyền Sát ngưng trọng đối đãi, chỉ có một người Thần Nha Đạo Quân. Đều là hung nhân tuyệt thế.
Bởi vì thực lực của hai người cũng không toàn bộ quyết định bởi tu vi, mà còn quyết định bởi một cổ hung tính. Cũng không phải bất cứ ai đều có loại hung tính này; thường thường người có hung tính, thực lực có thể phát huy vượt xa rất nhiều rất nhiều lần người bình thường.
- Có dám chiến một trận không?
Thần Nha Đạo Quân lạnh lùng nói.
- Như ngươi mong muốn!
Trong mắt Đế Huyền Sát hiện lên chiến ý ngút trời.
- Tru Tiên! Ta chiến với Đế Huyền Sát, để mặc chúng ta xuất trận, ngươi và Khổng Liệt Thiên đánh chém Chung Sơn là đủ rồi!
Thần Nha Đạo Quân trầm giọng nói.
Mọi người đều gật gật đầu.
Thần Nha Đạo Quân, Đế Huyền Sát đạp bước đi ra ngoài Tru Tiên Kiếm Trận, hai đại hung nhân tuyệt thế, nhất định phải có một trận chiến, chỉ là trước nay không có cơ hội mà thôi.
Bên trong đại trận, chỉ còn lại Chung Sơn, Khổng Liệt Thiên và Cáp Mô Lại bị Tru Tiên khống chế sống nhờ.
- Có Thần Nha Đạo Quân ngăn đánh Đế Huyền Sát, lần này xem ngươi còn có thể trốn thoát khỏi tay ta hay không?
Khổng Liệt Thiên lạnh lùng nói.
- - - - - oOo- - - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...