Trong lúc Chung Sơn đạp bước vọt ra, trên bầu trời Xương Kinh, đột nhiên xuất hiện một mảnh không gian màu tím, Thiên màu tím càng lúc càng lớn, trong nháy mắt che phủ toàn bộ Xương Kinh, một cỗ Đế Vương khí từ trên phiến bầu trời này phủ xuống. Trong thành Xương Kinh, trong lòng dân chúng vô cùng kính sợ.
- Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..........
Dân chúng bốn phía cùng với đám quan viên hô lên, mọi người cùng bái, Chung Sơn đạp bước ra khỏi thư phòng.
Ngẩng đầu, Chung Sơn nhìn về phía giữa không trung, nhìn về phía hai thân ảnh trên đó.
Diệp Khuynh Thành áo bào trắng, tóc lam, còn có Thiên Hiểu Tử một thân áo trắng.
Hai người đều nhướng mày nhìn về phía Chung Sơn.
- Thiên Cực Cảnh?
Trong mắt Thiên Hiểu Tử hiện lên một cỗ kinh ngạc.
Chung Sơn từ khi nào đã đạt tới Thiên Cực Cảnh?
Diệp Khuynh Thành cũng chỉ hơi kinh ngạc về tu vi Chung Sơn, tiếp đó liền nhìn về phía ngực Chung Sơn. Trong ngực Chung Sơn, quả cầu lông ngắn không ngừng vung nắm tay nhỏ xíu nhắm về phía Diệp Khuynh Thành, hình như muốn dần cho Diệp Khuynh Thành một trận, nhưng mà nắm tay nhỏ kia quả thực quá nhỏ đi, còn không bằng đầu ngón út của Diệp Khuynh Thành nữa, căn bản không có chút thuyết phục.
- Diệp Khuynh Thành, Thiên Hiểu Tử? Các ngươi cũng biết các ngươi làm gì? Không mời tự tới, các ngươi thật to gan!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Không mời tự tới? Lần trước Thiên gia, ngươi không phải ngươi không mời tự tới sao?
Thiên Hiểu Tử cười nhạt nói.
- Ta đã đưa bái thiếp cho Thiên Cơ Tử, về phần lần thứ hai, là Thiên Cơ Tử tự mình bảo ta đi. Không tính thất lễ, nhưng mà các ngươi hoàn toàn không có bái phỏng, cả hai còn chưa được ta đồng ý, liền nhảy chỗ hoàng cung của ta, các ngươi đây là muốn khiêu khích sao?
Chung Sơn đồng tử co rụt lại.
- Grào..........
Dưới bầu trời màu tím, Kim Long số mệnh 19 trảo một phẫn nộ rít gào một tiếng.
- Khiêu khích? Ngươi có tư cách gì để ta khiêu khích?
Diệp Khuynh Thành cười lạnh nói.
Mà chỉ một hồi này, lại có hai người đi tới bên cạnh Chung Sơn.
Dần Lạc Nhật đi đến cạnh Chung Sơn, mà bên kia lại là một người khác, nhìn thấy người này, Diệp Khuynh Thành đồng tử không tự giác co rụt lại.
Dần Lạc Nhật, Diệp Khuynh Thành còn có thể chấp nhận được, dù sao, Dần Lạc Nhật đi theo Chung Sơn, từ lâu trước đã không còn là bí mật, mà người kia làm sao có thể?
Nam Cung Thắng? Tiên nhân Nam Cung Thắng?
Hắn không ngờ còn chưa rời khỏi giới này? Hắn không ngờ có thể ở lại? Thậm chí nhìn bộ dáng kia, hình như là thần tử của Chung Sơn vậy.
Nam Cung Thắng là ai? Ở chỗ Trầm Phù Huyết Hải, tuyệt thế Trận Pháp Đại sư, dùng Dịch Thiên Tiên Trận khiến cho Diệp Khuynh Thành phải rút đi.
- Nam Cung Thắng? Ngươi vì sao lúc này?
Diệp Khuynh Thành khó tin hỏi.
- Đại Tranh Đế triều, Dịch Thiên Giám Giám chính, ra mắt Diệp Giới chủ và Thiên gia chủ!
Nam Cung Thắng nhàn nhạt cười nói.
Dịch Thiên Giám Giám chính? Một thần tử của Đại Tranh Đế triều?
Diệp Khuynh Thành mặt mày nhăn thành hình chữ “Xuyên” (川), Đại Tranh Đế triều này phát triển quá khủng bố đi. Một bên Thiên Hiểu Tử cũng như thế. Đại danh của Nam Cung Thắng, như sấm bên tai Thiên Hiểu Tử, không thể tưởng được, không ngờ trở thành thần tử Đại Tranh? Chung Sơn này không thể lưu lại. Nếu để lại, sau này sẽ trở thành đại họa.
- Hiện tại, ngươi cho rằng ta có tư cách hay không?
Chung Sơn cười lạnh một tiếng nói.
Lời này của Chung Sơn, Diệp Khuynh Thành hai mắt híp lại nhìn về phía Chung Sơn, giờ phút này, Diệp Khuynh Thành không thể không đem địa vị Chung Sơn đạt ngang hàng với mình.
- Chung Sơn?
Diệp Khuynh Thành trầm giọng nói.
- Di di di di di............!
Hình như thấy Chung Sơn chấn khiếp Diệp Khuynh Thành, Tổ Thần thú hưng phấn kêu lớn lên, tắm tay nhỏ không ngừng vung lên đánh về phía Diệp Khuynh Thành.
Nhìn thấy động tác buồn cười của tiểu tử này, đám thần tử bên cạnh Chung Sơn đều mỉm cười, mà Diệp Khuynh Thành trên vùng trời vẻ mặt nghiêm lại, xem ra rất không tốt.
- Chưa cho phép, tự ý tiến vào Xương Kinh, đắc tội!
Thiên Hiểu Tử xoay vòng nói.
- Đắc tội!
Diệp Khuynh Thành cũng trầm giọng nói một câu.
- Một khi đã như vậy, nhị vị, xin đi cho!
Chung Sơn vung tay lên, trục khách.
Nhưng mà, hai người trên không trung vẫn chưa rời đi, mà lại chậm rãi hạ xuống mặt đất.
- Thế nào? Nhị vị còn muốn ở Xương Kinh ta làm chút động tác sao?
Chung Sơn cười lạnh nói.
- Chung Sơn hiểu lầm, ta chỉ theo Diệp Giới chủ tiến đến mà thôi, khi chuyện các ngươi xử lý xong, ta lập tức rời đi!
Thiên Hiểu Tử lập tức tách rời quan hệ với mình.
- Ồ?
Chung Sơn quay đầu nhìn về phía Diệp Khuynh Thành.
- Vật ấy là của Bất Lão Giới ta, mong rằng ngươi có thể trả lại cho ta!
Diệp Khuynh Thành chỉ chỉ Tổ Thần thú trong ngực Chung Sơn nói.
Diệp Khuynh Thành vô lễ vào thẳng chủ đề. Các thần tử đều nhíu mày trợn mắt nhìn về phía Diệp Khuynh Thành.
- Ha ha ha ha, vật của Bất Lão Giới tự nhiên có thể trả lại cho Bất Lão Giới, nhưng cũng có một vật Đại Tranh Đế triều ta cũng ở trong tay ngươi, chỉ cần ngươi trả lại cho ta, ta tự nhiên trả lại Bất Lão Giới ngươi!
Chung Sơn cười to nói.
- Ồ? Vật gì?
Diệp Khuynh Thành hai mắt híp lại.
Chúng thần có chút hơi hơi kinh ngạc, có chút cũng mỉm cười.
- Chính là chuôi Lục Tiên Kiếm sau lưng ngươi, kiếm này vốn là của Đại Tranh ta, không biết vì sao lọt vào tay ngươi, bây giờ đến Xương Kinh ta, không phải là muốn trả lại cho ta chứ?
Chung Sơn cười nói.
- Ha ha ha ha......!
Các thần tử đều cười rộ lên.
Rõ ràng Chung Sơn không chịu đem Tổ Thần thú giao ra.
- Vô liêm sỉ, ngươi dám sỉ nhục ta?
Diệp Khuynh Thành trợn tròn mắt nói.
- Ta sỉ nhục ngươi khi nào?
- Ngươi dám vu khống Lục Tiên Kiếm của ta!
Diệp Khuynh Thành giọng điệu lạnh lùng.
- Vậy vì sao lần trước ngươi ngươi vu khống Tổ Thần thú của ta, trên người Tổ Thần có đề tên ngươi sao, hay là có dấu hiệu của Bất Lão Giới? Khi nào nó lại trở thành vật của Bất Lão Giới ngươi vậy?
Chung Sơn giọng điệu lạnh lùng.
Chung Sơn vừa nói, Diệp Khuynh Thành hiểu được mình đã quá đường đột.
Hít thật sâu một hơi nói:
- Tổ Thần thú là vật của một người tên là Niệm Du Du ở Bất Lão Giới ta, cũng không phải là bí mật lớn gì!
- Ha ha, là vật của Niệm Du Du? Vậy ngươi đây là sao? Nếu muốn thu lại Tổ Thần thú, cũng nên là Niệm Du Du đến đây, mà không phải ngươi, kẻ không liên quan gì!
Chung Sơn trầm giọng trả lời.
Bảo Niệm Du Du đến? Hiển nhiên là không có khả năng! Diệp Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào Chung Sơn.
Đúng lúc này, cách đó không xa lại bay tới một nữ nhân áo vàng. Hạo Mỹ Lệ!
- Chung Sơn, sao lại thế này?
Hạo Mỹ Lệ ở cách đó không xa kêu lên.
- Diệp Khuynh Thành?
Hạo Mỹ Lệ trong mắt lửa giận bùng lên.
- Hạo Mỹ Lệ? Ngươi không ngờ trốn tới đây?
Diệp Khuynh Thành cũng nhướng mày lên nói.
- Hạo Mỹ Lệ? Diệp Giới chủ, vị này chính là?
Thiên Hiểu Tử hỏi.
Diệp Khuynh Thành không trả lời Thiên Hiểu Tử, mà lại nhìn về phía Chung Sơn.
- Chung Sơn, ngươi nói đi, giao Tổ Thần thú này ra, ngươi muốn cái gì?
Diệp Khuynh Thành hình như đã có một chút thỏa hiệp.
- Ta muốn cái gì? Ta cái gì cũng không muốn, mời ngươi trở về đi!
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Chung Sơn, không thể để hắn đi, ta muốn hắn chết!
Hạo Mỹ Lệ lập tức kêu lên.
Thiên Hiểu Tử ở một bên hứng thú nhìn, Diệp Khuynh Thành nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ ánh mắt lạnh lùng.
Chung Sơn nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ, thản nhiên nói:
- Còn nhớ rõ lời ta nói với ngươi không?
Nghe Chung Sơn nói vậy, Hạo Mỹ Lệ chân mày không ngừng nhíu lại, nhíu một hồi, mới thỏa hiệp nói:
- Được rồi!
Hạo Mỹ Lệ không tiếp tục cố tình gây sự nữa, nhưng mà cặp mắt cừu hận kia lại nhìn chằm chằm Diệp Khuynh Thành.
Nhìn Chung Sơn và Hạo Mỹ Lệ, Diệp Khuynh Thành đổi sắc nói:
- Chung Sơn, ta khẳng định các ngươi cần Bất Hủ Phong Bi, hay là ta dùng 11 khối Bất Hủ Phong Bi trong Bất Lão Giới ta đổi Tổ Thần thú của ngươi, thế nào?
Chung Sơn vẻ mặt căng thẳng, tiếp đó cười nhạt nói:
- Bất Hủ Phong Bi ở trong tay Chú Yêu Sư, ngươi dựa vào đâu mà dùng nó để đổi?
- Ta có biện pháp lấy được Bất Hủ Phong Bi, chỉ cần ngươi giao Tổ Thần thú ra! Bất Hủ Phong Bi ở trong tay chúng ta không có giá trị gì, nhưng, có Hạo Mỹ Lệ, ở trong tay các ngươi chắc là có giá trị rất lớn chứ?
Diệp Khuynh Thành nói.
Nhắc tới Bất Hủ Phong Bi, Hạo Mỹ Lệ hai mắt đỏ rực cừu hận nhìn Diệp Khuynh Thành, cừu hận Bất Lão Giới.
Chung Sơn hơi hơi suy nghĩ.
- Di di di di!
Tổ Thần thú đáng thương ngộ nghĩnh nhìn về phía Chung Sơn.
Xoa xoa Tổ Thần thú, Chung Sơn tươi cười nói:
- Âm phủ và dương gian có chỗ khác nhau, chính là âm phủ có quy của đấu cược. Triều tranh có thể đánh cược đất đai. Trân bảo cũng có thể đấu cược. Không bằng chúng ta dùng Bất Hủ Phong Bi và Tổ Thần thú làm vật đánh cược, ngươi, ta cược một lần đấu ba trận, thế nào?
- Biện pháp này rất tốt, ta nguyện làm chúng cho hai người các ngươi!
Thiên Hiểu Tử ánh mắt sáng rực lập tức kêu lên.
- Một lời đã định!
Diệp Khuynh Thành nói.
- Vậy mời trở về đi, lần sau mang theo Bất Hủ Phong Bi đến, lúc đó đấu cược!
Chung Sơn nói.
- Nơi này? Vì sao không đi Bất Lão Giới?
Diệp Khuynh Thành cười lạnh một tiếng.
Đổ chiến ở triều đô của Chung Sơn, Chung Sơn tuyệt đối chiếm ưu thế.
- Chung Sơn, trận đổ chiến này, đúng là rất không công bằng, tự nhiên ở Bất Lão Giới càng không được, không bằng chọn một nơi thứ ba, thế nào? Ở hướng bắc nơi này, có một nơi là Hắc Hải, địa thế trống trải, có thể sử dụng cho Bất Lão Giới với Đại Tranh Đế triều đấu cược.
Thiên Hiểu Tử hình như lại làm người hòa giải nói.
- Được!
Chung Sơn gật đầu đáp.
- Được!
Diệp Khuynh Thành cũng lập tức đáp.
- Vậy nửa năm sau, Hắc Hải gặp lại!
Thiên Hiểu Tử cười nói.
- Nửa năm? Nửa năm hắn chưa chắc lấy được Bất Hủ Phong Bi, một năm sau đi!
Chung Sơn khinh thường nói.
- Hừ, được, vậy một năm sau, Hắc Hải đấu cược ba trận! Cáo từ!
Diệp Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.
Thiên Hiểu Tử nhìn lại xem đám người Chung Sơn, cuối cùng quay sang Chung Sơn gật gật đầu, thân hình nhoáng lên một cái biến mất tại chỗ.
Đưa hai người đi, Chung Sơn lại lạnh lùng nhìn thoáng qua, vung tay áo, đạp bước trở về thư phòng, các nhân viên quan trọng theo sát phía sau.
- Dịch Diễn, trù tính ba quân, tăng cường tiến độ, chúng ta còn một năm, ngày này sang năm, chính là lúc kết thúc!
Chung Sơn nói.
- Vâng!
- Dần Lạc Nhật, cho ngươi ba tháng, thông tri Hổ tộc bốn phía thiên hạ âm phủ, đem tin tức Hắc hải đấu cược công bố thiên hạ! Ta muốn khắp thiên hạ đều biết.
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Công bố thiên hạ? Vì sao?
Dần Lạc Nhật không rõ.
- Hắc Hải đấu cược, Thiên gia tuyệt đối sẽ không tình nguyện quan khán, vì sao Thiên Hiểu Tử lại tích cực như thế? Trong này nhất định là có âm mưu, tuy nhiên, chỉ cần tin tức vừa ra, quần hùng thiên hạ nhất định sẽ tập hợp, đến lúc đó dùng quần hùng thiên hạ áp chế Thiên gia.
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Dần Lạc Nhật lập tức đáp.
- Chung Sơn, lần này...!
Hạo Mỹ Lệ mày nhăn mặt nhíu nói.
- Ngươi gia tăng tu luyện, ngươi còn một năm chuẩn bị!
Chung Sơn nói.
Chung Sơn nói vậy người khác còn chưa lĩnh hội được, nhưng mà Hạo Mỹ Lệ lại hiểu, khuôn mặt vui vẻ, hưng phấn nói:
- Ừ!
- Di di di di!
Tổ Thần thú hình như cũng có chút cảm xúc.
Xoa xoa Tổ Thần thú, Chung Sơn cười nói:
- Yên tâm, ta sẽ không bị thua!
- - - - - oOo- - - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...