Trường Sinh Bất Tử

- Đúng, chính là Ngụy Thái Trung!

Kiếm Hồng gật gật đầu nói.

Nhìn Cửu Long Lệnh trong tay, Chung Sơn khẽ nhíu mày, ở dương gian, Kiếm Hồng chưa gặp qua Ngụy Thái Trung, mà Ngụy Thái Trung lại bởi vì mình mà hiểu rõ Kiếm Hồng.

- Các ngươi làm sao gặp nhau?

Chung Sơn nhíu mày hỏi.

- Sau khi ta chết tiến vào âm phủ, quỷ hồn trực tiếp xuất hiện ở phương bắc gần dãy núi Quỳ Hoa, vừa mới bắt đầu ta rất nhỏ yếu, dừng ở chỗ này tu luyện, cho tới tận lúc trước đó không lâu, Ngụy Thái Trung bỗng nhiên đi qua nơi đó, sau khi đại chiến cùng với vạn Quỷ tu kinh động tới ta, lúc ấy hắn nhìn thấy ta, lập tức hô lớn tên của ta, tiếp đó chúng ta liền quen nhau!

Kiếm Hồng nói.

- Ồ?

- Nhưng, dãy núi Quỳ Hoa, còn có một gã Quỳ Hoa lão ma, hắn mạnh mẽ thu Ngụy Thái Trung làm đệ tử.

- Ồ?

Chung Sơn càng ngày càng cổ quái.

- Về sau có một ngày, Ngụy Thái Trung bỗng nhiên tới tìm ta, hắn nói ân công từ dương gian xuống dưới, nhưng mà hắn phải theo Quỳ Hoa lão ma đi tới đại thế giới, bảo ta chuyển lời cho ngươi.

- Đi đại thế giới? Quỳ Hoa lão ma có năng lực xuyên qua hai giới?

Chung Sơn mày đột nhiên nhăn lại.

- Không biết!

Kiếm Hồng lắc đầu.

- Vậy hắn bảo ngươi chuyển lời gì?

Chung Sơn trầm giọng hỏi.

- Hắn nói 'Bệ hạ, sư tôn đối với lão nô hết sức coi trọng, lão nô đã từ chỗ sư tôn tìm hiểu được xuất xứ của tên Tu La kia, lão nô đã xin sư tôn mang lão nô đi tới đại thế giới tìm Anh Lan, giới này, lão nô không thể trợ giúp bệ hạ bất kỳ chuyện gì, chờ bệ hạ đến đại thế giới, lão nô nhất định cùng Anh Lan tới, tiếp tục phụ tá bệ hạ.

Nghe Ngụy Thái Trung nhắn lại lời này, Chung Sơn hít vào một hơi thật sâu. Hơi hơi trầm mặc một hồi.

Kiếm Hồng ở một bên chờ.

Hít sâu một hơi, Chung Sơn nhìn về phía Kiếm Hồng nói:

- Ta từng gặp qua Tiêu Vong, Tiêu Vong bây giờ cũng đã trở thành một nhân vật phong vân ở âm phủ, bây giờ ngươi không muốn đi gặp hắn sao?

Nghĩ đến Tiêu Vong, vẻ mặt Kiếm Hồng hơi hơi phức tạp, có yêu, có mâu thuẫn.

Lắc đầu, Kiếm Hồng nói:

- Ta còn chưa hiểu rõ, bây giờ chưa muốn gặp nàng!

- Ồ?

Chung Sơn mày nhướng lên, hình như ý thức được điều gì.

- Ta chưa nghĩ ra, ta không biết làm sao đối mặt với hắn, Ngụy Thái Trung cũng từng khuyên ta, nhưng mà ta vẫn không thể tiêu tan.


Kiếm Hồng lắc đầu nói.

- Vậy tạm thời ngươi có nơi để đi chưa?

Chung Sơn ngưng trọng hỏi.

- Không có, đến làm sao thì ra đi làm vậy!

Kiếm Hồng nói.

- Dù sao ngươi cũng không có nơi để đi, không bằng trước ở lại chỗ ta đi, ta sẽ kể cho ngươi một chút chuyện không gian.

Chung Sơn nói.

Nhíu mày nghĩ nghĩ, Kiếm Hồng gật gật đầu nói:

- Cũng tốt!

- Người đâu!

Chung Sơn kêu lên.

- Bệ hạ!

Hai gã người hầu đi vào thư phòng.

- Mang Kiếm Hồng tới ở Tiêu Tương Uyển, nàng từ ngày hôm nay chính là chủ nhân Tiêu Tương Uyển.

Chung Sơn hạ lệnh nói.

- Tuân lệnh!

Hai người hầu lập tức đáp.

- Tạ ân công!

Kiếm Hồng cũng không già mồm cãi láo. Gật gật đầu tạ ơn Chung Sơn.

Đưa Kiếm Hồng đi, Chung Sơn đứng ở cửa mặt mày nhăn thành hình chữ “Xuyên” (川).

- Thái Trung, ngươi có thể cầu xin Quỳ Hoa lão ma mang ngươi ra tiểu thế giới, chẳng lẽ không xin được hắn mang ngươi tới gặp ta sao? Là không dám tới gặp ta, hay là cố ý đem Kiếm Hồng đến ta trước mặt? Kiếm Hồng?

Chung Sơn lắc đầu, giọng điệu có chút thở dài.

Bốn năm sau, phương nam âm phủ, 30 Đế triều chỉ còn lại 20 cái, Đại Tranh, Thiên Mạch, Ngũ Sắc, tam đại Đế triều ngay từ đầu đã từ tiên phong lộ ra tài năng.

Quân tiên phong cường thế vô cùng. Ngũ Sắc Đế triều mười chiến 6 thắng, Thiên Mạch Đế triều mười chiến tám thắng, mà Đại Tranh Đế triều thì khoa trương hơn, không có thất bại.

Đại Tranh Đế triều, tứ lộ đại quân, một đường đi qua, hiếm có sức mạnh nào sánh bằng.

Bốn năm chiến tranh, Đại Tranh Đế triều tổng cộng đánh chiếm 3 đại Đế triều, Ngũ Sắc và Thiên Mạch, mỗi bên chiếm hai cái.

Chinh chiến vẫn còn tiếp tục, tam đại Đế triều thế đã không thể nghi ngờ, những Đế triều khác nếu không hợp lực chống cự, sớm muộn gì cũng bị tam đại Đế triều này thu phục.

Mà bốn năm qua, ranh giới Đại Tranh Đế triều với Thiên Mạch Đế triều đã lần đầu tiên tiếp giáp.


Từ quân đội Thủy Kính lĩnh xướng, chiếm cứ một tòa thành trì, Vũ Phiến Thành! Mà tòa thành trì gần đó nhất lại bị Tiêu Vong đoạt được, Đồ Long Thành!

Hai tòa thành đều là loại kiên cố, hai Thống soái khá trái ngược nhau.

Trong Đồ Long Thành. Trên phía nam thành lâu, Tiêu Vong và Thiên Hiểu Tử ở trên chiến thành lâu, nhìn về phía xa xa.

- Gia chủ, ngọn núi cách xa phía trước, chính là Vũ Phiến Thành, chủ soái Thủy Kính tiên sinh!

Tiêu Vong nhíu mày nói.

- Thủy Kính tiên sinh?

- Là Thủy Kính tiên sinh, bốn năm này, gia chủ chắc là cũng thấy rõ, năng lực của Thủy Kính tiên sinh này quá mạnh mẽ, dụng binh như thần, quạt lông nhẹ phe phẩy, cường địch bị hủy diệt nát tan thành bụi, đây mới là bậc thầy dụng binh!

Tiêu Vong nhíu mày cảm thán nói.

- Ngươi cũng không yếu!

Thiên Hiểu Tử hợp thời tán dương nói.

- Nhưng, trừ ta ra, bên này không có người nào có thể địch nổi Thủy Kính tiên sinh, ngay cả hai nghĩa tử của ta cũng không như Thủy Kính tiên sinh, nếu như ta rời khỏi đây. Trong nửa năm Đồ Long Thành nhất định sẽ bị Thủy Kính tiên sinh đánh hạ!

Tiêu Vong nhíu mày lo lắng nói.

- Hắn lợi hại như vậy?

Thiên Hiểu Tử mày nhướng lên.

- Vâng, hắn lợi hại như vậy, ta không thể rời khỏi nơi này, một khi nơi này bị mất, nhất định bị quân đội Đại Tranh thẳng đánh mạnh tới quân ta ở phía sau, đến lúc đó quân ta sẽ bị nguy hiểm.

Tiêu Vong lo lắng nói.

- Ừ!

Thiên Hiểu Tử trầm tư.

- Ta ở trong này đề phòng Thủy Kính tiên sinh, nhưng mà tình hình chiến đấu tiền tuyến truyền tới cho ta tiếp điều động.

Tiêu Vong lo lắng nói.

- Thủy Kính?

Thiên Hiểu Tử ánh mắt lạnh lùng.

- Đây không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là, Đại Tranh không ngờ lại điều đến một lộ Nguyên soái, đại quân Triệu Sở Hướng.

Tiêu Vong nhíu mày nói.

- Triệu Sở Hướng?

- Đại Tranh tứ lộ Nguyên soái, mỗi thứ đều có đặc sắc, Thủy Kính tiên sinh trí mưu nghịch thiên, tính thiên tính địa, bày binh bày trận không thể địch nổi, Triệu Sở Hướng, cũng là đại quân hồn, chỉ cần hắn xuất hiện ở chiến trường, sẽ bị hắn lây lan nhiệt huyết. Làm quân tiên phong, không có bại trận!

Tiêu Vong nói.


- Đại Tranh muốn hạ Đồ Long Thành?

Thiên Hiểu Tử nhíu mày nói.

- Vâng, tuy nhiên gia chủ yên tâm, chỉ cần ta tọa trấn Đồ Long Thành, bọn họ vĩnh viễn không có khả năng thu được.

Tiêu Vong khẳng định nói.

- Ừ, nhưng, vì sao phải phái thêm một cái Triệu Sở Hướng đây?

Thiên Hiểu Tử khẽ nhíu mày.

Đại Tranh Đế triều, Xương Kinh.

- Bệ hạ, vì sao phải phái Triệu Sở Hướng đi?

Dịch Diễn nhíu mày hỏi.

- Vì cái gì không thể phái Triệu Sở Hướng chứ?

Chung Sơn cười hỏi.

- Tiêu Vong là một kỳ tài lãnh binh, tài năng tương xứng với Thủy Kính, hai người sẽ có một thời gian dài mưu chiến, Triệu tướng quân tới đó, tuy nói có thể trợ giúp Thủy Kính, nhưng từ địa hình kia xem ra, trợ giúp cũng có hạn, chỉ khiến cho Tiêu Vong đóng cửa không ra, kể từ đó, chiến tranh sẽ giằng co, không có nhiều hiệu quả, lại khiến triều ta thiếu mất một đường quân chủ lực chiến đấu.

Dịch Diễn nhíu mày nói.

- Tiêu Vong đóng cửa không ra? Ta muốn chính là hắn đóng cửa không ra, thiếu một đường quân chủ lực? Có đại quân Lâm Khiếu và Thủy Vô Ngân vậy là đủ rồi, thu thành trì tứ phương chậm cũng chỉ chậm một chút, chỉ cần xử lý tốt Đồ Long Thành như vậy là đủ rồi!

Chung Sơn khẳng định nói.

Dịch Diễn biến đổi sắc mặt, bỗng nhiên kinh ngạc nói:

- Bệ hạ, chẳng lẽ người muốn thu phục Tiêu Vong?

- Ha ha ha! Cũng là ngươi hiểu ta!

Chung Sơn cười nói.

- Nhưng, Tiêu Vong là người Thiên gia, làm sao quyết ý được đây?

Dịch Diễn nhíu mày nói.

- Tài năng của Tiêu Vong, không phải Thiên Hiểu Tử có thể sánh bằng, Thiên Hiểu Tử tự xưng là thông minh, nhưng phần thông minh này với Tiêu Vong thì còn chưa đủ, hắn không áp được Tiêu Vong, từ Yên Hồng Hoàng triều dương gian là có thể thấy được, ý chí của Tiêu Vong vô cùng to lớn, hắn không phục bất luận kẻ nào. Đáng tiếc, số phận Tiêu Vong luôn luôn không tốt mà thôi.

Chung Sơn bình luận.

Nghĩ nghĩ, Dịch Diễn nói:

- Bệ hạ muốn trước hoàn toàn đả bại hắn, khiến cho trong tiềm thức hắn không địch lại bệ hạ, tiếp đó chờ đợi thời cơ thu phục Tiêu Vong?

Nhìn lại Dịch Diễn, Chung Sơn cười nói:

- Chuyện gì cũng không thoát khỏi ánh mắt của ngươi.

- Bệ hạ khen trật rồi, nhưng, để Thủy Kính và Triệu Sở Hướng đóng ở Vũ Phiến Thành, đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, thời gian dài như vậy đáng giá sao?

Dịch Diễn hỏi.

- Một mình Tiêu Vong thắng hơn 20 Đế triều, ngươi nói có đáng giá hay không đây?

Chung Sơn khẳng định nói.

Tiêu Vong như thế nào, cũng chỉ có Chung Sơn là hiểu rõ. Hơn nữa, thu phục Tiêu Vong sẽ mang tới lợi ích chính trị, cũng hơn xa là đầu nhập, mua bán như thế, Chung Sơn làm sao có thể bỏ qua?


- Bệ hạ anh minh!

......

Đồ Long Thành và Vũ Phiến Thành giằng co, một lần là suốt mười năm, mười năm a!

Thủy Kính cho tới bây giờ không rời khỏi Vũ Phiến Thành, mà Tiêu Vong cũng bất đắc dĩ cho tới bây giờ không rời khỏi Đồ Long Thành, hai quân giằng co.

Đồ Long Thành, trong Thành chủ phủ!

- Phụ soái, mười năm nay, quân ta chỉ thu được hai tòa thành trì, ngài tọa trấn ở trong này, rất nhiều quân lệnh chúng ta không thể nhanh chóng chấp hành!

Nghĩa tử Tiêu Nguyên Phong của Tiêu Vong khi ở dương gian nhíu mày nói.

Tiêu Vong híp mắt.

- Phụ soái, Vũ Phiến Thành phía xa thật sự khó công như vậy sao? Con nguyện ra chiến, xuất binh đánh hạ Vũ Phiến Thành!

Tiêu Nguyên Phong kêu lên.

- Không, đối mặt liều chết, ngươi còn lâu mới là đối thủ của Triệu Sở Hướng, cho dù ta cũng không phải là đối thủ của Triệu Sở Hướng. Xuất binh chỉ có tự bị diệt vong, không chiếm được Vũ Phiến Thành, Đồ Long Thành rất có thể còn mất đi!

Tiêu Vong lắc đầu.

- Nhưng, phụ soái, mười năm, lúc này ngài đã thành thủ mười năm, mười năm chúng ta có khả năng làm bao nhiêu sự việc, mười năm phí phạm ở trong này, rất là không đáng giá a, phụ soái!

Tiêu Nguyên Phong lo lắng nói.

- Thành này tuyệt đối không thể mất, mười năm thì thế nào, 20 năm, ta cũng muốn bảo vệ nơi đây!

Tiêu Vong kiên định nói.

- Thủy Kính không ngừng phái người đến khiêu khích, lần sau nói chuyện còn khó nghe hơn lần trước, con đã sớm không nhịn nổi rồi.

Tiêu Nguyên Phong lo lắng nói.

- Cũng vì ngươi không nhịn nổi, cho nên ngươi mới không phải chủ soái ba quân!

Tiêu Vong lắc đầu nói.

- Nhưng mà, nhưng mà đám quan viên ở triều đô kia mỗi ngày đều giễu cợt chúng ta, cười chúng ta vô năng, cười chúng ta như rùa đen rút đầu, mười năm cũng không dám xuất chiến!

Tiêu Nguyên Phong phẫn hận nói.

Tiêu Vong ánh mắt lóe lên vẻ tức giận, nhưng rất nhanh đè ép xuống nói:

- Cười đi, cứ để cho bọn họ cười đi, những bọn chuột nhắt kia, không cần để ý!

- Vâng!

Tiêu Nguyên Phong chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

- Khởi bẩm chủ soái, sứ giả Vũ Phiến Thành tới cầu kiến!

Một gã thị vệ nói.

- Ồ? Thủy Kính phái sứ giả tới?

Tiêu Nguyên Phong mày nhướng lên.

- Truyền!

Tiêu Vong nói.

- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui