Đại điện này hình như là một bộ phận của Thiên Hạ Phong, căn bản kéo dài tới chỗ sâu trong núi.
Theo một hành lang dài đi tới, đi đến một cánh cửa đồng.
- Hai người các ngươi lưu lại ở bên ngoài, gia chủ theo ta đi vào!
Thiên Thần Tử thản nhiên nói.
- Không được, ta sẽ không cùng ngươi đi vào!
Thiên Linh Nhi lập tức cầm lấy cánh tay Chung Sơn nói.
Thông đạo ngăm đen đã khiến Thiên Linh Nhi rất sợ hãi, giờ phút này làm sao có thể đi theo đại sói xám này tiến vào?
Chung Sơn nhún nhún vai, Chung Sơn đương nhiên cũng lo lắng cho Thiên Linh Nhi.
Thiên Thần Tử nhìn lại hai người, hít sâu một hơi nói:
- Được rồi, Chung Sơn cũng đi vào, Chu Tước không được đi vào!
Nói xong, Thiên Thần Tử quay sang Thiên Linh Nhi điểm một cái.
- Kỷ...........................
Tiểu Hồng một thân tắm trong lửa, không ngờ bị Thiên Thần Tử điểm một cái bức ra ngoài cơ thể.
- Kỷ kỷ kỷ!
Chu Tước kêu lên giận dữ với Thiên Thần Tử một hồi.
- Tiểu Hồng, ngươi ở chỗ này chờ ta đi!
Thiên Linh Nhi lập tức an ủi nói.
Thiên Thần Tử làm ra nhượng bộ, bảo Chung Sơn đi vào. Thiên Linh Nhi cho dù có khờ dại hơn nữa thì cũng sẽ không tiếp tục giằng co nữa.
- Kỷ kỷ kỷ.........!
Chu Tước ủy khuất kêu một hồi, không làm gì được chỉ có thể ở ngoài, lại quay sang Thiên Thần Tử oán hận kêu một hồi.
- Oanh........................!
Cánh cửa đồng ầm ầm mở ra, vô tận ánh sáng vàng từ trong trào ra, ánh sáng vàng mãnh liệt, nồng đậm đến mức khiến mọi người đều không mở mắt ra được, vô cùng chói mắt.
Số mệnh ánh sáng vàng? Chung Sơn kinh ngạc cảm thụ được hào quang bên trong cửa đồng bắn ra.
Thiên Thần Tử đạp bước tiến vào, Chung Sơn kéo theo Thiên Linh Nhi cũng bước theo.
- Oanh.....................!
Cánh cửa đồng đóng lại, để Chu Tước ở lại bên ngoài.
Vào bên trong, khi Chung Sơn thích ứng ánh sáng bên trong rốt cuộc cũng thấy rõ bên trong.
Bên trong, là một không gian hình trụ, trừ cánh cửa bên ngoài ra, vách tường hình trụ tròn, còn có 18 cái ao xung quanh tường, cùng một... một cánh cửa đồng khác.
Bên trong cánh cửa đồng kia có cái gì, Chung Sơn không biết, nhưng 18 cái ao này đã đủ khiến Chung Sơn rung động.
18 cái ao trừ một cái trống không, 17 cái khác, bên trong mỗi một cái đều có một gã áo đen đang ngồi, có nam có nữ, từng người dường như hoại tử, có hô hấp, nhưng không có chút sinh khí.
Trên trán mỗi một hoạt tử, đều có bảo thạch giống như tiểu thái dương giống như Thiên Thần Tử như đúc.
Đều là lão quái vật dùng thể xác nạp vận số?
Nhìn cái ao không kia, Chung Sơn nhìn lại Thiên Thần Tử, không phải là Thiên Thần Tử vốn ngồi ở bên trong cái ao kia chứ?
18 cái? Đây là nội tình Thiên gia? Thiên gia này thật biến thái!
Không gian hình trụ tròn, bên trên vùng trời tụ tập vô tận công đức và số mệnh, công đức và số mệnh không ngừng dũng mãnh tiến vào 17 cái ao còn lại. Hình như chuyên cấp cho bọn họ hấp thu vậy.
Phía dưới là một bãi cát trắng đá tím, bên trên đánh bóng loáng, có rạm rỗng rất nhiều đồ án, cũng có một cái hố sâu lõm xuống, vừa vặn là với hình dạng Thiên Lệnh, có thể bỏ Thiên Lệnh vào sao?
Chung Sơn kinh ngạc nhìn bên trong, Thiên Linh Nhi cũng tò mò nhìn từng hoạt tử nhân đang ngồi.
- Gia chủ, những người này đều giống ta, tổ tiên Thiên gia!
Thiên Thần Tử nhàn nhạt nói.
Mí mắt Chung Sơn giật giật, Thiên gia này, rốt cuộc lai lịch gì? Sao lại khủng bố như vậy?
- Ờ!
Thiên Linh Nhi gật gật đầu.
- Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi một chút chuyện Thiên gia chúng ta, cũng cho ngươi hiểu rõ.
Thiên Thần Tử nói.
- Ừ!
- Thiên gia phân làm hai hệ!
Thiên Thần Tử nói.
- Ta biết, Thiên gia âm phủ và Thiên gia dương gian!
Thiên Linh Nhi lập tức nói.
- Thiên gia âm phủ?
Thiên Thần Tử lộ ra vẻ khinh thường nói.
- Chẳng lẽ không đúng?
- Thiên gia âm phủ, vốn cũng coi như Thiên gia, nhưng mà 10 vạn năm trước đã hoàn toàn chặt đứt, huyết mạch đã không phải là người Thiên gia, hồn phách càng không phải Tiên Thiên chi hồn, mệnh cách càng không phải người Thiên gia, bọn họ không tính là người Thiên gia!
Thiên Thần Tử nói.
- Ồ?
- Thiên gia ta, phân hai hệ, dòng chính và dòng thứ, ngươi là một truyền nhân cuối cùng của dòng chính, cho nên chỉ có ngươi mới có tư cách làm gia chủ.
Thiên Thần Tử nói.
- Vậy dòng thứ kia đâu?
- Dòng thứ, Thiên lão chính là dòng thứ, tuy nhiên, hắn thuộc loại dòng thứ tận trung, ở đại thế giới, còn có một dòng thứ Thiên gia, dòng thứ Thiên gia dần dần thuận lợi phát triển, dòng chính Thiên gia chúng ta mới phải trốn tới tiểu thế giới này.
Thiên thần khe khẽ thở dài nói.
- Hả? Chúng ta là bị người dòng thứ kia bức xuống tiểu thế giới này sao?
Thiên Linh Nhi kinh ngạc nói.
- Đúng, dòng thứ Thiên gia cũng không biết chúng ta ở đây, một khi biết được việc này, nhất định sẽ phái người buông xuống tiểu thế giới này. Đến cướp đoạt Thiên Lệnh trong tay ngươi.
Thiên Thần Tử nói.
Nghe Thiên Thần Tử nói vậy, Thiên Linh Nhi không khỏi khẩn trương siết chặt Thiên Lệnh.
- Vậy, chúng ta phải làm sao?
Thiên Linh Nhi lo lắng hỏi.
- Dòng thứ Thiên gia rất mạnh, dòng chính chúng ta không thể trực tiếp chạm mặt, bởi vậy, những tiền bối ở đây, mới đi một con đường khác mà không có đương quay trở về, mạnh mẽ nạp vận số vào thân thể. Chỉ cần chúng ta thành công, chúng ta sẽ không sợ dòng thứ, đáng tiếc, chúng ta đi một con đường hoàn toàn khác, đã đi lệch khỏi con đường tổ tông.
Thiên Thần Tử khe khẽ thở dài nói.
- Tổ tông?
- Chính là vị tổ tông sáng tạo Thiên Lệnh trong tay ngươi!
Trong mắt Thiên Thần Tử hiện lên vẻ tôn kính.
- Lão tổ tông? Người khác đâu?
- Đã chết, nếu không dòng chính ta cũng sẽ không bị buộc phải lưu lạc tới tiểu thế giới này. Tổ tông là một người vô cùng vĩ đại, tuy rằng đã ngã xuống, nhưng mà người đã ngưng tự đạo của người vào trong Thiên Lệnh này, lưu cho hậu nhân, cũng chỉ có hậu nhân dòng chính mới có thể chân chính lĩnh ngộ.
Thiên Thần Tử nói.
- Cái này...
Thiên Linh Nhi ngạc nhiên nhìn Thiên Lệnh.
Thiên Thần Tử lại lần nữa đưa tay cầm lấy, Thiên Linh Nhi lại không buông ra, nhưng dưới Chung Sơn chỉ định, cũng phải đưa Thiên Lệnh ra.
Cầm lấy Thiên Lệnh, Thiên Thần Tử vuốt ve một hồi.
- Thiên Lệnh là vật chỉ có gia chủ dòng chính và gia chủ dòng thứ mới biết được, cho dù cái gọi là Thiên gia âm phủ, bọn họ cũng chỉ biết nó rất quan trọng, nhưng mà không biết vì sao lại quan trọng.
Thiên Thần Tử cảm thán nói.
Nhẹ nhàng đem Thiên Lệnh đặt vào chỗ lõm phía trước.
Lập tức, rất nhiều chỗ thủng chạm khắc trên ngọc đài bị ánh sáng đỏ bao phủ, nhìn qua vô cùng huyến lệ.
Ở hai bên ngọc đài, có hai cái lỗ chừng hai đầu ngón tay màu vàng.
- Đây là kế thừa thai, chọc ngón trở của ngươi vào cái lỗ kia.
- Cái này?
Thiên Linh Nhi chỉ vào lỗ nhỏ màu vàng trước mặt.
- Ừ!
Tò mò, Thiên Linh Nhi nhẹ nhàng vươn ngón trỏ tay phải, chọc vào trong đó. Bỗng nhiên, Thiên Linh Nhi cảm thấy thoải mái, hai mắt đóng chặt lại hưởng thụ.
- Bây giờ ta truyền cho ngươi gia chủ chi dẫn!
Thiên Thần Tử nói.
Nói xong, lòng bàn tay Thiên Thần Tử bỗng nhiên xuất hiện một quang cầu màu vàng, quang cầu chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng hạ xuống đầu ngón tay Thiên Thần Tử.
Đầu ngón tay lại chọc vào cái lỗ nhỏ màu vàng còn lại. Tiếp đó thấy một đoàn kim quang từ đầu ngón tay Thiên Thần Tử bắn ra, theo khe rãnh nhỏ màu đỏ nhanh chóng nhảy vào đầu ngón tay Thiên Linh Nhi.
- Hưu!
Ánh sáng vàng tiến vào trong cơ thể Thiên Linh Nhi, sau đó lóe lên một cái rồi biến mất.
Mà lúc này, Chung Sơn kinh ngạc phát hiện, sau khi Thiên Thần Tử truyền Gia chủ chi dẫn, trạng thái toàn thân xem như hạ xuống rất nhiều.
Ánh sáng vàng vào trong cơ thể Thiên Linh Nhi, toàn thân Thiên Linh Nhi bỗng nhiên bắn mạnh ra một đạo kim quang, vạt áo không gió mà tự bay, tung bay phấp phới.
Thiên Thần Tử đang truyền Gia chủ chi dẫn nhìn về phía Thiên Linh Nhi, lúc thấy quanh người Thiên Linh Nhi không gió mà tự bay, đồng tử co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Suốt một canh giờ.
- Vụt...........................
Thiên Lệnh trên kế thừa thai đột nhiên biến mất.
Thiên Thần Tử trợn tròn mắt, tiếp đó ánh mắt lộ ra vẻ mừng như điên.
- Tổ tông phù hộ, rốt cục, rốt cục lại có hậu nhân có thể chất và mệnh cách giống tổ tông như đúc.
Thiên Thần Tử kích động nói.
Ánh sáng vàng chợt tắt, Thiên Linh Nhi mở to mắt. Trong mắt có một cỗ thư sướng.
Bỗng nhiên nhìn thấy Thiên Lệnh trên kế thừa thai không còn, Thiên Linh Nhi lập tức kêu lên:
- Thiên Lệnh của ta đâu?
Thiên Thần Tử có nén lại kích động. Nhìn thấy bộ dạng khởi binh vấn tội của Thiên Linh Nhi, Thiên Thần Tử cười khổ một trận.
- Thiên Lệnh đã tiến vào trong cơ thể ngươi, sau này ngươi sẽ phát hiện diệu dụng của nó.
Thiên Thần Tử nói.
- Phải không?
Thiên Linh Nhi hoài nghi nhìn Thiên Thần Tử, tiếp đó nhìn lại Chung Sơn.
Chung Sơn gật gật đầu, tỏ vẻ đúng vậy.
Thấy Chung Sơn khẳng định, Thiên Linh Nhi chỉ có thể buồn bực xác định chuyện này là thực, thân thể mình chẳng nhẽ là cái khách điếm sao? Tiểu Hồng có thể đi vào được, Thiên Lệnh kia cũng có thể tiến vào được.
- Ngươi đã già nhiều hơn?
Thiên Linh Nhi bỗng nhiên nói.
Thiên Thần Tử gật gật đầu nói:
- Ta có Gia chủ chi dẫn, mới có thể tỉnh lại trước thời hạn, không có gia tộc chi dẫn, vậy cũng giống như những hoại tử nhân này, tiếp tục dung hợp vận số.
- Ngươi sắp phải ngủ say?
Chung Sơn khẽ nhíu mày.
- Ừ, sắp phải ngủ say, gia chủ khờ dại trong sáng, ngươi thì khác, tướng mạo ngươi là hùng tài, ta nghĩ ngươi chắc là biết sự trọng yếu của chúng ta, trong lúc chúng ta ngủ say, ngươi phụ trách thủ hộ!
Thiên Thần Tử trịnh trọng nhìn về phía Chung Sơn.
- Yên tâm! Ta sẽ thủ hộ tốt!
Chung Sơn khẳng định gật gật đầu.
- Ừ!
- Ta sẽ đem Thiên Hạ Phong chuyển tới triều đô ta! Không biết các ngươi khi nào mới tỉnh lại?
Chung Sơn trịnh trọng hỏi.
- Lần sau tỉnh lại, ít nhất phải 3000 năm sau!
Thiên Thần Tử nói.
- 3000 năm sau?
Chung Sơn nhíu mày, phải lâu như vậy?
- Có lẽ còn lâu hơn!
Thiên Thần Tử trịnh trọng nói.
Chung Sơn thở dài một trận, gật gật đầu nói:
- Được rồi!
Chậm rãi, Thiên Thần Tử có chút tập tễnh ngồi vào trong cái hố sâu kia, giống như 17 vị tổ tiên kia ngồi xuống.
- Cuối cùng nhắc tỉnh ngươi vài chuyện.
Thiên Thần Tử có chút suy yếu nói.
- Ngươi nói!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Không nên đi trêu chọc Doanh.
Thiên Thần Tử vô cùng trịnh trọng nói.
- Ta biết!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Âm phủ 'Tĩnh Ba Trì', chính là tất cả dòng chính Thiên gia ta!
Thiên Thần Tử nói.
- Ừ!
Chung Sơn hiểu gật gật đầu.
- Cuối cùng, cẩn thận dòng thứ Thiên gia từ đại thế giới!
Thiên Thần Tử cuối cùng nói.
Nói xong, Thiên Thần Tử nhắm mắt lại.
- Thình thịch...........................
Ngay sau đó, hai người Chung Sơn và Thiên Linh Nhi bị một cỗ lực lớn đẩy ra ngoài, cánh cửa cùng lúc mở ra, Chu Tước cũng bị đẩy ra theo, cuối cùng đẩy ra ngoài cung điện, đẩy ra ngoài Thiên Hạ Phong.
- Ầm ầm........................
Cung điện chỗ sườn núi, chậm rãi thu nhỏ, ngọn núi lại khôi phục, dường như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Nhìn Thiên Hạ Phong, Chung Sơn vái sâu một cái. Thiên Linh Nhi cũng vái sâu theo.
- Phong thuỷ mạch Thiên lão, bái kiến gia chủ!
Thiên lão lập tức cung kính cúi đầu với Thiên Linh Nhi.
----------oOo----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...