Trường Sinh Bất Tử


Hàn huyên cùng Huyễn Cơ một hồi, Chung Sơn bước đi ra khỏi mật thất, đi tới thư phòng ở Thiên Duyến Các!

Nê Bồ Tát, Vương Khô, Thủy Kính, Dịch Diễn, Linh Nhi, Bảo Nhi, Bi Thanh Ti đều đang chờ ở Thiên Duyến Các.

Tra hỏi Nô Thanh Huệ là tình thế phải làm, nhưng cũng nhất định phải làm rõ chuyện Đại Tranh.

- Chung Sơn, ngươi không sao chớ?

Thiên Linh Nhi là người đầu tiên nhào lên kiểm tra trạng huống thân thể Chung Sơn.

Bảo Nhi cùng Bi Thanh Ti cũng là lo lắng nhìn Chung Sơn.

- Ta dĩ nhiên không có chuyện gì!

Chung Sơn lập tức cười nói.

- Ngươi gạt người, ngày đó ta cũng thấy được, vai trái ngươi bị thương, tay phải tất cả đều là máu!

Trong mắt Thiên Linh Nhi hiện lên nước mắt trong suốt, nói.

Bảo Nhi tiến lên lôi kéo Thiên Linh Nhi, nói với Chung Sơn:

- Ngày đó, Linh Nhi thấy ngươi bị thương, luôn luôn khóc không ngừng, ngươi thật không có chuyện gì chứ?

Trong mắt Bảo Nhi đều là lo lắng, Bi Thanh Ti không nói gì, nhưng trong ánh mắt nàng không khó nhìn ra sự lo lắng không kém gì nhị nữ.

- Ta bây giờ không phải là đang hảo hảo đấy sao? Nhìn bàn tay, làm gì có vết thương đâu?

Chung Sơn an ủi.

- Nhưng là...

Bi Thanh Ti vẫn lo lắng như cũ.

- Các ngươi đến chỗ cung điện của Bảo Nhi chờ ta a, buổi tối ta kiểm tra cho các ngươi, được chứ?

Chung Sơn cười nói.

Nghe được lời của Chung Sơn, tam nữ ửng đỏ gật đầu.

Tiễn bước tam nữ, Chung Sơn mới nhìn về bốn người còn dư lại.

- Nê Bồ Tát, Vương Khô, dò thăm Trường Sinh giới như thế nào?

Chung Sơn trầm giọng hỏi.

- Không thể tiến vào chỗ sâu, nội tình Trường Sinh giới thật vô cùng hùng hậu!

Nê Bồ Tát lắc đầu, thở dài nói.

- Nga?

- Sau khi chúng ta thử dò xét Trường Sinh giới một phen, tìm kiếm sơ qua bên trong, nhưng rất nhanh đã bị cường giả của Trường Sinh giới cảm ứng được, quét một đạo Ngũ Sắc Thần Quang ra, chúng ta không dám lưu lại, lập tức bỏ chạy!

Nê Bồ Tát thở dài nói.


- Ngũ Sắc Thần Quang?

Hai mắt Chung Sơn híp lại. Bởi vì ở Phượng Hoàng Đảo, đối mặt với Khổng Liệt Thiên, hắn đã thi triển Tam Sắc Thần Quang. Trường Sinh giới còn có người có thể thi triển Ngũ Sắc Thần Quang?

- Ừm, Ngũ Sắc Thần Quang gần giống với tin đồn của cường giả Khổng Hậu mấy ngàn năm trước của Khổng Tước tộc, không, mạnh hơn rất nhiều so sánh với nàng! Ngũ Sắc Thần Quang vừa ra, thiên địa biến sắc!

Nê Bồ Tát trầm giọng nói.

- Quả nhiên có một cường giả tuyệt thế như vậy, lúc ấy hắn không có đuổi theo các ngươi?

Chung Sơn nghi ngờ nói.

- Không có!

Nê Bồ Tát lắc lắc đầu nói.

- Ta cảm giác, hắn đang dưỡng thương!

Vương Khô bỗng nhiên nói.

- Nga?

- Chẳng qua là cảm giác, hắn rất mạnh, tuy nhiên không thể rời khỏi Trường Sinh giới, rất có thể đang dưỡng thương, hoặc là nguyên nhân khác!

Vương Khô suy đoán nói.

- Ừm!

Chung Sơn gật đầu.

Có lẽ, ngày đó cường giả lấy đi Tru Tiên, Hãm Tiên, Tuyệt Tiên Kiếm chính là hắn. Trường Sinh giới lại còn cất dấu một lão quái vật như vậy?

- Bệ hạ, mấy ngày trước đánh một trận, bệ hạ đã nổi danh thiên hạ, vô số nhân tài cũng bởi vì một trận chiến này của bệ hạ, ma quyền sát chưởng chuẩn bị tham gia khoa cử của triều ta!

Thủy Kính ở một bên cười nói.

- Nga? Phải không?

- Dĩ nhiên, bệ hạ tự mình đối đầu tứ đại Thiên Cực Cảnh, toàn thân trở lui, đây quả thực là chuyện bất khả tư nghị, lúc trước, mọi người cũng suy đoán Đại Tranh ta sẽ bị hủy bởi tai nạn lần này!

Thủy Kính thở dài nói.

- Bị hủy bởi tai nạn lần này? Ha hả, kém một chút a, chủ yếu là Thần Nha Đạo Quân quá nhỏ mọn rồi!

Chung Sơn lắc lắc đầu nói.

Thần Nha Đạo Quân quá nhỏ mọn rồi? Mọi người hơi hơi ngạc nhiên, tiếp theo rối rít gật đầu, đúng vậy a, quá nhỏ mọn rồi, ở âm phủ, Chung Sơn vì quấy nhiễu Thiên gia, đã tụ tập gần năm Thiên Cực Cảnh, năm Địa Tiên, một Thiên Quỷ, còn có Huyền Nguyên cùng Dần Lạc Nhật, không tính Chung Sơn, thì có ít nhất là mười ba Thiên Cực Cảnh.

Mà Thần Nha Đạo Quân làm cho hưng sư động chúng như vậy, cuối cùng chỉ có bảy người? Đây cũng là dương gian, cường giả dương gian nhiều hơn so với âm phủ, chỉ chọn người như vậy, không phải Thần Nha Đạo Quân hẹp hòi, vậy thì là cái gì a?

- Là Thần Nha Đạo Quân quá khinh thường bệ hạ, xem thường bệ hạ, vậy chỉ có thể trả giá thật nhiều!

Dịch Diễn thở dài nói.

Chung Sơn phát triển thật sự quá là nhanh, nhanh đến mức dùng yêu nghiệt để hình dung, suy nghĩ cũng không theo kịp tốc độ phát triển của hắn, bảy? Thần Nha Đạo Quân suất lĩnh bảy Thiên Cực Cảnh, đã dám xông vào Thiên triều, vào Thánh Địa, người nào sẽ nghĩ tới bảy đại Thiên Cực Cảnh sẽ gặp hạn ở Đế triều nho nhỏ như vậy?


- Ừm, không đề cập tới hắn, các ngươi bên kia nói như thế nào?

Chung Sơn nhìn về phía Thủy Kính cùng Dịch Diễn.

- Tứ đại xâm phạm Đế triều, hiện tại hỗn loạn không chịu nổi, có Đại Vinh Thương Hội giúp đỡ, không tới nửa năm, có thể hoàn toàn bình định!

Thủy Kính nói.

- Ừm!

- 'Kế hoạch đại thôn tính', đã tạo thành lòng người hỗn loạn trong hai mươi triều còn dư lại, thần không còn là thần, quân không còn là quân, dưới sự lửa cháy thêm dầu nửa năm kế tiếp, nhất định là có hơn phân nửa Đế triều sẽ sụp đổ, dĩ nhiên, không ngoại trừ Đại Đế cơ trí có thể nhìn ra hết thảy!

Dịch Diễn thở dài nói.

- Ừm, hai mươi bốn Đế triều, đã có bốn triều vào trong túi, còn dư lại hai mươi, chờ thêm nửa năm sau, tam đại Thiên triều khẳng định cũng sẽ bắt tay vào thôn tính nơi này, đến lúc đó có thể ăn mười hai triều, ta đã đủ hài lòng.

Chung Sơn thở dài nói.

- Bệ hạ yên tâm, có Đại Vinh Thương Hội cung cấp Phong Cảnh Ngọc Bích, đến lúc đó, người nắm quyền trong Đế triều bị tiêu diệt, còn không phải là hoan nghênh chúng ta đi tiếp nhận một đám thành trì sao?

Dịch Diễn cười nói.

- Giao cho ngươi, ta yên tâm!

Chung Sơn gật đầu.

Xử lý một chút việc chính, Chung Sơn liền đi tới Trường Sinh Điện.

Đi tới ngoài Trường Sinh Điện, quần thần cùng nhau kính cẩn bái lạy.

- Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Phảng phất giống như có thể lây truyềnm sau một tiếng vạn tuế ầm trời, dân chúng ở ngoài hoàng cung cũng hô to lên.

- Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Trăm họ tung hô, đúng là một loại sùng kính Chung Sơn phát ra từ nội tâm, tín ngưỡng tinh thần của Chung Sơn đã tăng lên vì dân chúng, lực ngưng tụ của thiên hạ Đại Tranh, càng ngày càng mạnh!

Nhìn đủ loại quan lại cung bái, còn có thanh âm tung hô rung trời truyền khắp ngoại giới kia, trong lòng Chung Sơn cảm thấy thoải mái.

- Lui xuống trước đi, sáng mai lâm triều!

Chung Sơn nói với trăm người luôn luôn thủ tại chỗ này.

- Vâng!

Chúng quan tuân mệnh một tiếng, rối rít rời đi!

Đưa chúng quan đi, Chung Sơn vung tay lên, tất cả thị vệ bốn phía rối rít rời đi.

Lúc này, Chung Sơn mới ổn định đi vào Trường Sinh Điện.

Bên trong Trường Sinh Điện, chỉ có hai người, Nô Thanh Huệ cùng Đế Huyền Sát.


Đế Huyền Sát mang theo một cổ hài lòng nhìn nhìn Chung Sơn, mà Nô Thanh Huệ không khẩn trương chút nào, nhìn Chung Sơn, lại xuyên suốt ra một cổ ý tứ không hiểu.

- Nàng đã bị ta dùng thủ pháp đặc thù chế trụ, bất kỳ pháp thuật nào cũng không thi triển được, như người phàm!

Đế Huyền Sát nói.

- Làm phiền!

Chung Sơn nói.

- Ừm!

Đế Huyền Sát gật đầu.

- Ngươi thẩm tra đi, ta đi!

Đế Huyền Sát nói.

- Ừm!

Chung Sơn gật đầu.

Đảo mắt, Đế Huyền Sát biến mất không thấy đâu nữa, nơi đại điện, chỉ còn lại có hai người Chung Sơn cùng Nô Thanh Huệ.

Hai người ai cũng không nói gì, Nô Thanh Huệ nhìn Chung Sơn, mà Chung Sơn cũng là đi vòng quanh Nô Thanh Huệ, vòng một vòng, từ từ đi dạo, đây là Chung Sơn thi triển áp lực cho Nô Thanh Huệ, đáng tiếc, Nô Thanh Huệ lại bình tĩnh một cách vô cùng quỷ dị.

Không có biện pháp, Chung Sơn chỉ có thể đi tới trước mặt Nô Thanh Huệ, nhìn chằm chằm Nô Thanh Huệ.

Nhìn một chút, thản nhiên nói:

- Vóc người tuyệt thế, chỉ bằng vào thân hình này, là có thể gợi lên vô số dục vọng của nam nhân.

Nô Thanh Huệ không nói gì, Chung Sơn tiến lên, lấy tay tháo khăn che mặt của Nô Thanh Huệ xuống.

Nô Thanh Huệ trừng mắt, nhưng Chung Sơn lẩm bẩm nói:

- Tuyệt thế dung nhan, đứng đầu thiên hạ! Tuyệt thế Yêu Cơ ngay cả nữ nhân cũng sẽ trầm mê! Thiên hạ này, nếu như chọn lựa đệ nhất mỹ nhân, không có ai tương xứng với ngươi!

Nô Thanh Huệ hơi có ngờ vực nhìn Chung Sơn, không biết Chung Sơn muốn làm gì.

Chung Sơn nắm khăn lụa che mặt của Nô Thanh Huệ, ném lên trên mặt đất, ánh mắt bỗng nhiên lạnh lẻo.

- Đáng tiếc, dưới dung nhan tuyệt thế, lại dấu một lòng dạ rắn rết!

Chung Sơn quát lạnh nói.

- Đa tạ đã khích lệ!

Nô Thanh Huệ tuyệt không giận.

Hai mắt Chung Sơn nhíu lại nhìn Nô Thanh Huệ nói:

- Băng Phong Đế triều, ta bởi vì Tử Huân cùng Niệm Du Du từng thả ngươi một lần, không ngờ ngươi không biết hối cải, lại đến mạo phạm ta?

- Ta là nữ nhân hư sao?

Nô Thanh Huệ cười nói.

Một nụ cười này, phảng phất giống như vạn hoa nở rộ, mặc dù không phải là Chung Sơn muốn, nhưng không thừa nhận vẻ đẹp điên đảo chúng sanh này cũng không được.

Mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, hoàn toàn xứng đáng! Đế Cực Cảnh, tác động vô số lòng của Đế Cực Cảnh, mà các cường giả Thiên Cực Cảnh cũng giống như thế, phải biết rằng, tu vi càng cao, tâm tính càng là kiên định, nhưng trước mặt sắc đẹp như vậy cho dù tâm đ*o đã thành tiên, cũng bị mềm hoá thành nước.

- Ta hỏi ngươi, lam quang ngươi đánh vào trong cơ thể ta, rốt cuộc là vật gì?


Chung Sơn trầm giọng hỏi.

- A!

Nô Thanh Huệ cười nhạt, ngậm miệng không nói.

- Ta cũng không phải là những kẻ rượt đuổi ngươi kia, sẽ thương hương tiếc ngọc với ngươi! Nếu ngươi không nói, đừng trách ta thi triển thủ đoạn phi thường đối với ngươi!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Thủ đoạn phi thường?

Nô Thanh Huệ tò mò nhìn Chung Sơn, mà Chung Sơn cũng từ chỗ sâu trong ánh mắt trấn định kia bắt được một vẻ bối rối.

Chung Sơn cười nhạt, nhìn nhìn từ trên xuống dưới quanh thân Nô Thanh Huệ. Từ chân, rồi đến cái mông, rồi đến eo, rồi đến bộ ngực.

Dưới ánh mắt không kiêng nể gì như thế, sâu trong nội tâm Nô Thanh Huệ quả nhiên càng ngày càng bối rối, khe khẽ thở dồn dập, làm cho trước ngực phập phồng mạnh mẽ một trận.

Thấy biên độ phập phồng trước ngực to lớn kia của Nô Thanh Huệ, Chung Sơn hài lòng, tiếp tục nhìn lên, thấy ánh mắt Nô Thanh Huệ.

Bối rối trong mắt Nô Thanh Huệ chợt lóe rồi biến mất.

- Ta đếm tới ba, nếu là ngươi còn không nói, đó chính là ngươi chuốc lấy phiền nhiễu!

Chung Sơn trầm giọng nói.

Chung Sơn cũng không nói đến thủ đoạn phi thường là cái gì, nhưng bởi vì chưa nói, mới càng thêm làm cho người ta e ngại.

- Một!

Nô Thanh Huệ nhướng mày.

- Hai!

Trong mắt Nô Thanh Huệ căng thẳng, cắn cắn đôi môi, vẫn là cái gì cũng không nói.

- Ba!

Hô xong ba, Nô Thanh Huệ không tự chủ lui về phía sau một bước.

- Ngươi còn không nói?? Vậy cũng không trách được ta!

Chung Sơn tiến lên, Nô Thanh Huệ không tự chủ lui về phía sau nữa.

Khi Chung Sơn bắt đầu định động, ngoài đại điện bỗng nhiên truyền đến một thanh âm Chung Sơn không muốn nghe.

- Khởi bẩm bệ hạ!

Nơi xa truyền đến tiếng nói của Vô Song.

Chân mày Chung Sơn cau lại nhìn ra ngoài, Nô Thanh Huệ khẽ thở dài.

- Chuyện gì?

Chung Sơn trầm giọng nói.

Có lẽ nghe ra sự tức giận trong giọng nói của Chung Sơn, Liễu Vô Song căn bản không dám tới đây, đứng ở đàng xa nói:

- Tử Huân tới ngày đó, lại tới cầu kiến bệ hạ nữa!

Chung Sơn nhìn Nô Thanh Huệ một chút, suy nghĩ một chút liền nói với người ở ngoài đại điện:

- Để cho nàng đi vào! Còn nữa, sau khi nàng đi vào, mọi người thối lui ra cách Trường Sinh Điện ngàn trượng, mở Cách Tuyệt Trận pháp ra! Bất luận kẻ nào cũng không cho quấy rầy!

- Vâng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui