- Thương nhân lớn nhất thiên hạ? Thương đạo bá chủ? Bệ hạ nói chính là mấy vạn năm trước?
Dịch Diễn hỏi.
Chung Sơn lắc đầu, cười mà không đáp.
- Người này phải chặt chẽ chú ý!
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Thủy Vô Ngân lập tức đáp.
- Đại Tần ẩn giấu thật sâu, không biết có bao nhiêu hào kiệt!
Chung Sơn hơi hơi cảm thán nói.
- Bệ hạ, bước đầu tiên Kế hoạch đại thôn tính, giăng lưới thiên hạ đã cơ bản hoàn thiện, mỗi 1 đại phân hội Đại Vinh Thương Hội đã phân bố vào tất cả thành trì 24 Đế triều, lưới đã giăng xong.
Dịch Diễn nói.
- Ừ, lưới giăng xong là được rồi, thương phẩm định là Phong Cảnh Ngọc Bích do Đại Vinh Thương Hội đặc chế, phong cảnh là những phong cảnh thiên hạ khó bắt chước nhất.
Chung Sơn cười nhạt nói.
- Phong Cảnh Ngọc Bích, phí tổn mười mai linh thạch thượng phẩm, đến lúc đó định giá bao nhiêu?
- Định giá: 1000 linh thạch thượng phẩm!
Chung Sơn nói.
- Là!
- Bước thứ hai, bán hàng đa cấp, quy định chín cấp ba bậc, chính thức bắt đầu đi, phàm là người mua Phong Cảnh Ngọc Bích, xem như hội viên cấp một, nhưng mà nếu mời được người khác tiêu thụ, xem như tiêu thụ xuống dưới, mỗi một khối Phong Cảnh Ngọc Bích được tiêu thụ, có thể được hưởng 15% giá trị, chỉ cần có hai cấp dưới tiêu thụ là được rồi, cấp dưới sẽ tìm cấp dưới tiêu thụ, một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám, tầng tầng lớp lớp, hơn nửa năm sau, sẽ có ngày thu nhập được mười vạn linh thạch, mà nhân số gia tăng, cấp bậc cũng gia tăng, mỗi một hội viên thăng cấp, thu lợi thêm một phần, cộng thêm số lượng tích lũy, làm sao không khiến cho nhân viên điên cuồng đây?
Chung Sơn cười nói.
- Đúng! Cũng từ đó, chỉ cần dính vào cái lưới này thì muốn trốn cũng trốn không thoát!
Dịch Diễn gật gật đầu cảm thán nói.
- Ừ, nhớ kỹ, chúng ta là mưu triều, không phải mưu tiền, phải bắt tay từ tùng quan lớn trong mỗi triều! Cũng cho bọn hắn đủ lợi nhuận!
Chung Sơn lại lần nữa nhấn mạnh nói.
- Vâng!
- Còn nữa, nhớ rõ họp nhiều, không ngừng mang đến cho bọn họ hy vọng, để cho bọn họ càng thêm nhiệt tình.
Chung Sơn nói.
- Tẩy não?
Dịch Diễn cười nói.
- Ách, ngộ tính tốt, ha ha ha!
Chung Sơn cười to nói.
- Phí tổn mười linh thạch phí có thể bán được 1000 linh thạch thượng phẩm sao? Vậy người khác không phỏng chế sao?
Một bên Thủy Vô Ngân có chút không hiểu.
- Tự nhiên có thể phỏng chế, tuy nhiên, Phong Cảnh Ngọc Bích này chỉ cho phép mua cố định ở Đại Vinh Thương Hội, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người mua, có thể khuấy cho đám Đế triều long trời lỡ đất!
Dịch Diễn tự tin nói.
- Ách!
Thủy Vô Ngân trong mắt lộ ra vẻ tò mò.
Thủy Vô Ngân không biết toàn bộ quá trình Kế hoạch đại thôn tính, nhưng mà Thủy Vô Ngân thật sự không thể tưởng được cái gì có thể làm cho mọi người như tên ngốc đi mua một đống rác rưởi với giá cao.
Đương nhiên, Thủy Vô Ngân cũng không hỏi nhiều, dù sao không bao lâu thì sẽ thấy được hiệu quả.
- Khởi bẩm bệ hạ...................!
Bên ngoài Thiên Duyến Các bỗng nhiên truyền đến tiếng hô nhỏ của Liễu Vô Song!
Liễu Vô Song, cẩm y vệ tổng chỉ huy sứ Đại Tranh.
- Vô Song? Ngươi vào đi!
Chung Sơn kêu lên.
- Vâng!
Rất nhanh, Liễu Vô Song đi đến.
- Xảy ra chuyện gì?
Chung Sơn nghi hoặc hỏi.
Dù sao, không có chuyện trọng yếu, cũng không ai đi quấy rầy Chung Sơn đang họp.
- Bệ hạ, vừa rồi có một nữ nhân tiến vào cung, nói muốn gặp người, thần sợ nàng và bệ hạ có quen biết, cho nên không dám làm khó, bảo nàng chờ ở ngoài, ta đến đây bẩm báo!
Liễu Vô Song nói.
- Ồ? Nữ nhân? Quen biết? Là ai?
Chung Sơn hơi hơi ngoài ý muốn nói.
- Nguyên Khai Dương Tông trưởng lão, Tử Huân!
Liễu Vô Song nói.
- Tử Huân?
Chung Sơn đồng tử co rụt lại.
- Vâng!
Tử Huân, Khai Dương Tông trưởng lão, lúc Chung Sơn chưa vào Khai Dương Tông bị người hãm hại, sau từng có một đêm tình duyên với Chung Sơn, bởi vậy mà Chung Sơn chiếm được Hồng Loan Thiên Kinh, lần thứ hai gặp mặt ở Khai Dương Tông, Tử Huân lại tận lực sắp xếp hội nghị, cho mình danh ngạch tới Đại La Thiên triều làm quan, lần thứ ba gặp mặt, được tiên nhân chú ý giống như Bảo Nhi, tặng cho một quả hoa hồng, lần thứ tư, khi Cổ Thần Thông tế điện, Nô Thanh Huệ muốn gây bất lợi cho mình, Tử Huân cũng nói giúp hóa giải.
Nàng sao lại đến đây? Hít sâu một hơi, Chung Sơn nhìn lại mọi người nói:
- Các ngươi đi ra ngoài đi, bảo nàng tiến vào!
- Vâng!
Mọi người gật gật đầu.
Mọi người nhao nhao rời đi, rất nhanh, Tử Huân chậm rãi tiến vào, một bộ ti bào màu tím bao quanh thân hình hồ lô, hai chân trần chỉ cách mặt đất một tấc, bên dưới chân phải, có một bàn chân trong suốt khiên cho chân trần càng thêm tuyệt đẹp, một dải băng thật dài thắt quanh vòng eo mảnh khảnh, tuy rằng cổ áo không thấp, nhưng lại khó nén được bầu ngực to cao, trên đầu vấn tóc, khiến cho khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Nàng là con gái của Cổ Thần Thông và Nô Thanh Huệ kiếp trước. Nô Thanh Huệ đã không còn là Nô Thanh Huệ kiếp trước, nhưng mà Tử Huân luôn luôn là Tử Huân.
Vẫn xinh đẹp như trước, ung dung thanh lịch như cũ!
Nhìn Tử Huân, trong lòng Chung Sơn có loại cảm giác không đành lòng khinh nhờn, một loại cảm kích, một loại tôn kính, mờ hồ lại có cảm giác xúc động.
Chung Sơn nhìn chằm chằm Tử Huân. Tử Huân cũng nhìn Chung Sơn, hai mắt lóe lên một cái rồi biến mất.
- Tử Huân trưởng lão tới đây, không biết có chuyện quan trọng gì?
Chung Sơn nói.
Xuất phát từ nguyên tắc, Chung Sơn vẫn rất tôn trọng Tử Huân.
Nhìn Chung Sơn, Tử Huân cắn cắn môi, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, hình như có lời mà không mở miệng được vậy.
Chung Sơn cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ, hai người trầm mặc một hồi, bốn mắt nhìn nhau, trong phút chốc kia, Tử Huân đỏ mặt lên, tiếp đó trong mắt khép lại, lại lần nữa khôi phục vẻ trong suốt.
Chung Sơn vẫn nhìn Tử Huân, không rõ nàng có chuyện gì?
Đôi mi thanh tú nhíu lại nhìn về phía Chung Sơn nói:
- Ta hỏi ngươi, ngươi còn nhớ rõ bên ngoài Long Môn Cốc không?
Bên ngoài Long Môn Cốc? Chung Sơn trong lòng căng thẳng, tiếp đó trở nên cực kỳ kinh ngạc, bên ngoài Long Môn Cốc? Long Môn đại hội? Khi mình 80 tuổi suất lĩnh một đám nghĩa tử đi tham gia Long Môn đại hội, lúc trở về gặp được Tử Huân, dưới cơ duyên xảo hợp, hai người đã xảy ra một đêm tình duyên?
Tử Huân vì sao đột nhiên nhắc tới ngày đó?
Tử Huân sau khi hỏi xong, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
- Ký ức vẫn còn mới mẻ, phảng phất giống như ngày hôm qua mới xảy ra.
Chung Sơn tỉ mỉ nói.
Trả lời xong, Chung Sơn lại biết đường đột, phảng phất ngày hôm qua mới xảy ra, đây không phải nói mình còn lưu luyến chuyện đó sao?
Quả nhiên, Tử Huân đỏ mặt lên, trong mắt hiện lên vẻ tức giận!
- Thật có lỗi, Chung Sơn không có ý bất kính!
Chung Sơn lập tức bổ sung nói.
Nhìn Chung Sơn thật sâu, Tử Huân gật gật đầu nói:
- Ừ!
- Ta hỏi ngươi, ngươi làm ô nhục sự trong sạch của ta, ngươi muốn hòa giải như thế nào?
Tử Huân hỏi.
- Ách?
Chung Sơn hơi hơi sửng sốt, Tử Huân sao lại hỏi như vậy? Chuyện này không giống tính cách của nàng a, hay là ta còn chưa hiểu rõ nàng?
Tuy nhiên, đối với chuyện này, Chung Sơn cũng không tính trốn tránh, cũng không tính hỏi lại từng bước ép sát Tử Huân, tuy nói lúc ấy hai người đều ở trong trạng thái bị động, nhưng mà đúng là mình chiếm tiện nghi. Lúc nên đảm đương thì không thể lùi bước.
- Nếu như ngươi không ngại, có thể ở lại chỗ này, về sau nơi này chính là nhà của ngươi!
Chung Sơn nghĩ nghĩ thành khẩn nói.
Đối với Tử Huân, tuy nói có một đêm tình duyên, nhưng tình cảm chỉ dừng lại ở một đêm kiều diễm đó, nhưng mà dù sao trở thành nữ nhân của Chung Sơn, tuy nói tình cảm không sâu, nhưng mà Chung Sơn cũng không hy vọng tương lai nàng sẽ bị người khác ôm ấp.
- Về sau nơi này là nhà của ta? Cùng ta kết làm đạo lữ?
Tử Huân nhìn về phía Chung Sơn hỏi.
- Đạo lữ? Là đạo lữ!
Chung Sơn gật gật đầu khẳng định nói.
Nghe Chung Sơn khẳng định, vẻ mặt Tử Huân dịu dàng đi rất nhiều, tiếp đó lại nhíu mày nói:
- Ngươi có phải còn có mấy đạo lữ nữa hay không?
- Bốn!
Chung Sơn khẳng định nói.
Bốn hoàng hậu, chính là đạo lữ của Chung Sơn.
Tử Huân mày nhăn lại, cắn cắn môi nói:
- Ta không chịu nổi ngươi còn có những nữ nhân khác, trước kia ta mặc kệ, sau khi chúng ta kết làm đạo lữ, ngươi chỉ có thể có một mình ta.
Tử Huân vẻ mặt rất nhu mì, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên vẻ kiên định. Giống như Nô Thanh Huệ trước kia, Nô Thanh Huệ chính là không chịu nổi Cổ Thần Thông có hoàng hậu khác, mới không muốn tiến vào hậu cung của Cổ Thần Thông.
- Không thể!
Chung Sơn rất kiên quyết nói.
Tự nhiên không thể, Cam Bảo Nhi, Thiên Linh Nhi, Cổ Thiên U, Bi Thanh Ti, Chung Sơn có thể bỏ được ai? Trừ phi Chung Sơn chết, nếu không, không ai chia rẽ được.
Nghe Chung Sơn cự tuyệt, Tử Huân ánh mắt quýnh lên, lập tức nói:
- Chỉ cần ngươi bỏ họ, cả đời ta sẽ là nữ nhân của ngươi, vĩnh không hối hận.
Nói xong, Tử Huân bỗng nhiên chờ đợi nhìn về phía Chung Sơn, ánh mắt kia có một cỗ xúc động, một cỗ nôn nóng.
Lắc đầu, Chung Sơn thở dài nói:
- Thật xin lỗi, ta không làm được, cũng không có khả năng làm được!
Nhìn Chung Sơn, ánh mắt Tử Huân vô cùng phức tạp, trong mắt có một tia réo rắt thảm thiết, lại có một tia không tin, cũng có một tia phẫn hận.
- Ngươi thật sự tuyệt tình như vậy?
- Chưa nói tới tuyệt tình hay không, ta và họ không thể chia tách được! Được ngươi yêu thương, ta vô cùng cảm kích, nhưng giờ phút này chỉ có thể nói thật có lỗi!
Chung Sơn lắc đầu thở dài nói.
- Ta không đủ đẹp sao?
Trong mắt Tử Huân ánh lên vẻ chứng thực nói.
- Ngươi rất đẹp, vô cùng hoàn mỹ, cho dù bốn hoàng hậu của ta, dung nhan cũng không hoàn mỹ như ngươi, nhưng, ta càng yêu họ, đây không phải là vấn đề xinh đẹp!
Chung Sơn nói.
- Ngươi...!
Trong mắt Tử Huân hiện lên vẻ phẫn hận.
Mà Chung Sơn cũng không nói lời nào nhìn, tuyệt không nhượng bộ!
- Ta đến nhầm nơi rồi!
Tử Huân mang theo vẻ phẫn hận, quay đầu bước đi.
Nhìn bóng dáng Tử Huân rời đi, Chung Sơn khe khẽ thở dài, trong lòng hiện lên vẻ buồn bã, nhưng mà Chung Sơn tuyệt đối không hối hận!
Lúc đi tới cửa, bước chân Tử Huân bỗng nhiên dừng lại. Chung Sơn hơi hơi ngoài ý muốn.
Không quay đầu lại, bỗng nhiên Tử Huân lên tiếng:
- Nô Thanh Huệ sẽ đối phó ngươi, không nên chết trong tay nàng!
Nói xong, Tử Huân đạp bước ra khỏi đại điện, trong giây lát đã biến mất ở trước mặt Chung Sơn.
Tử Huân đi rồi, mang theo một phần u oán, một phần tình hận, lưu lại một phân sắc đẹp và hương thơm nhàn nhạt biến mất trước mặt Chung Sơn.
Nhìn bóng dáng Tử Huân rời đi, Chung Sơn nhíu chặt mày lại.
Tử Huân vì sao hôm nay đột nhiên tới đây? Vì sao bỗng nhiên trở nên xúc động như thế? Sao lại tự nhiên bày tỏ tình yêu?
Chung Sơn không hiểu Tử Huân, nhưng lại biết nàng vô cùng rụt rè, không có khả năng lớn mật vọt tới trước mặt mình tỏ tình. Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng. Trừ phi đã xảy chuyện không thể khống chế.
Một câu cuối cùng, Nô Thanh Huệ sẽ đối phó mình? Chẳng lẽ bởi vì Nô Thanh Huệ sẽ đối phó mình, nàng mới đến cứu mình? Muốn dùng tình thế kết làm đạo lữ để cho Nô Thanh Huệ bỏ qua cho mình?
- Đáng tiếc, ngươi còn không biết ta!
Chung Sơn khe khẽ thở dài.
- - - - - oOo- - - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...