Niết Phàm Trần chết, đến bây giờ vẫn còn là khúc mắc trong lòng Chung Sơn, quá nhiều cổ quái, người khác nhìn thấy Niết Phàm Trần chết, Vũ Cửu Thiên cũng nói Niết Phàm Trần đã chết, vậy khẳng định hắn đã chết, nhưng mà nhìn tình huống bày ra trước mặt, cái chết này lại lộ ra vẻ quỷ dị.
Chết thật rồi sao? Phái Niết Thanh Thanh đến kêu mình tới, đuổi tới thì vừa vặn nhìn thấy Ly Hỏa Thánh Đô sụp đổ không lâu, tới đây cứu Vũ Cửu Thiên, từ vẻ mặt của Vũ Cửu Thiên, Chung Sơn cảm nhận được Vũ Cửu Thiên nói thật! Phảng phất mình tới cứu Vũ Cửu Thiên cũng là bị cuốn vào trong cục này, còn có di ngôn và nhắc nhở của Niết Phàm Trần, đều rất trùng hợp. Phảng phất như trước đó đã an bài thỏa đáng.
Một cái cục, phảng phất như là Niết Phàm Trần là người bố cục, nhưng mà lại lộ ra vẻ kỳ quái.
Hít thật sâu một hơi, Chung Sơn xốc lại nỗi lòng, nên muốn tìm hiểu được sự thật, còn phải chờ mình tiếp tục tra ra mới được. Nếu không cho dù đoán cũng chỉ là đoán mò.
- Bệ hạ, chúng ta phải đi Phượng Hoàng Đảo sao?
Vương Khô hỏi.
- Đi, đương nhiên phải đi, Liệt Thiên Thái tử đã tới, Phượng Hoàng Đảo rất có thể xảy ra đại sự, ta đã đáp ứng Vũ Cửu Thiên, đồng thời có Phượng Hoàng tộc lệnh, ta có nghĩa vụ bảo hộ Phượng Hoàng tộc.
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Đa tạ!
Vũ Lạc khom người nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu. Mà Vương Khô cũng thầm hô Chung Sơn lợi hại, rõ ràng là cũng đánh chủ ý lên Phượng Hoàng tộc, lại còn nói chuyện đường hoàng như thế!
- Vũ Lạc, hóa thân cự phượng!
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Vũ Lạc lập tức đáp.
Mà Chung Sơn cũng bay đến cách đó không xa, nhặt trường kiếm Lục Quy Thiên lưu lại! Trường kiếm đã vỡ nát hơn phân nửa, tuy nhiên, vẫn còn là Pháp bảo cửu phẩm.
Chung Sơn cũng không tính để Bát Cực Thiên Vĩ ăn nó, bởi vì bây giờ ăn Pháp bảo cửu phẩm căn bản không làm nên chuyện gì, hơn nữa chuôi kiếm này còn bị tiết ra rất nhiều tình khí.
Nhìn kiếm này, Chung Sơn hơi hơi trầm tư, cất lại có lẽ khi đối mặt với Liệt Thiên Thái tử sẽ hữu dụng.
Đối với Liệt Thiên Thái tử, Chung Sơn có thể nói là ký ức vẫn còn mới mẻ, tuy nói không biết thực lực cụ thể của hắn thế nào, nhưng Chung Sơn theo bản năng phán đoán ra thực lực khủng bố của hắn, người này vô cùng âm trầm, ẩn giấu cực sâu, căn cứ theo Thi tiên sinh nói về Ma Yểm quân đoàn, còn có Thần Ấn chữ Yêu, người này và Thi tiên sinh đều đến từ đại thế giới, ở trong lòng Chung Sơn, Liệt Thiên Thái tử nguy hiểm như Thần Nha Đạo Quân.
Lần này đi Phượng Hoàng tộc, khẳng định bây giờ mình chưa đối phó được Liệt Thiên Thái tử, trừ phi đạt tới Thiên Cực Cảnh!
- Đi.....................
Bước lên cự phượng, Chung Sơn cao giọng nói, cự Phượng cấp tốc bay về phương hướng Phượng Hoàng Đảo.
Tuy nhiên, tại một thành trì gần Ly Hỏa Thánh Đô, Chung Sơn tạm dừng một thời gian, đi tới một chi nhánh của Đại Vinh Thương Hội, tiến vào đó một nén nhang rồi đi ra, sau khi đi ra tiếp tục bắc thượng.
.......
Phượng Hoàng Đảo, chỗ trung tâm có một tòa Phượng Hoàng cung khổng lồ, bên trên có một cái trận pháp lớn, ngăn cách trong ngoài.
Ở bên trong, mười con Phượng Hoàng lớn lụi xơ nằm dưới đất, có Hỏa Phượng, có Băng Phượng, có Thanh Loan, mười con cự Phượng phảng phất như toàn thân mềm nhũn, mềm nhũn nằm ý dưới đất. Trong mắt lóe lên vẻ cừu hận.
Ở cửa Phượng Hoàng cung, Liệt Thiên Thái tử ngồi trên một chiếc ghế dựa, hắn chậm rãi thưởng trà, lạnh lùng nhìn.
Bên cạnh Liệt Thiên Thái tử chỉ có một con Tam Túc Kim Ô thu nhỏ, còn có một con Khổng Tước lớn! Trong mắt Khổng Tước tinh quang thoáng hiện, nhìn thẳng mười cự Phượng trước mắt.
Mà mười cự Phượng dùng ánh mắt cừu hận đối diện với con Khổng Tước này.
- Khổng Thượng, tên đê tiện ngươi, uổng công chúng ta tín nhiệm ngươi như vậy, không ngờ ngươi hại chúng ta!
Băng Phượng cừu hận kêu lên.
- Ta nói rồi, đây cũng chỉ là bất đắc dĩ, chỉ cần mọi người nhận lời chủ thượng, sau này chúng ta vẫn là bằng hữu tốt nhất!
Đại Khổng Tước Khổng Thượng nói.
- Phi, ngươi cái tên trụy lạc này, ngay cả phượng thể cũng bỏ, đáp ứng ngươi, sau này sẽ cùng ngươi nhập ma đạo sao?
Hỏa Phượng phẫn nộ quát.
- Phượng thể? Ha ha ha ha, phượng thể? Các ngươi thật nghĩ rằng Phượng Hoàng là thiên hạ vạn cầm chi tổ sao?
Khổng Thượng cười lạnh nói.
- Phượng Hoàng vốn là vạn cầm chi tổ, vạn cầm thiên hạ ai cũng lấy việc hóa thân làm Phượng Hoàng là quang vinh! Mà có thể hóa hình thành phượng, cũng chỉ có mười loại cầm có vinh hạnh này thôi. Chỉ có loại hỗn đản nhập ma đạo như ngươi, chẳng những phản bội Phượng Hoàng bộ tộc, thậm chí còn bỏ luôn phượng thể!
Hỏa Phượng cười lạnh nói.
- Sai rồi, sai rồi, cũng không phải tất cả loại cầm đều lấy việc hóa thân thành Phượng Hoàng là quang vinh, hơn nữa, Phượng Hoàng cũng không phải là vạn cầm chi tổ!
Khổng Thượng lắc đầu nói.
- Ha ha, không phải Phượng Hoàng, chẳng lẽ là Khổng Tước ngươi sao?
Hỏa Phượng cười nhạo nói.
- Đúng là Khổng Tước, trước có Khổng Tước, sau có Phượng Hoàng, Khổng Tước mới là vạn cầm chi tổ! Khổng Tước ta có thần vũ năm màu, Phượng Hoàng các ngươi có cái gì? Nếu không phải chủ thượng giúp ta, thiếu chút nữa ta đã quên đi ưu thế của mình!
Khổng Thượng cười lạnh nói.
- Ha ha ha ha, thần vũ năm màu? Chưa từng nghe qua, Khổng Thượng, ngươi điên rồi, điên rồi!
Hỏa Phượng điên cuồng cười.
- Hừ! Điên? Điên ư? Chờ chủ thượng giam giữ Vũ Cửu Thiên, các ngươi sẽ biết ai điên rồi!
Khổng Thượng cười lạnh nói.
- Ngươi dám bất kính với Chí Tôn?
Băng Phượng lạnh lùng nói.
- Kính? Ha ha ha! Chờ chủ thượng bắt Vũ Cửu Thiên làm nô, các ngươi sẽ biết cái gì là kính!
Khổng Thượng khinh thường cười nói.
- Làm nô? Chí Tôn thành tiên, chư phượng thiên hạ đều có cảm ứng, Chí Tôn đã thành tiên, các ngươi có thể bắt nàng sao? Hừ! Chí Tôn thành tiên, sẽ tới đây, đến lúc đó, chính là tử kỳ của các ngươi.
Băng Phượng lạnh lùng nói.
- Phải không?
Vẫn luôn uống trà, Liệt Thiên Thái tử bỗng nhiên cười nhạt nói.
Tất cả Phượng Hoàng đều nhìn về phía Liệt Thiên Thái tử, từng con trong mắt tràn ngập phẫn hận, tuy nhiên, trong phẫn hận lại ẩn chứa một chút sợ hãi.
- Nếu nàng trở về, vậy chờ một chút đi!
Liệt Thiên Thái tử vô cùng lạnh nhạt nói.
- Chủ thượng, có hạ Thần Ấn cho chúng không?
Khổng Thượng hỏi.
- Không cần, chờ bắt giữ Vũ Cửu Thiên, lần này cho nàng Thần Ấn cao nhất, để Vũ Cửu Thiên đến khống chế bọn chúng là đủ rồi, ta cũng không có bao nhiêu thời gian đi quản chúng.
Liệt Thiên Thái tử lắc đầu nói.
- Vâng!
Khổng Thượng gật gật đầu.
Trên Bắc Hải, một con cự Phượng chở Chung Sơn và Vương Khô cấp tốc vọt về phía Phượng Hoàng Đảo. Giống như một vệt sáng, lóe lên một cái rồi xuất hiện ở một khoảng xa.
Tốc độ Phượng Hoàng đúng là không phải nhanh bình thường, trong võ giả đồng cấp, trừ những tên biến thái, những chúng tộc khác, thì tốc độ Phượng Hoàng là nhanh nhất.
Vũ Lạc tu vi chỉ là Đế Cực Cảnh, nhưng tốc độ này đã vượt qua Thiên Cực Cảnh, ít nhất so với Chung Sơn tự mình phi hành thì nhanh hơn rất nhiều.
Đương nhiên Chung Sơn nếu như toàn lực phi hành thì cũng không kém Vũ Lạc, chỉ là không có khả năng như duy trì lâu như Vũ Lạc. Cũng giống như chạy bộ, Chung Sơn thuộc loại quán quân chạy nước rút, mà Vũ Lạc lại là quán quân chạy đường dài.
Một người một Phượng, một bộ xương khô, dùng tốc độ cực nhanh nhằm về phía Phượng Hoàng Đảo.
- Chung Hoàng đế, sắp tới Phượng Hoàng Đảo rồi!
Vũ Lạc nhắc nhở.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
Không bao lâu, Chung Sơn nhìn thấy Phượng Hoàng Đảo rộng lớn, trên Phượng Hoàng Đảo, vạn phượng tề minh. Vô số Phượng Hoàng điên cuồng bay lượn, đều phóng về phía Phượng Hoàng cung chỗ trung tâm, nhưng, bên ngoài Phượng Hoàng cung lại có một cái trận pháp lớn vây lại, khiến đám Phượng bên ngoài không thể tiến vào, không thể nhảy vào, chỉ có thể ở bên ngoài kêu hót phẫn nộ.
- Ngâm...... Ngâm...... Ngâm...~ ngâm......
Chung Sơn lại lần nữa thấy được vạn phượng tề minh, chỉ là giờ phút này lại là tiếng hót phẫn nộ.
- Ngâm.....................
Vũ Lạc hót dài một tiếng, thân hình vạn phượng dừng lại, nhanh chóng bay về hướng Vũ Lạc.
- Vũ Lạc vương, chư vương bị bắt giữ, xin Vũ Lạc vương mau mau ra tay!
1 con Phượng Hoàng lập tức quát to.
- Vị này chính là Chung Hoàng đế, các ngươi hẳn là không xa lạ, lúc Chí Tôn độ kiếp chúng ta đều ở đó, cuối cùng Chí Tôn giao phó Phượng Hoàng bộ tộc cho hắn, cũng ban thưởng Phượng Hoàng tộc lệnh!
Vũ Lạc lập tức giới thiệu Chung Sơn.
Chung Sơn cũng phối hợp lấy Phượng Hoàng tộc lệnh ra.
Nhìn thấy Phượng Hoàng tộc lệnh, chư Phượng Hoàng đầu tiên là hơi hơi sửng sốt, tiếp đó có chút không miễn cưỡng nói:
- Ra mắt Phượng Hoàng tộc lệnh!
Hiển nhiên, để một nhân loại quản lý Phượng Hoàng tộc lệnh, đám Phượng Hoàng đều có chút mâu thuẫn.
- Chư vị tạm thời không cần nói nữa, trước cứu Phượng Hoàng vương ra quan trọng hơn!
Chung Sơn lên tiếng nói.
Quả nhiên, những lời này so với bất kỳ lời khách sáo nào đều có tác dụng hơn, ánh mắt đám Phượng Hoàng lập tức tốt hơn trước rất nhiều.
Đám Phượng Hoàng cùng Chung Sơn bay đến ngoài Phượng Hoàng cung, cùng nhìn đại trận mây phủ mịt mờ kia. Chung Sơn nhíu mày nói.
- Vương Khô, phá trận!
Chung Sơn hạ lệnh nói.
- Vâng!
Vương Khô lập tức đáp.
Trong đại trận, Liệt Thiên Thái tử ngồi trên ghế cũng nhướng mày lên, chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phương hướng Chung Sơn bên ngoài, đôi mắt sắc bén, trong đôi mắt bắn ra hàn quang! Khe hẹp giữa trán hơi hở ra, hình như có con mắt thứ ba bất cứ lúc nào cũng mở ra vậy.
Vương Khô bay tới phía trước, bỗng nhiên đưa một tay ra, phải nói là một bàn tay xương khô tràn ngập vết rách tối đen. Một chưởng ấn xuống đại trận kia.
Trên đại trận, đột nhiên xuất hiện một cái ấn hình bàn tay, vô số khí tức chí âm chí tà từ trong đại ấn kia trào ra.
- Oanh.....................
Đại trận ầm ầm bị phá!
Trong nháy mắt bị phá, bỗng nhiên một quầng sáng từ trong đại trận bắn ra, quầng sáng có ba màu sắc, đỏ, vàng, lam! Ba màu sắc sặc sỡ, tất cả không gian đều vỡ nát, một quầng sáng khủng bố, mao theo công kích mạnh mẽ.
Phương hướng quầng sáng bắn tới, đúng là Vương Khô đang phá trận!
- Oanh.....................
Một tiếng nổ vang lên, không gian rung chuyển một trận, ở giữa không trung đột nhiên xuất hiện một hắc động khoảng mười trượng. Bên cạnh hắc động chính là cái ngai vàng đồng thau của Vương Khô. Ngai vàng đồng thau đỡ lại quầng sáng ba màu.
Chung Sơn cũng thấy rõ, trong giây lát phá trận, quầng sáng ba màu này lại được bắn ra từ khe hẹp trên trán của Liệt Thiên Thái.
Là Liệt Thiên Thái tử, Liệt Thiên Thái tử quả nhiên rất cường đại.
- Tam Sắc Thần Quang? Ngươi là Hồng Nho Thánh Nhân nhất mạch đại thế giới?
Vương Khô trầm giọng nói.
----------oOo----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...