Thừa tướng Lý Tư cung kính nói với Doanh:
- Thánh thượng! Phương bắc Đại Ly Thiên triều bố cục chợt biến đổi, nhưng còn không phải thời điểm triều ta động binh, phải tiếp qua một đoạn thời gian, Đại Tần ta mới có thể phái binh tới?
Lý Tư nói xong, liền im lặng đợi quyết định của Doanh.
Doanh ngồi trên ngai vàng, đầu ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn, hiển nhiên đang suy nghĩ việc này.
Đại điện im ắng, ai cũng không dám lên tiếng, đây là thời gian Thánh thượng suy nghĩ, tất cả quan viên văn võ đều im lặng.
Mà giờ khắc này, ở ngoài đại điện lại đang xảy ra một trò náo động khác.
Ngao Tứ Hải, Ngao Liệt cùng với vị Địa Tiên kia, bị mấy thị vệ ngăn cản lại.
- Trong thời gian lâm triều, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy!
Thị vệ kêu lên.
- Hắn là bất luận kẻ nào sao? Hắn là Ngao Tứ Hải, Chí Tôn của quốc thú Đại Tần, cũng không thể gặp Doanh sao?
Vị Địa Tiên kia lập tức kêu lên.
Địa Tiên nghẹn uất đầy bụng, đi theo Ngao Tứ Hải mới vừa đến Đại Tần, không ngờ bị ngăn cản lại.
- Không có thông báo, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào!
Thị vệ lắc đầu nói.
- Vậy thông báo đi!
Địa Tiên kia kêu lên.
- Thừa tướng nói ngày lâm triều hôm nay thảo luận quân quốc đại sự cấp một, việc dưới cấp một không được thông báo quấy rầy. Ngao Chí Tôn! Ngài cũng biết ý nghĩa quân quốc đại sự cấp một của Đại Tần chứ? Xác định chuyện của các ngài đạt tới tiêu chuẩn quân quốc đại sự cấp một của Đại Tần sao?
Thị vệ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
- Quân quốc đại sự cấp một ư?
Ngao Tứ Hải nhíu mày.
- Như thế nào?
Ngao Liệt chau mày hỏi.
- Sư tôn! Tốt hơn là chúng ta chờ bọn họ chấm dứt hội triều đi!
Ngao Tứ Hải có vẻ khó xử nói.
- Chờ? Chuyện của chúng ta còn nhỏ sao? Còn nữa, ngươi là Chí Tôn Long tộc, thuộc loại hợp tác hình thức với Đại Tần, địa vị của ngươi không thể kém so với cái gì Doanh kia! Long tộc ở tiểu thế giới này thật sự yếu đuối như vậy sao? Ngay cả gặp mặt với Thánh thượng triều hợp tác cũng không có dũng khí ư?
Vị Địa Tiên kia nói châm biếm.
Địa Tiên bị Đế Huyền Sát kích thích, sau khi kích thích, tính cách cả người dường như thay đổi rất nhiều, trở nên táo bạo hơn trước.
- Thông báo đi!
Ngao Liệt cũng lên tiếng.
- Dạ!
Ngao Tứ Hải bất đắc dĩ gật gật đầu.
- Thông báo với Doanh đi!
Ngao Tứ Hải nói.
Thị vệ nhìn thoáng qua ba người thật sâu, gật gật đầu thông báo với điện sứ, điện sứ đi vào thông báo.
Trong đại điện, đám quan viên Lý Tư vẫn đang tĩnh lặng chờ đợi.
Bỗng nhiên, một gã hoạn quan đi vào đại điện.
- Khải tấu Thánh thượng, Chí Tôn Long tộc cầu kiến!
Thái giám cung báo.
Thái giám phá vỡ tĩnh lặng mọi người chờ, chúng thần nhướng mày lên, Lý Tư cũng nhăn mặt nhìn về phía thái giám kia. Thái giám chỉ cảm thấy quanh thân phát lạnh, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Doanh đang suy nghĩ bị cắt ngang, nhìn về phía thái giám cách đó không xa, hít một hơi thật sâu nói:
- Truyền vào!
- Dạ!
Thái giám lập tức đi lui ra ngoài.
Quấy phá suy nghĩ của Doanh, Doanh không nói phi thường tức giận, nhưng sắc mặt cũng không có hoà nhã. Rất nhanh, Ngao Tứ Hải, Ngao Liệt và Địa Tiên kia được dẫn vào đại điện.
Vừa vào đại điện, chúng thần liền cùng nhau nhìn về phía ba người.
Mà ba người cũng cùng nhau nhìn về phía người trong đại điện. Nhìn quần thần trong đại điện, Ngao Liệt cau chân mày lại, bởi vì Ngao Liệt nhìn thấy tu vi của mọi người, không ngờ đều là mông lung mờ ảo.
Chỉ có hai loại tu vi Ngao Liệt nhìn không ra, một loại là Huyền Tiên trở lên, một loại khác chính là có công pháp đặc thù nào đó che giấu tu vi.
Một tiểu thế giới, vậy chỉ có thể là công pháp đặc thù che giấu. Thiên triều này thật đúng là quái dị, vị Địa Tiên kia cũng đồng dạng có cùng ý tưởng này.
- Doanh!
Ngao Tứ Hải kêu lên.
Trong giọng điệu của Ngao Tứ Hải không có kiêu căng, mà có loại ngầm thừa nhận cường thế của Doanh.
Ngao Liệt ngẩng đầu nhìn phía Doanh trên ngai vàng, nhìn thấy Doanh, Ngao Liệt có cảm giác thật quái dị, đây là một loại uy nghi, uy nghi cường đại, không phải thường nhân có khả năng biểu hiện ra ngoài. Mặc dù chính mình cũng không thể, Ngao Liệt chỉ nhìn thấy qua ở trên thân các “đại nhân” ở đại thế giới kia.
Nhìn xem Doanh, trong mắt Ngao Liệt hiện lên ý cẩn thận dè chừng.
Doanh liếc mắt một vòng nhìn lướt qua trên thân ba người, rồi lạnh nhạt nhìn về phía Ngao Tứ Hải:
- Ngao Tứ Hải! Có chuyện gì sao?
- Vị này chính là sư tôn ta, còn có bằng hữu của sư tôn ta, đều là đến từ đại thế giới!
Ngao Tứ Hải giới thiệu.
- Ừm!
Doanh gật gật đầu. Vẻ mặt đó dường như không có mảy may kinh ngạc đối với khách đến từ đại thế giới.
- Chúng ta là vì ấn tỉ truyền đời của Long tộc mà đến đây!
Ngao Tứ Hải cẩn thận nói.
- Hả? Ấn tỉ truyền đời?
Doanh nhíu mày.
- Đúng là ấn tỉ truyền đời ở Lăng Tiêu Thiên Đình!
- Lý Tư từng đi tới Lăng Tiêu Thiên Đình, ấn tỉ truyền đời không ở Lăng Tiêu Thiên Đình!
Doanh lắc đầu nói.
- Nhưng...
Ngao Tứ Hải vẫn có điều không phục.
- Không có nhưng! Ta nói Lăng Tiêu Thiên Đình không có, thì khẳng định không có!
Doanh nói với giọng điệu không để cho phản bác.
- Ừm!
Ngao Tứ Hải gật gật đầu, không phản bác tiếp nữa.
Nhìn thấy Doanh cứng rắn, Ngao Liệt nhẫn nhịn không nói chuyện, mà vị Địa Tiên kia thì lại lập tức không kìm nổi, lúc trước bị Đế Huyền Sát kích thích còn chưa khôi phục, hiện tại lại bị báo cho biết “đường này không thông”, vị Địa Tiên lập tức kêu lên:
- Ngươi nói không có, thì không có sao?
Vị Địa Tiên quật cường kêu lên một câu, dẫn tới quần thần trong điện cùng nhau trợn mắt nhìn về phía hắn.
- Ngươi muốn thế nào?
Trong mắt Doanh hiện lên vẻ tức giận.
- Ngươi ngăn chặn Đế Huyền Sát, chúng ta muốn tự mình đi tìm!
Vị Địa Tiên ngang ngược nói.
Ngao Liệt đứng một bên phát hiện Địa Tiên kia không đúng, muốn khuyên bảo, nhưng, mặc dù kéo tay áo hắn, hắn cũng không chịu im miệng.
- Ngăn cản Đế Huyền Sát? Dựa vào cái gì?
Khóe miệng Doanh lộ ra vẻ lạnh lẽo không thể nắm lấy.
- Dựa vào cái gì à? Chỉ bằng vào đại nhân chúng ta, trừ phi ngươi không nghĩ thành tiên, nếu không hãy dựa theo ta nói đi làm, tương lai phi thăng, chắc chắn đại nhân...
Vị Địa Tiên kia nhắc tới người gọi là đại nhân liền mặt mày hớn hở, dường như đại nhân nào đó thật sự có lực lượng ngập trời.
- Hừ!
Doanh hừ lạnh một tiếng cắt ngang lời vị Địa Tiên.
Địa Tiên bị Doanh hừ lạnh một tiếng, rốt cục ý thức được mình thất thố, nhưng, nghĩ đến đại nhân ở ngoại giới, trong lòng lại lần nữa dậy lên tự tin.
- Ngươi rốt cuộc có đi hay không?
Địa Tiên lại hỏi lần nữa.
Đúng lúc này, bên trái một võ tướng mặc áo bào trắng, đầy mặt sát khí chậm rãi đi ra, trừng mắt nhìn Địa Tiên.
- Ngươi làm gì?
Vị Địa Tiên nhướng mày hỏi.
- Rít gào trong triều đình, coi rẻ thánh uy: kẻ bất kính với Thánh thượng, dựa theo luật của Đại Tần: CHÉM...
Một tiếng hô chém kia làm vị Địa Tiên giật mình một cái.
- Ngươi dám giết ta? Ngươi có biết đại nhân của ta là ai không? Quốc thú Các Ngươi là Long tộc, chẳng lẽ muốn đối mặt với toàn bộ Long tộc đuổi giết? Cho dù đến đại thế giới, Long tộc cũng sẽ không bỏ qua các ngươi!
Vị Địa Tiên cả kinh kêu lên.
- Hừ!
Võ tướng áo bào trắng hừ lạnh một tiếng, thò tay lấy ra một thanh đại đao tối đen.
Theo bản năng, Địa Tiên có dự cảm bất ổn, một loại uy hiếp tử vong bức thẳng vào mặt.
Không xong, nhóm người này đều là kẻ điên, nói động thủ liền động thủ, điên rồi, điên thật rồi. Hơn nữa, người này như thế nào cường đại như vậy? Uy hiếp của tử vong?
Vị Địa Tiên không chút do dự, quay đầu lủi ra ngoài đại điện, cấp tốc bay vọt tới hướng xa xa.
- A...
Bên ngoài đại điện truyền vào một tiếng hét thảm.
Trong đại điện, một đạo đao cương thật lớn đầy sát khí của võ tướng áo bào trắng kéo dài ra ngoài, bốn phía đao cương vô số quỷ vật sa trường, dày đặc sát khí bức thẳng tới hướng thầy trò Ngao Liệt.
Võ tướng áo bào trắng vừa thu đại đao lại, đao cương màu đen giây lát biến mất. Tiếp đó cung kính cúi đầu với Doanh, rồi đi về vị trí vừa rồi.
Ngao Liệt cùng Ngao Tứ Hải đều im lặng nhìn, đương nhiên, toàn thân hai người lông tơ đều đã dựng thẳng lên, từ đáy lòng sinh ra một luồng hơi lạnh giá.
Bởi vì hai người biết ý nghĩa của một tiếng hét thảm vừa rồi kia là gì, ý nghĩa chính là vị Địa Tiên đã ngã xuống: một đao chém làm hai nửa, hai người cảm giác ra được đao cương vừa rồi kia, không phải pháp lực ngưng tụ, mà là sát khí: là đao cương do sát khí ngưng tụ thành cường thế ngập trời.
Một đao liền chém chết một Địa Tiên, mặc dù bị tiểu thế giới áp chế, mặc dù không được biến thân thành nguyên hình thanh long, nhưng thực lực cũng có Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười, vậy mà một đao thành hai đoạn?
Còn ngoan độc hơn so với những người Thiên gia kia, còn cường đại hơn so với Huyền Nguyên. Người này... người này vẻn vẹn chỉ là thần tử của một triều sao?
Ngao Liệt không kiềm được trên mũi cay cay một trận, mình rời đi mới mấy ngàn năm, tiểu thế giới này như thế nào xuất hiện nhiều quái vật như vậy? Một đao? Vẻn vẹn chỉ một đao liền giết chết một Địa Tiên?
- Ngươi là Ngao Liệt?
Doanh nhìn về phía Ngao Liệt.
Lúc này ngạo khí của Ngao Liệt sớm đã thu hồi, sao còn dám làm càn? Trước mắt một Đại tướng đã khủng bố như thế, Thánh thượng Đại Tần này phải cường đại tới mức nào?
- Đúng!
Ngao Liệt nén giận gật gật đầu.
- Mang một câu trở về cho vị đại nhân của ngươi kia!
Doanh thản nhiên nói.
- Ừm!
- Cứ nói: mật cảnh Long tộc kia là của ta, bảo hắn không cần tiếp tục chủ ý tới mật cảnh đó nữa!
Doanh thản nhiên nói.
- Ta sẽ báo!
Ngao Liệt hít vào một hơi thật sâu nói.
Giờ khắc này, Ngao Liệt không dám làm càn.
- Ngao Tứ Hải! Ngươi còn có việc gì sao?
Doanh nhìn về phía Ngao Tứ Hải hỏi.
- Không, không có!
Ngao Tứ Hải lắc lắc đầu nói.
So với Ngao Liệt, mối kinh ngạc trong lòng Ngao Tứ Hải càng sâu. Nhìn lại võ tướng áo bào trắng đầy sát khí kia, trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
- Vậy lui ra đi!
Doanh thản nhiên nói.
- Dạ!
Ngao Tứ Hải lập tức nói.
Ngao Liệt cũng đi theo Ngao Tứ Hải chậm rãi rời khỏi đại điện. Từ lúc vị Địa Tiên kia bị một đao giết chết, Ngao Liệt liền im ắng, không hỏi thì không nói một lời.
Ra đại điện, hai người cấp tốc bay khỏi Hàm Dương Thánh Đô.
- Võ tướng áo bào trắng vừa rồi kia là ai?
Ngao Liệt hỏi.
- Hắn trước kia kêu là Bạch Nghiệp, hiện tại thay tên là Bạch Khởi!
Ngao Tứ Hải giới thiệu mà da đầu cũng run lên một trận.
Bạch Nghiệp là ai, Ngao Tứ Hải tự nhiên biết rõ: thời điểm hơn trăm năm trước cùng với Doanh, vừa mới đột phá Đế Cực Cảnh, lúc này mới bao lâu? Giết chết một Địa Tiên, cũng vẻn vẹn chỉ một đao mà thôi? Thật đáng sợ!
- Bạch Khởi?
Ngao Liệt trầm mặc một hồi.
- Sư tôn! Kế tiếp chúng ta làm gì đây? Còn muốn ấn tỉ truyền đời kia nữa sao?
Ngao Tứ Hải hỏi.
- Không!
Ngao Liệt hít vào một hơi thật sâu.
- Vậy sư tôn ngài...?
Ngao Tứ Hải nhíu mày nói.
- Ta lập tức quay về đại thế giới! Ôi! Tiểu thế giới này đã không còn là tiểu thế giới trong trí nhớ của ta, ta bất lực rồi!
Ngao Liệt thở dài cảm thán.
- Vậy còn ấn tỉ truyền đời?
- Ngươi cũng quên ấn tỉ truyền đời đi! Coi như chưa từng có!
Ngao Liệt trầm giọng nói.
- Dạ!
Ngao Tứ Hải thở phào một hơi, tỏ vẻ đồng ý.
- - - - - oOo- - - - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...